Vương An tiếp tục đi nhà trẻ, ít nhất theo trong miệng Vương Phi Tử có thể biết được Đường Minh biến mất ở Lệ Chi viên cũng không có sinh ra bao nhiêu vấn đề.
Dù sao Đường Minh từ bỏ chức nghiệp sát thủ cũng mới ba năm, thành lập vòng tròn quan hệ có hạn, thậm chí còn chưa có vợ con, cũng không biết hắn còn có người nhà nào khác hay không. Nhưng khi hắn làm sát thủ khẳng định là rất thường xuyên ẩn núp tung tích, nên trong thời gian ngắn không có tin tức phỏng chừng cũng không có ai sẽ để ý.
Về phần phiền toái lặt vặt là sẽ có một ít, dù sao có một chiếc Mercedes-Benz đậu ở chỗ này, vào lúc ban đêm sẽ gây ra chú ý. Nhưng Đường Minh không có bị camera quay được, cũng không theo kiểm tra, nên cho dù cảnh sát tham gia, cuộc sống của Tần Mi Vũ và Vương Phi Tử cũng sẽ hoàn toàn không bị quấy rầy.
Cấp độ điều tra của đang mất tích và sau khi được chứng nhận tử vong là hai việc hoàn toàn không thể so sánh nổi. Trong quá trình điều tra, Lâm Chi Ngôn có thể ra mặt giải thích một chút chính là đã cực kỳ hợp tác, rất nể tình, về phần làm cho Tần Mi Vũ phối hợp điều tra, chuyện đó căn bản chính là nói giỡn.
Ngày 27 tháng 8 năm 2004, ngày thứ 4 sau sinh nhật Vương Phi Tử, Ngưu Tường lấy được huy chương vàng Olympic nội dung chạy vượt rào 110 mét, có một chút khác biệt so với trong ấn tượng Vương An là hắn chạy nhanh hơn một chút. Sau khi nhận xong huy chương vàng, ở trên màn hình lớn của Trung tâm Tài chính Quốc tế An Tú phát ra quảng cáo Ngưu Tường trở thành đại sứ thương hiệu cho Quốc tế An Tú...... Người tinh mắt không chỉ có Xây dựng Chúng Thái, ít nhất xây dựng Chúng Thái còn chưa có tư bản ở Trung tâm Tài chính Quốc tế An Tú phát quảng cáo của mình. Nhưng là ở tương lai không lâu, tùy theo Ngưu Tường xuất hiện trong quảng cáo của NIKE, Coca-Cola, BMW, EMS, hình tượng và cấp bậc của Xây dựng Chúng Thái trong mắt công chúng cũng sẽ ở trong vô hình được đề cao. Dù sao ký kết đại sứ thương hiệu với Ngưu Tường không chỗ nào không phải là công ty khổng lồ, sẽ làm cho người ta cảm giác Chúng Thái cũng sẽ không phải là một công ty nhỏ.
Chúng Thái quả thật vẫn chỉ là một nhà công ty nhỏ, bởi vì nó còn không có lấy ra tay bao nhiêu bản mẫu công trình, nhưng là dựa vào sức mạnh mẽ vẫn như cũ nhận lấy không ít công trình. Vương Trung Thái cực kỳ rõ ràng tầm quan trọng của danh tiếng trong lĩnh vực công trình kiến trúc này, cho nên hắn thật sự có chút quá mức bận rộn, cuộc sống của Lý Vân liền trở nên có chút quá mức nhàn nhã. Xuất phát từ công ty yêu cầu hình tượng, Vương Trung Thái thay đổi một chiếc Audi A6, chiếc Santana kia liền hoàn toàn thành xe mua thức ăn trong nhà, Lý Vân nhàn rỗi không có việc gì sẽ lái xe mang theo hai đứa nhỏ đi dạo phố.
“Mẹ, mua cho con con búp bê vải lớn này được không?” Vương An chỉ vào một con búp bê vải có tỉ lệ 1:1 nói.
Hình dạng của búp bê vải là một cô bé đáng yêu mặc váy công chúa, so với Vương An còn cao hơn, xem như là búp bê cỡ lớn, búp bê lớn như vậy tất nhiên sẽ có giá xa xỉ. Lý Vân nhìn con trai cầm con búp bê này ngắm tới nhắm lui thiệt nhiều lần, sau khi quan sát vô cùng cẩn thận mới quyết định mở miệng. Biết con trai rất muốn, mỉm cười, “Con như thế nào lại thích búp bê vải? Đó không phải là đồ chơi của bé gái ư? Mẹ mua cho con một cái Transformers được không? Hay Ultraman cũng được.”
Lý Vân tuyệt không keo kiệt với đứa nhỏ. Ở phương diện chi tiêu cho đứa nhỏ trong cuộc sống hằng ngày, Vương Trung Thái không cần nàng đi tiết kiệm, huống chi Vương An là đứa nhỏ rất ít mở miệng đòi hỏi này nọ, còn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ. Đứa nhỏ như vậy muốn đòi quà là vô cùng đơn giản, không giống Triệu Đại Đồng trong khu chung cư - tùy tiện đòi thứ gì cũng sẽ bị mắng.
“Không phải con muốn mua cho mình chơi, con định tặng búp bê vải này cho Phi Tử, bạn ấy nhất định sẽ vô cùng thích.” Vương An nói.
“Vậy được rồi, mẹ mua cho con. Nhưng mà khi con tặng nàng lễ vật, nhất định phải hôn nàng nhiều một chút.” Lý Vân cười nói, đối với tình cảm ngây thơ của con trai và Vương Phi Tử hai đứa thanh mai trúc mã, Lý Vân hi vọng chuyện này cứ như vậy tiếp diễn. Luôn cảm thấy hai đứa nhỏ đáng yêu mà thông minh như vậy ở chung với nhau thì thân mình đã là cảnh đẹp ý vui, làm cho người ta thấy khoái trá trong lòng, Lý Vân rất nguyện ý giúp con trai và Vương Phi Tử trở nên càng thêm thân mật một chút.
Đứa nhỏ còn nhỏ, Lý Vân còn chưa bao giờ liên tưởng tới chuyện yêu sớm gì đó. Vương Phi Tử cũng từng tặng quà cho Vương An, món quà đó cũng giá trị xa xỉ, Lý Vân cảm thấy cũng nên đáp lễ lại mới thích hợp.
“Cũng mua cho chị hai một con đi.” Vương An hơi suy nghĩ nói, sau đó vô cùng đau đớn nói:“Đã tặng cho Vương Phi Tử một con, nếu lại không tặng cho Vương Tiểu Mạt một con, vậy thì xong đời.”
Suy nghĩ một chút các loại phản ứng mà tinh lực vô cùng tràn đầy Vương Tiểu Mạt khả năng sẽ làm, Lý Vân cực kỳ chấp nhận, gọi Vương Tiểu Mạt đang bắt đầu sinh ra hứng thú mãnh liệt với đàn Organ điện tử kêu lại đây, “Tiểu Mạt, thích con búp bê này không?”
“Con muốn mua đàn Organ điện tử!” Vương Tiểu Mạt chỉ vào đàn Organ điện tử trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình, đối với búp bê linh tinh nàng đã không còn bao nhiêu hứng thú.
“Tuyệt đối đừng mua cho nàng!” Vương An nhanh chóng nói.
Vương Tiểu Mạt trừng mắt nhìn em trai, “Tương lai chị muốn thành nhà soạn nhạc vĩ đại, các nhà soạn nhạc vĩ đại khi còn nhỏ đều dùng đàn Organ điện tử!”
“Ta chưa từng nghe nói qua có một như vậy!” Vương An lắc lắc đầu.
“Chính là Lý Vân Địch! Bởi vì anh ta từ nhỏ đã chơi đàn Organ điện tử, mới trở thành một nhà soạn nhạc vĩ đại.” Vương Tiểu Mạt lời thề son sắt nói.
“Vào thời điểm Lý Vân Địch bằng tuổi với ngươi, là ở cung thiếu niên ban piano học tập piano, hắn chơi không phải đàn Organ điện tử, hơn nữa hắn là nghệ sĩ piano, cùng với nhà soạn nhạc vĩ đại trong suy nghĩ của ngươi là có khác nhau.” Vương An đã muốn thói quen với việc Vương Tiểu Mạt há mồm liền có các loại điển cố do nàng tự biên, đáng tiếc em trai của nàng bác học đa tài hơn xa so với nàng, Vương An một lần lại một lần không lưu tình chút nào vạch trần nàng.
“Tiểu Mạt, mẹ cảm thấy con chơi đàn violon là đủ rồi, đàn Organ điện tử hay là thôi đi.” Lý Vân vô cùng đồng ý ý kiến con trai. Lúc trước mua cho nàng đàn violon khiến cho cả nhà chịu đủ tra tấn, huống chi là loại đàn Organ điện tử có thể chế tạo ra càng nhiều tạp âm này.
“Vậy con muốn mua đàn piano!” Vương Tiểu Mạt mặc kệ, ôm đàn điện tử không chịu buông tay.
“Nếu không mẹ mang con đi lớp dạy đàn piano báo danh?” Lý Vân chợt nảy ra ý tưởng. Việc này vừa có thể tìn việc cho Vương Tiểu Mạt làm, lại có thể làm cho nàng không chế tạo tạp âm ở nhà.
Vương Tiểu Mạt hơi suy nghĩ, không có nhận ra âm mưu của mẹ, vì thế liền gật đầu.
Ở sau khi biết được Vương An muốn mua búp bê tặng cho Vương Phi Tử, Vương Tiểu Mạt lại mặc kệ, cứ việc nàng không có bao nhiêu hứng thú với búp bê này, nhưng lại kiên quyết muốn em trai tặng cho mình một con. Lý Vân không thể làm gì khác, đành phải bỏ ra 1600 khối mua hai con búp bê.
Dù là như thế, Vương Tiểu Mạt vẫn còn có chút mất hứng, chẳng lẽ tương lai em trai muốn kết hôn với Vương Phi Tử đã là sự thật không thể thay đổi sao? Vương Tiểu Mạt vô cùng lo lắng. Vừa nghĩ tới sau khi em trai kết hôn với Vương Phi Tử - ba mẹ ngủ chung với nhau, Vương Phi Tử và em trai cũng sẽ ngủ chung với nhau, chỉ có Vương Tiểu Mạt một người cô đơn ở trên giường lăn qua lăn lại, Vương Tiểu Mạt liền cảm thấy khi đó nhất định là tận thế đã đến.
“Mẹ, sau này con kết hôn với em được không?” Vương Tiểu Mạt nhịn không được nói.
Lý Vân liếc trắng nàng một cái:“Vương Tiểu Mạt, con đều sắp 8 tuổi rồi, đừng lại nói ra những lời nói ngu xuẩn thế này được không? Chị gái và em trai là không thể kết hôn.”
“Vì sao lại không được?” Vương Tiểu Mạt không cho rằng đây là lời nói ngu xuẩn gì, nàng thậm chí cảm thấy chính mình hơi có linh cảm, liền nghĩ tới một phương án giải quyết hoàn mỹ.
Vương An thở dài một hơi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình. Những việc Vương Tiểu Mạt chính nàng cảm thấy vốn là chuyện bình thườ ng, nhưng trên thực tế có rất nhiều lại là hoang đường không chịu nổi, Vương An cũng lười đi giải thích với nàng.
“Bởi vì con và em trai vốn chính là người một nhà, làm sao có chuyện chi gái gả cho em trai được? Các con là người nhà, giữa người nhà với nhau là không thể kết hôn.” Lý Vân đương nhiên muốn nhân cơ hội này dạy cho con gái quan niệm hôn nhân chính xác.
Vương Tiểu Mạt là kiên quyết không tin quyền uy, những quan niệm chính xác mà ba ba mụ mụ luôn nói cho tới bây giờ vốn chưa từng xuất hiện ở trong đầu nàng. Vương Tiểu Mạt tiếp tục kiên trì ý nghĩ của mình, “Ba và mẹ chẳng lẽ không phải người nhà sao? Nếu ba và mẹ có thể kết hôn, như vậy chị gái và em trai cũng là có thể kết hôn!”
“Không được chính là không được, con đứa nhỏ cứng đầu này!” Lý Vân cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn, bởi vì Vương Tiểu Mạt thường xuyên hỏi một ít câu hỏi ngụy biện làm Lý Vân á khẩu không biết nên giải thích thế nào, nàng ở điểm này luôn tự cho là đúng.
“Được chính là được, chuyện này cứ như vậy quyết định.” Vương Tiểu Mạt chính mình đã cao hứng trở lại.
“Chờ cho con trưởng thành, nếu con còn muốn gả cho em trai con, vậy con cứ gả đi thôi. Tối hôm nay đàng hoàng ở trong phòng ngủ của mình cho ta, con đều 8 tuổi rồi! Đừng chạy tới phòng em trai con ngủ nữa.” Lý Vân tức giận nói. Bởi vì có mấy lần nàng dậy sớm, đi phòng con trai kiểm tra, liền phát hiện Vương Tiểu Mạt cơ hồ là ôm cổ Vương An ngủ.
Khi lớn lên mình nhất định phải gả cho em trai, Vương Tiểu Mạt hạ chắc quyết tâm.