Những cơn mưa vào tiết Thanh Minh đã ngừng hẳn vào hôm qua, hôm nay chỉ có màu sắc tươi nhuận còn lưu lại ở trên cọng cỏ, ngẫu nhiên có một giọt nước dính ở mặt sau lá cây tách ra rơi xuống dưới, lặng yên tỏa ra hơi thở của mùa xuân.
Hai chiếc Range Rover màu đen im lặng mà trầm ổn chạy trước mở đường. Rolls-Royce Phantom có kiểu thân dài này cũng không phải là loại dùng để đón tiếp khách quý hay dành cho các buổi lễ quan trọng, gần kề chỉ là vì hành khách phía sau cung cấp không gian càng thêm rộng lớn một chút mà thôi. Chạy theo phía sau Phantom là một chiếc Maybach 62, loại nhãn hiệu vừa trở lại không lâu này ở thị trường xe sang trọng Trung Quốc cũng không thấy nhiều, nhưng cũng lọt vào mắt của những nhà tỉ phú thích cá tính và sự khác biệt với mọi người.
So sánh với chiếc Rolls-Royce và Maybach này thì những chiếc Mercedes S600 chạy ở sau cùng đã có vẻ chẳng còn hấp dẫn, nhưng cũng giống như những kỵ sĩ tháp tùng hoàng đế, vững vàng mà uy nghiêm.
Núi Minh Nguyệt cũng không phải rất cao lớn, trên thực tế ở phụ cận Trung Hải đều không có núi gì cao. Điểm nổi tiếng nhất của núi Minh Nguyệt ngay ở chỗ đỉnh núi có một tảng đá lớn, bên trong tảng đá trống rỗng. Vào những đêm có ánh trăng đầy đủ, tia sáng xuyên vào bên trong, tảng đá liền giống như một mặt trăng treo ở trên đỉnh núi, nên mới có tên núi Minh Nguyệt.
“Ta vốn thành tâm hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu mương máng. Em biết không, kỳ thật mặt trăng trên thế giới này đều là chiếu vào mương máng.”
“An ca ca, anh lại nói bậy nữa rồi, em muốn nói cho ba ba, anh cũng không có nghiêm túc dạy em!”
“Anh lấy cái ví dụ đi, em nói Nhạc Phi có tính là người có thể làm việc lớn không?”
“Tính a, Nhạc Phi là đại anh hùng, là một nam nhân rất giỏi.”
“Nhưng mà Nhạc Phi cố gắng muốn thu phục đất đai bị mất, muốn gây dựng lại uy danh người Hán như vậy, ông ta và các tướng sĩ thì ở tiền tuyến liều mạng đánh giặc, còn hoàng đế với Tần Cối đang làm cái gì đó?”
“Vậy anh cũng không thể nói đều là chiếu mương máng!”
“Tương lai em sẽ biết, vô luận em làm cái gì, vô luận em làm tốt cỡ nào, vô luận em vì bao nhiêu người mang đến ưu việt, cuối cùng bọn họ cũng sẽ quên em đi, không chút nào để ý trả giá của em. Cho nên em hẳn là nên học cách không cần để ý người khác, làm chuyện mình muốn làm; không cần để ý việc làm ở ý nghĩa nào đó vĩ đại cỡ nào, có thể được đến loại vinh quang gì; lại càng không cần để ý người khác sẽ quên đi trả giá của em hay không.”
“Anh rất cực đoan!”
“A, a, có thể là do anh bị sái cổ, em sửa lại giúp anh một chút!”
“Chán ghét a, bị sái cổ cùng với cực đoan thì có quan hệ gì với nhau!”
“Đương nhiên là có a, bị sái cổ, cổ liền sai lệch, đầu liền trật, cho nên suy nghĩ trong đầu cũng cực đoan...... em biết không, thật ra Nietzsche* là bị lệch cổ!”
(*) Friedrich Nietzsche, một nhà triết học vĩ đại.
“An ca ca, anh sớm hay muộn cũng sẽ biến thành lệch cổ!”
......
......
“Phu nhân, đã tới núi Minh Nguyệt.”
Tần Mi Vũ bừng tỉnh lại đây, nhẹ nhàng gật gật đầu, nắm tay Vương Phi Tử chuẩn bị xuống xe.
Tay Vương Phi Tử có chút lạnh, im lặng mà trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có cảm xúc gì, chỉ là đi theo bên cạnh mẹ, gắt gao dựa sát vào người nàng.
Tần Tĩnh từ cửa sau xe Maybach bước xuống dưới, Nghiêm Vũ Nhàn cũng tự mình lái một chiếc CLS55 AMG, cũng là so với những chiếc xe hắn sở hữu đều phải điệu thấp rất nhiều.
Cắm lên cành liễu, tế bái. Vương Phi Tử quỳ gối dập đầu trên cái đệm, những người khác yên lặng hành lễ. Hết thảy đều đang diễn ra trong im lặng mà đè nén, dường như người ở trong mộ kia vẫn như cũ đang trầm mặc nhìn chăm chú vào mọi người.
Vô luận đằng sau cái chết của hắn có âm mưu gì, vô luận có thi hành xóa đi dấu vết Vương An thế nào, những người đứng ở chỗ này đều biết người đàn ông này đã ở đáy lòng bọn họ để lại dấu ấn gì, sự sâu sắc đó không phải chỉ cần cố ý tránh né dấu vết hắn lưu lại là có thể đủ lau đi.
Bia mộ hơi lạnh, Vương Phi Tử đưa tay sờ sờ mộ bia, chợt khóc lên. Tần Mi Vũ ôm con gái, lặng im hôn lên tóc của nàng.
Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc nhìn di ảnh Vương An trên bia mộ. Chỉ là ánh mắt trong di ảnh tựa hồ vẫn như cũ ở lộ ra sáng rọi đâm người, làm cho Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn không khỏi tự giác xoay mặt đi.
An ủi cho con gái không hề khóc, Tần Mi Vũ giao Vương Phi Tử cho bảo mẫu, để cho bảo mẫu và Vương Phi Tử trước tiên lên xe chờ. Đây là lần đầu tiên Vương Phi Tử đến tảo mộ. Làm một người con, chung quy cũng phải cho cha mình dập đầu, chẳng sợ đứa con gái này đi vào trên thế giới này chỉ là bởi vì một ngoài ý muốn, nhưng không thể phủ nhận hắn là yêu nàng.
“Đến bây giờ anh vẫn không dám tin tưởng, Vương An sẽ tự sát.” Tần Tĩnh thở dài, ngồi xổm người xuống, bỏ thêm nhất bó hoa sơn trà.
“Áp lực tâm lý của cậu ấy rất lớn, hơn nữa cậu ấy rất ít chân chính tín nhiệm người khác, có chuyện gì đã xảy ra, đều tích tụ tại trong lòng, không muốn làm cho người khác chia sẻ với mình.” Nghiêm Vũ Nhàn híp mắt, nghiêng đầu nhìn Tần Mi Vũ, “Sau đó không phải ở bàn làm việc cậu ấy phát hiện một ít thuốc an thần ư? Tôi đã hỏi thăm, loại thuốc này vô luận ở quốc nội hay là nước ngoài đều không có bán ra, đại khái hẳn chỉ là sản phẩm của phòng thí nghiệm. Có lẽ là ở sau khi cậu ấy dùng những thuốc này, xuất hiện bệnh trạng nghe hoặc thấy được một ít ảo giác linh tinh, làm cho tinh thần mất khống chế.”
“Đại khái hẳn là như vậy đi. Chúng ta có thể chấp nhận giải thích như vậy, nhưng người ngoài sẽ không nghĩ như vậy, mấy năm gần đây có rất nhiều thuyết âm mưu làm cho người ta nghe đều bực bội.” Tần Mi Vũ nhíu mày, “Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu ngôn luận dùng ác ý lớn nhất đi phỏng đoán người khác.”
“Sao phải để ý suy nghĩ của những người khác? Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm của mình là tốt rồi. Chuyện chúng ta không có làm, lời ra tiếng vào của những người khác chẳng lẽ còn có thể nhấc lên bọt sóng gì?” Tần Tĩnh khinh thường lắc đầu, “Chính như lời của Vương An, những người đứng xem mãi mãi chỉ biết há miệng ra cống hiến. Nếu muốn bọn họ câm miệng, chỉ cần vứt một cây xương, cho thêm chút thịt, bọn họ sẽ không lên tiếng nữa.”
“Đúng vậy, cho nên đã không còn ai lên tiếng nữa.” Tần Mi Vũ quay đầu đi, nhìn những người đứng ở phụ cận. Chẳng lẽ bọn họ chưa từng hoài nghi việc Vương An chết vì tai nạn sao? Nhưng bọn họ hiện giờ đã không lên tiếng nữa.
“Đúng rồi, Tang Tử lúc này hẳn là đã đến sân bay, Tiểu Khang đi đón nàng rồi. Một lát cùng nhau ăn cơm trưa chứ?” Nghiêm Vũ Nhàn lui ra phía sau hai bước, cũng không phải thật tình nguyện ở núi Minh Nguyệt thời gian quá dài.
“Khả năng tối nay đi, Tang Tử xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho em...... Giữa trưa cùng nhau ăn cơm ở Lệ Chi viên đi. Tết Âm lịch Tang Tử cũng không có về nước, người một nhà thật lâu không có tụ họp lại rồi, nhìn thấy dì nhỏ, Phi Tử cũng sẽ vui vẻ rất nhiều.” Tần Mi Vũ quay đầu nhìn thoáng qua bia mộ, sau đó quay đầu rời đi.
“Vậy đi thôi.” Nghiêm Vũ Nhàn gật gật đầu, chuẩn bị gọi điện thoại cho em trai Nghiêm Khang.
“Vũ Nhàn...... Thật xin lỗi, em đã hiểu lầm anh.” Vừa hướng về bên ngoài mộ viên bước đi, Tần Mi Vũ cười áy náy với Nghiêm Vũ Nhàn.
“Chuyện gì?” Nghiêm Vũ Nhàn có chút nghi hoặc.
“Đêm qua em nói chuyện qua điện thoại với Ổ Vân, nghiệp vụ ở Bắc Mĩ quả thật rất khó triển khai. Tựa hồ ở sau khi Vương An qua đời, liền có người vẫn luôn trốn ở phía sau đối nghịch với chúng ta, làm cho chúng ta nửa bước khó đi. Lượng lớn nghiệp vụ héo rút, nghiệp vụ mới triển khai không thuận lợi, các loại nhân tài xói mòn, sau lưng tựa hồ đều có người ở thao tác...... Nguyên nhân trong đó cũng không phải do năng lực cá nhân của anh, thực xin lỗi.” Tần Mi Vũ nhíu chặt mày, có chút oán quái nói:“Vũ Nhàn, anh cũng thật là, gặp được việc này, anh cũng phải nói với chúng ta, không cần một mình gánh lấy áp lực. Không phải anh cũng đã nói, Vương An chính là do tự mình thừa nhận áp lực quá lớn, em cũng không muốn anh cũng......”
Tần Mi Vũ không nói được nữa, ánh mắt đã trở nên ướŧ áŧ.
Nhìn bộ dáng lê hoa đái vũ* của Tần Mi Vũ, trên dung nhan tuyệt mỹ có chút trắng bệch do sợ hãi, làm cho cô em gái nhà bên vốn dần dần có chút bộ dáng của nữ cường nhân lại trở nên chọc người thương tiếc như lúc nàng vẫn còn bình thường của trước kia. Tâm thần Nghiêm Vũ Nhàn không khỏi nhảy lên một chút, dịu dàng nói:“Vương An không còn nữa, anh đã nghĩ hẳn là nên phân ưu trách nhiệm nhiều một chút, không thể cho em và Tần Tĩnh quan tâm nhiều lắm. Em yên tâm đi, anh sẽ mãi ở, cho dù là vì em và Phi Tử, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
(*) Ý chỉ lúc khóc mà vẫn xinh đẹp.
Tần Mi Vũ gật đầu, xoa xoa ánh mắt, Lâm Chi Ngôn mở cửa xe ra, Tần Mi Vũ đi vào trong xe.
“Mình thấy tiểu Mi vẫn còn rất quan tâm cậu.” Tần Tĩnh nắm cả bả vai Nghiêm Vũ Nhàn nói.
“Còn cần thời gian, Vương An không phải dễ dàng bị người thay thế như vậy.” Nghiêm Vũ Nhàn cười lắc đầu, nhưng mà sự khoái trá trong lời nói lại rất rõ ràng.
“Không cần nóng vội. Tiểu Mi không có khả năng vẫn luôn độc thân, mình sẽ cổ vũ cho cậu. Bên phía gia đình cậu với bên này gia đình của mình, đều vui vẻ thấy cậu và tiểu Mi thành đôi. Thời gian lâu, tiểu Mi sẽ phải nhả ra.” Tần Tĩnh ha ha cười, “Mình sẽ chờ cậu kêu mình một tiếng anh vợ.”
“Làm em rể của cậu...... Mình thực sự có chút lo lắng.” Khóe miệng Nghiêm Vũ Nhàn hơi nhếch lên, mang theo một tia trêu tức.
“Cậu và Vương An không giống nhau...... Chúng ta là một loại người, Vương An...... Hắn từ trong khung chính là một người không an phận. Hắn nghĩ muốn làm chuyện kia, ai cũng không tha thứ được hắn.” Tần Tĩnh lắc lắc đầu. Tần gia và Nghiêm gia là thế giao, trừ bỏ giao tình giữa mấy thế hệ, vẫn còn có cùng trận doanh, có lợi ích tương quan với nhau, tự nhiên đều là nguyên nhân quan trọng của việc gắn bó thân mật tình cảm.
“Đương nhiên.” Nghiêm Vũ Nhàn gật gật đầu, đẩy ra Tần Tĩnh chui vào xe của mình.