Chương 2 – Hãy để tôi theo đuổi chị nhiều hơn nữa !
Tôi đang ở tuổi 21, cái tuổi mà phải thật sự nghiêm túc nhìn nhận lại cuộc đời mình rồi, nếu bây giờ lại bê tha, sai lầm như trước nữa, cuộc đời tôi sẽ là một thằng thảm bại.
Gia đình…tôi có 3 gia đình, bên Nội, bên Mẹ ruột và mẹ Nuôi của tôi. Trước Tết , năm 2015 là một năm đáng hổ thẹn của tôi khi mà bản thân vật vả với những công việc culi bên ngoài xã hội, học hành thì không đến nơi đến chốn. Tôi sợ cái Tết, khi phải quay trở về nhà, kể ra cái công việc, học hành của tôi cho gia đình biết, họ sẽ xấu hổ vì tôi lắm, vậy nên tôi tính sẽ không về nhà ngày Tết. Tôi muốn đi đâu đó thật xa, chắc là Đà Lạt, nơi đó thích hợp cho một thằng như muốn tự kỉ như tôi. Nơi tôi sẽ trốn tránh gia đình của mình, trốn tránh bản thân tôi. Hết Tết là sẽ quay về bàn tay trắng, vẫn là một thằng hèn mà thôi. Bấy giờ tôi có tâm sự với thằng bạn thân, nó khuyên tôi phải về nhà, dù cho có thất bại thê thảm đến đâu đi chăng nữa. Nghĩ về Nội, bà nuôi tôi từ nhỏ, tôi xa nhà cũng 2 năm rồi, năm nay Nội 94 tuổi, nếu tôi không về, sau này tôi hối hận không kịp.
Tình yêu ư ? Tôi thất bại mối tình đầu , là tôi đánh mất chính bản thân mình, đánh mất người đó, nhìn vào xã hội này, tôi sợ những cô gái kia…làm gì còn tình yêu thật sự sẽ đến với một thằng như tôi nữa chứ ? Và cả em nữa, người mà chị T làm mai. Làm mai thì sẽ đi đến đâu cơ chứ , khi mà em chỉ xem tôi như một thằng nhóc con.
Tôi muốn mọi thứ phải nghiêm túc lại, thời gian của tôi không còn nhiều nữa. Mọi thứ phải chấn chỉnh lại vào sáng ngày hôm nay.
Tôi phải chuyên tâm học lại, lấy cái chứng chỉ lập trình. Thay đổi bản thân mình, nó đã xấu và tệ hại đến nhường nào rồi. Và còn một điều nữa, đó là em. Tôi phải nghiêm túc lại theo đuổi em. Cứ theo đuổi em, dù cho em không thích tôi, ai biểu em xui, gặp trúng tôi làm chi hả Chị ơi .
Xong ly cafe thì tôi quay trở về phòng, mọi người đã dậy hết rồi, tắm rửa các thứ, quyết định ra biển tắm. Đi ăn sáng trước tiên đã. Chúng tôi chọn một bãi biển ít người. Trước khi tắm thì selfie với em vài tấm hình làm kỉ niệm. Em chu môi, che nắng nhìn cũng đáng yêu phết. Tôi kêu em đứng lên thành bậc nhìn ra biển chụp hình cho em. Tôi chụp khá chuẩn, đẹp phết, có biển, có mây trời, có mỗi em thôi.
Tôi với chị T ngồi quán cafe nhìn ra bãi tắm, em, thằng L, nhóc Bờm xuống biển tắm, là một bãi đá , ít người tắm hơn bãi phía trên. Chị T đang ngồi thì bị dụ xuống với lý do là thằng Bờm bị gì đó, kêu mẹ xuống gấp, thế là dính đòn, bị lôi từ bãi cát xuống biển trầy 2 đầu gối chảy máu luôn. Em cũng không thoát được, bị nhóc Bờm với thằng L ẳm lên quăng xuống nước, tội cho em thiệt, giá như anh yêu biển, anh xuống tắm…nhiều khi em còn chạy không kịp haha.
Tôi ngồi trên giữ đồ cho mọi người, trước lúc đó mượn điện thoại của em với lý do ngồi chán lướt web, viện lý do điện thoại tôi hết pin nữa. Mọi người xuống tắm hết còn mình tôi, tôi mở điện thoại của em add thông tin của mình vào trong đó hết. Gửi cả những tấm hình tôi chụp nữa. Tiếng sau thì mọi người lên hết kêu nước dừa uống. Trả điện thoại cho em thì em lườm lườm tôi, thấy ghét thiệt.
Trên đường quay về khách sạn tôi chạy nhầm đường, là thật chứ không phải tôi cố tình, quay lại thì chị T với thằng L chạy đi mất rồi. Phòng nằm sâu bên trong thành phố, quẹo tùm lum hết. Em ngồi sau đang ướt, lạnh, em đấm đấm vào lưng tôi, em trách .
Em : trời ơi, có cái chỗ ngủ cũng quên đường nữa.
Tôi im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười thôi, ừ thì kệ, cứ chỗ em đi thông thả như vầy cũng được. Nhớ lại hồi sáng tôi đi uống cafe, có ngó sơ qua tên đường xá, không nhầm thì đó là khu Á Châu, tên đường thì là Phan Huy Chú, Phan Huy Ích gì đó. Dừng lại search googlemap thì ra không, nó toàn ra ở SG không thôi, ở VT chắc chưa cập nhật. Đi hỏi 2,3 người dân sống ở đó họ cũng bảo không biết luôn, ôi trời. Tìm mấy bác xe ôm thì không thấy ai. Cuối cùng dừng lại một tiệm hỏi khu Á Châu người ta chỉ , tôi chạy vào khu đó , may mắn thay chạy qua được chỗ uống cafe lúc sáng, thế là mò lại được đường về. Trên đường về tôi để tay ra sau nắm chặt tay em kéo ra phía trước bụng của tôi, em gồng mình dằng lại..
Em : Chị mới chia tay người ta được có một tháng thôi đó em có biết không ?
Tôi nghe xong rất buồn, nghĩ lại hành động của mình là sai, tôi buông tay em ra ,im lặng mà chạy xe về.
Mọi người tắm rửa , dọn đồ để chuẩn bị trả phòng. Có một bí mật tôi muốn thỏ thẻ là…từ bữa giờ ai cũng tắm ít nhất 3 lần, còn tôi thì….chưa tắm lần nào cả.
Em nhăn mặt nói : đi tắm đi ông Nội, ông chở tui đó.
Nghe em nói vậy nên tôi cũng ráng đi tắm, tắm xong mặc lại bộ đồ cũ luôn, kệ ở dơ không sao đâu. Em đang nằm sấp trên giường bấm điện thoại, tôi chạy lại nằm sấp kế bên luôn. Em hỏi mượn điện thoại của tôi , tôi cho. Em làm gì đó cứ hễ tôi quay nhìn thì em che lại. Xong em trả điện thoại cho tôi thì…em xoá hết rồi….xoá hết những tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau….tôi khá buồn nên đã cắn vào bắp tay em, tôi cắn thật..cắn mạnh vì việc em vừa làm với tôi.
Áo khoác của em dơ vì tôi mặc hôm qua rồi, tôi còn cái áo thun tay dài chưa thay, tôi đưa cho em mặc. Dọn lại balo của mình, tìm gói thuốc hút dở còn vài điều bị quăng xuống giường, mở ra thì ôi thôi, còn là giấy bị quấn bỏ vào, thuốc đâu không thấy, tôi nghĩ là em làm, tôi đưa gói thuốc ra trước mặt em, em giả bộ ngó lơ đi chỗ khác.
Cả bọn bắt đầu di chuyển về lại SG. Trên đường đi tôi im lặng, tôi không biết phải nói gì nữa, im lặng mà về rồi mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây thôi. Em hỏi tôi có buồn ngủ không, có cần dừng chân lại ở đâu không ?
Tôi : không sao. Rồi tiếp tục chạy, tôi chạy chậm hơn lúc đi.
Em bảo hồi tối không ngủ được gì, giờ mệt quá.
Tôi : ôm đi, dựa vào vai mà ngủ.
Em nhẹ giọng nói lời cay đắng : thôi, mấy người hiểu nhầm nữa.
Tôi im lặng một đoạn rồi nói : là tôi tự nguyện, nó không có ý nghĩa gì đâu.
Một lát sau em dựa đầu vào vai tôi..em vẫn chưa ôm bụng tôi lại..tôi sợ em ngủ gật sẽ gây tai nạn nên đưa tay ra sau nắm tay em để lại bụng, rồi luồn qua bên hông nắm tay còn lại để lên. Em không nói gì, em để 2 tay chụm hờ trên bụng tôi. Tôi chạy thật chậm, cố né trách những khúc sốc và giảm tốc độ không đột ngột lúc đèn đỏ để em không bị tỉnh giấc, em mệt lắm rồi.
Được một lúc thì em không ngủ nữa, chắc do đường xa và nắng quá. Em hỏi tôi.
Em : Tất cả chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, về tôi sẽ không còn gặp lại nữa.
Tôi im lặng suy nghĩ thật kĩ lời em nói..và cả lòng mình nữa.
Tôi : Ờ cảm xúc nhất thời.
Em : phải chi tui đi đừng là được, sẽ không có rắc rối gì xảy ra hết.
Tôi lại im lặng một hồi sau mới trả lời .
Tôi : Có người chọn vứt bỏ những thứ rắc rối, không quan tâm nó nữa. Có người lại thích thú, biến rắc rối thành niềm vui. Còn một dạng nữa, lưng lửng ở giữa không biết phải vứt bỏ hay nắm lấy.
Em im lặng. Tôi đưa tay ra sau nắm lấy tay em, em không còn chống cự nữa, nhưng em để hờ tay, không hề nắm lại tay tôi.
Tôi nói : cứ vầy đi, giả cũng được, chẳng sao cả, một mình tôi là được rồi.
Em cười khửa khửa nói : bộ ế tới cỡ đó luôn hả nhóc ?
Tôi quê nói : linh tinh là giỏi.
Em : mà mấy người trầm tính ha
Tôi : Ờ
Em : như tự kỉ ấy
Tôi: Ờ muốn biết tại sao như vậy không ?
Em : nói đi
Tôi : mốt nói
Em : mốt không quan tâm nữa.
Tôi : Ờ
Em : mà , dừng chỗ nào nghỉ đi, mệt quá à.
Tôi im lặng ngó dọc đường mấy quán nước có võng để ghé vào cho em ngồi nghỉ. Tìm được một quán gọi 2 lon Redbull, tính kêu luôn thuốc để hút nhưng tự nhiên xem lại cái túi nhỏ bên hông của balo thì lấy mấy điếu thuốc hút dỡ được ai đó gói lại bỏ ở đấy..chắc chắn là em rồi, bó tay thiệt. Để em nằm vòng nghỉ, tôi ngồi ghế hút thuốc bấm điện thoại chơi game. Lúc sau có nhiều người ghé vào quán làm ồn ào hết lên, em không ngủ được nữa, chúng tôi tính tiền chuẩn bị đi, đang móc bóp ra trả thì em đã móc ra trả trước rồi…em đang cố gắng cư xử để làm “ chị “ đây mà. Cười cho qua rồi lên đường.
Tiếp tục nắm hờ tay em như vậy.
Em nói : bớt hút thuốc lại đi
Tôi im lặng không trả lời em
Em nói tiếp : nè, coi thường không trả lời luôn hả ?
Tôi nói : Ờ ờ
Em : mà mấy người hút thuốc khi nào vậy ?
Tôi : mốt nói cho nghe
Em : gì cũng mốt nói, mốt nói, tui chỉ quan tâm lúc này thôi, bộ còn gặp lại hay sao mà mốt nói hả ?
Tôi quay cổ ra sau, đập nón bảo hiểm vào nón của em
Tôi : nói linh tinh là giỏi
Em : bộ tính cưa cẩm hôm nay là thôi chứ gì
Tôi nghe vậy liền nắm chặt tay em hơn.
Tôi : khùng quá
Em : tôi bị viêm xoang đó biết không ? không chịu được mùi thuốc đâu.
Tôi : Ờ Ờ
Em : mà mốt nói thì tui hết quan tâm rồi
Tôi : Tôi sẽ làm chị quan tâm
Em : Khùng.
Hai đứa cùng cười đùa.
Một hồi sau em nói : Chả hiểu sao tui lại động lòng nữa, rắc rối thật.
Tôi lại đập nón bảo hiểm về phía sau đυ.ng em. Lòng tôi vui mừng lắm khi nghe em nói vậy, liêu có nhanh quá không , liệu lời em nói có phải là thật không hay em đang trêu tôi .
Tôi trêu lại em : chị đừng động lòng sớm như vậy, hãy để tôi theo đuổi chị nhiều hơn nữa.
Bụm !
Tôi : Á Aaaaaaaa..đau
Em cắn ngay vai tôi, em cắn thật chứ không đùa, muốn té xe luôn.
Em nói giọng đang đá : nghe câu ăn 1 trả 10 chưa, cho biết
Tôi nghiến răng nghĩ, vậy là còn 9 cái nữa sao trời. Đau quá.
Nắm chặt tay em và chạy xe trên con đường đầy nắng và bụi….chẳng thấy nắng đâu cả, chỉ thấy ấm áp mà thôi.
Tôi nói : Tôi là người xấu chị à
Em : xấu sao còn kheo
Tôi : thì thẳng thắng vậy đó
Em : Tại sao xấu, xấu gì nữa
Tôi : mốt nói haha
Em quê và thế là. ….. bụm…Á aaaa. Em lại cắn tôi thêm một phát nữa, đau hơn lần trước…ôi vẫn còn 8 cái nữa cơ.