Đường Minh đem tin tức Vương An lưu lại bao gồm mật mã tầng hầm ngầm trong đó nhớ kĩ trong lòng, sau đó mang tờ giấy kia đốt thành tro tàn, bỏ vào thùng rác.
Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, thành lũy chắc chắn bình thường đều bị công phá từ bên trong. Đường Minh y theo lộ tuyến, quả nhiên đi thẳng tới trước biệt thự mà không có gặp được trở ngại gì.
Nhìn thấy tay nắm cửa bằng vàng được chạm khắc hoa văn phức tạp trên cổng trước biệt thự, Đường Minh chậc chậc cảm thán. Hắn cũng coi như tài sản hơn trăm triệu, nhưng nếu so sánh với những gia đình giàu có thế này, quả thật là không đáng giá nhắc tới.
Ám sát Vương An, vốn là phi vụ cuối cùng của Đường Minh. Nhưng là bây giờ hắn cảm thấy nếu Vương An vẫn chưa chết, như vậy hắn lại có thể làm một vụ nữa, ít nhất cũng phải làm cho biệt thự của mình có thể sử dụng tay nắm cửa bằng vàng.
Đường Minh tiện tay đóng cửa, tìm được thư phòng Vương An. Bàn làm việc của Vương An được chế tác bằng gỗ lim trân quý, cực kỳ nặng nề. Đường Minh thử ước tính vào lúc gỗ lim có giá dao động cao nhất, bộ gia cụ trong thư phòng này của Vương An chỉ sợ phải trên trăm triệu. Chỉ là hiện tại giá gỗ lim đã giảm xuống, nhưng vẫn có giá trị xa xỉ.
Trên bàn làm việc bày đặt một cái lư hương tiên tử nghê thường vũ y, Đường Minh xoay chuyển lư hương, trợ lực hệ thống khởi động, phát ra âm thanh trầm thấp ong ong. Đường Minh đẩy mạnh bàn làm việc, lộ ra bản nhập mật mã được khảm vào trong đất
Đường Minh mỉm cười, kẻ có tiền đều giống nhau, càng là có tiền thì lại càng sợ chết. Vương An ở trong thư phòng mình kiến tạo một cái đường hầm đi thông ra ngoài Lệ Chi viên, không hề nghi ngờ là dùng để chạy trốn ở thời khắc mấu chốt.
Nhập vào mật mã, xốc lên cửa hầm ngụy trang thành sàn nhà, Đường Minh cầm lấy đèn pin cầm lấy trên vách tường hướng về phía trước chiếu qua lại. Tầng hầm ngầm trống rỗng, phụ cận có sô pha được bao trùm vải chống bụi, đối diện với sô pha là một cánh cửa khác, hiển nhiên một lát nữa Vương An sẽ từ cánh cửa đó tiến vào.
Có khi nào Vương An sẽ thuê mình đi gϊếŧ Tần Mi Vũ hay không? Đường Minh không khỏi nghĩ như vậy. Trên thực tế, hắn cũng không rõ ràng chi tiết đằng sau việc ám sát nhằm vào Vương An, hắn chỉ là người chấp hành một bước cuối cùng, người chủ sự chân chính đằng sau căn bản sẽ không gặp hắn...... Vương An nếu không có ẩn núp ở Lệ Chi viên, có phải đã nói rõ Tần Mi Vũ cũng là một trong số những độc thủ phía sau màn? Chuyện vợ chồng trở mặt thành thù như vậy trong giới thượng lưu cũng không hiếm thấy, Đường Minh cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là nghĩ tới dáng người nổi bật được bao vây dưới bộ lễ phục đoan trang cao quý kia của Tần Mi Vũ, Đường Minh vẫn có chút rục rịch. Không biết khi họng súng chỉ vào người phụ nữ đã có đứa con gái năm tuổi, lại vẫn còn có dáng người làm cho vô số người mẫu nội y đều cảm thấy xấu hổ, nàng có lợi dụng vũ khí cuối cùng của phụ nữ hay không?
Đường Minh rất nhanh liền đè nén xuống ý niệm này, hắn biết chính mình hiện giờ đã không còn là tên sát thủ tập trung tất cả tinh lực hoàn thành nhiệm vụ của ba năm trước kia. Cuộc sống tốt đẹp trong vài năm này đã làm cho hắn có rất nhiều thay đổi, ít nhất đã không còn có biện pháp thờ ơ với người phụ nữ giống như Tần Mi Vũ, chỉ là trên thế giới lại có bao nhiêu đàn ông sẽ không có ảo tưởng đối với Tần Mi Vũ?
Vương An lúc này đang ở hô lớn tên Vương Phi Tử, sau đó chậm rãi hướng về biệt thự bước tới. Trên thực tế lộ tuyến mà hắn an bài cho Đường Minh cũng không phải ưu tai du tai đi qua là được rồi. Tỷ như khi camera chuyển động, Đường Minh có thể dùng phương thức nhanh chóng vượt qua để tránh đi camera, nhưng Vương An làm sao có thể có tốc độ chạy nhanh như vậy? Cho nên hắn căn bản là không có ý định tránh đi camera, hắn chỉ là nhìn xem xung quanh, phía sau gốc cây, vườn hoa, còn có pho tượng thật lớn đều liếc mắt nhìn một cái, bộ dạng như vậy của hắn ở trong mắt bất kỳ kẻ nào cũng bất quá là đang chơi trốn tìm với Vương Phi Tử mà thôi.
Rốt cục đến gần biệt thự rồi, Đường Minh đã đóng lại cửa trước, Vương An biết còn có một cái cổng tò vò được mở ra ở vách tường có thể tiến vào. Chờ Vương An đi tới trước cổng tò vò, khi vừa ngồi xổm thân mình xuống đang chuẩn bị tiến vào đi, lại phát hiện bên trong cổng tò vò Vương Phi Tử đang nắm chặt nắm tay, gắt gao nhắm mắt lại, lông mi thật dài liên tục chớp động, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm:“Bạn ấy tìm không thấy mình...... Bạn ấy tìm không thấy mình...... Bạn ấy tìm không thấy mình......”
Vương An vỗ cái trán, có một loại cảm giác cực kỳ vô lực, chẳng lẽ đây chính là "người định không bằng trời định" mà người ta thường nói?
“Mình không có tìm được Vương Phi Tử, mình không có tìm được Vương Phi Tử...... mình đi rồi...... Vương Phi Tử rốt cuộc trốn ở đâu nhỉ?” Vương An vừa nói vừa đứng lên, rời đi cổng tò vò.
Vương Phi Tử lại đi ra theo, kéo Vương An lại, mất hứng nói:“Bạn nghĩ rằng mình là ngu ngốc sao, bạn rõ ràng đã tìm được mình!”
“Ha ha, lại cho bạn một cơ hội nữa, trốn nhanh lên đi. Lần này bị mình tìm được, cần phải cho mình hôn một cái nga.” Vương An cười nói.
“Vì cái gì mình trốn ở chỗ này, bạn cũng có thể tìm ra được a?” Vương Phi Tử cảm thấy không thể tưởng tượng nói:“Bạn nhất định là nhìn lén.”
“Được rồi, lần này mình sẽ tiến vào nơi này trước. Bạn đi trốn đi, sẽ không còn lo lắng mình tới nhìn lén a.” Vương An nói.
“Tốt.” Vương Phi Tử nhìn Vương An tiến vào, sau đó dẫn theo váy xoay người bỏ chạy, nhất định phải tìm một chỗ mà Vương An tìm không thấy, bằng không bạn ấy lại hôn mình.
Vương An tiến vào cổng tò vò, sau đó đi vào bên trong biệt thự, đạp trên thảm mềm mại. Vương An cúi đầu xuống, cẩn thận lấy sạch lá cây từ trên giày xuống bỏ vào trong túi, lặng yên không tiếng động đi tới thư phòng.
Vương An nhìn cửa vào tầng hầm ngầm tối om bên cạnh bàn làm việc, nhanh chóng quyết đoán mang cửa đóng lại, đưa vào mật mã khóa chết.
Lúc này Đường Minh vừa mới tiến vào tầng hầm ngầm không lâu, làm một sát thủ, hắn có rất nhiều kiên nhẫn. Nghe được tiếng khóa cửa tầng hầm ngầm, phản ứng đầu tiên của Đường Minh là nhìn một cánh cửa khác trên vách tường, Vương An hẳn là muốn tới.
Nhưng mà cánh cửa trên vách tường vẫn không hề động tĩnh, Đường Minh bỗng nhiên cảm giác được có chút không ổn, dọc theo thang lầu đi lên trên, gõ xao cửa tầng hầm ngầm.
“Chú, chú đang ở tầng hầm chơi trốn tìm với chú Vương An?” Vương An mở ra hệ thống trò chuyện, cười giòn giã hỏi.
“Đúng vậy...... Người bạn nhỏ, chú Vương An đang ở đâu, mau thả chú đi ra ngoài, chú sẽ mua Transformers cho con!” Đường Minh vừa sợ lại e ngại, hắn đã muốn hoài nghi đây căn bản chỉ là một cái bẫy nhằm vào mình
“Chú Vương An nói không được nga, chú có cái gì muốn nói có thể nói cho cháu biết, cháu sẽ truyền lại cho chú ấy, sau đó cháu sẽ mang lời chú Vương nói truyền lại cho chú.”
“Con giúp chú hỏi hắn, hắn nhốt chú ở nơi này để làm gì?” Đường Minh vội vàng hỏi.
“Hắn nói muốn cho chú đói chết.” Vương An nói.
Âm thanh trẻ con non nớt, cảm giác ngây thơ mà thiên chân, nhưng lại không có một chút thương hại, làm cho Đường Minh cảm thấy được thật sâu sợ hãi.
“Tại sao muốn gϊếŧ mình! Mình chỉ là phụ trách ra tay, cũng không phải mình muốn gϊếŧ hắn! Hắn hẳn là nên tìm những kẻ thù chân chính kia để báo thù!” Đường Minh gấp đến đầu đầy mồ hôi. Không hề nghi ngờ, đây là một cái bẫy, đối phương căn bản là không có tính toán nói chuyện làm ăn gì với hắn. Trước tiên làm cho hắn thả lỏng cảnh giác, lại thông qua cái gì đường hầm dưới đất đi thông hải đăng, còn có giống như khách nhân đặc thù của hắn, cùng với rất nhiều lời nói.... ám chỉ hắn đây chỉ là một lần mua bán như vô số lần hắn từng trải qua. Sau đó thành công làm cho lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung ở cánh cửa trong tầng hầm, lại bỏ qua một cánh cửa khác trên đỉnh đầu.
“Những người trốn ở sau lưng ngươi yếu đuối mà vô năng, bọn họ không thể đánh bại t. Bọn họ sớm hay muộn sẽ phải trả giá đắt, ta hẳn là đã nói với ngươi rồi đi?” Vương An vẫn giữ vững mỉm cười, “Ngươi còn có lời gì muốn nói?”
“Ta biết là người nào muốn đối phó anh, ta còn biết tên cùng với thân phận của bọn họ, ta có rất nhiều tình báo.” Đường Minh vì mình tranh thủ cơ hội, hắn giờ này khắc này vẫn như cũ không tin Vương An sẽ nhằm vào hắn, hắn chỉ là một tên sát thủ mà thôi, hạng người vô danh.
“Không, ngươi không có. Bọn họ lại yếu đuối vô năng, cũng là đối thủ của ta, như thế nào sẽ phạm sai lầm như vậy, trực tiếp đi tiếp xúc với một tên sát thủ?” Vương An cười cười, “Ngươi có vợ và con gái không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Minh không rõ nguyên nhân.
“Vì cảm tạ ngươi hôm nay chúc Phi Tử sinh nhật vui vẻ, ta cũng có thể vì ngươi làm một chút chuyện.” Vương An ngừng lại một chút, “Nhữ thê nữ, ngô khả thế nhữ dưỡng chi.”
Vương An dùng đồng âm đọc diễn cảm, cũng không che dấu ý trêu tức trong đó. Đối mặt người chết, hắn cũng lười lại cố sức đi làm bộ như là đang thuật lại.
“Ta không có......” Trên trán Đường Minh nổi lên gân xanh, lửa giận trong lòng dường như muốn nổ tung l*иg ngực. Đang lâm vào bên trong tuyệt vọng thật sâu, làm sao còn đi chú ý tới đứa nhỏ này đã hoàn toàn không giống như đang thuật lại lời nói của người khác.
“Như vậy ít nhất ngươi không cần lo lắng người vợ tuổi trẻ mĩ mạo của ngươi cho ngươi mang sừng, cũng không cần lo lắng cho con gái của mình bị đứa con trai khác dụ dỗ mất nụ hôn đầu tiên cùng với đêm đầu. Tuy ngươi chẳng quan trọng gì, nhưng là ngươi phải chết. Bởi vì trong tương lai không lâu, ở sau khi thi thể của ngươi bị phát hiện, cái chết của ngươi sẽ sinh ra ý nghĩa chân chính.” Vương An thở dài một hơi, “Tay ngươi lây dính máu tươi nhiều lắm, ngươi là kẻ đáng chết. Bên trong tầng hầm ngầm không có nước và thức ăn, ngươi hẳn là sẽ sống lâu hơn một hai ngày so với người bình thường...... Khi đói khát đến cực hạn, vị bộ co rút lại cùng với ruột mấp máy sẽ làm ngươi cảm giác nội tạng dường như muốn từ trong miệng trào ra. Ngươi sẽ muốn tất cả mọi thứ đều nhét vào miệng, ngươi trước hết sẽ cảm thấy hứng thú với các chỗ như ngón tay, cánh tay của mình. Nếu ngươi có thể tìm được một ít vật sắc bén, ngươi thậm chí sẽ cắt lấy thịt đùi của mình..... Nhưng đến cuối cùng, ngươi chỉ là đang điên cuồng trong không gian bị phong kín, ở trên vách tường lưu lại từng vết cào đầm đìa máu tươi. Tạm biệt, ngài sát thủ.”
“Đúng rồi, ta nói những lời này, là vì hù dọa ngươi, cho ngươi sớm một chút cảm nhận được sợ hãi tử vong mà tan vỡ tinh thần, có thể chết sớm hơn một chút.”
Vương An đóng cửa trò chuyện, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh bên trong tầng hầm ngầm nữa, sau đó nhẹ nhàng đẩy, làm bàn làm việc bằng gỗ lim nặng nề nằm ở bên trên.
Vị trí đỉnh đầu luôn luôn là nơi dùng lực khó khăn nhất, cũng khó phá hư nhất. Huống chi tầng hầm ngầm này vốn cũng không phải có tác dụng chứa đồ như bình thường hoặc có quy cách như nhà người thường, cho dù trong đó có bom nổ mạnh, tầng giảm xóc cũng sẽ làm cho tất cả chấn động bị áp chế ở ngoài phạm vi cảm giác của con người. Về phần cánh cửa tầng hầm ngầm lại càng không cần lo lắng bị Đường Minh phá hủy, chính là dùng súng máy bắn phá cũng chỉ sẽ lưu lại vết đạn mà thôi.
Bên trong tầng hầm ngầm còn có một cánh cửa khác, Đường Minh không nhận được trả lời, liền vội vàng chạy tới trước một cánh cửa khác. Cánh cửa này là loại có cùng một quy cách với cửa vào tầng hầm ngầm, chỉ là Vương An cũng không có mang phương pháp cùng với mật mã mở ra cánh cửa này nói cho hắn biết.
Vương An chỉ có năm tuổi, cho nên hắn không có khả năng đi trực tiếp gϊếŧ chết một người, đây là chỗ yếu thế của hắn. Nhưng mà ở bất kỳ thời điểm nào Vương An đều hiểu được, thời điểm yếu thế cũng là ưu thế có thể lợi dụng, cho nên Đường Minh từ đầu tới đuôi đều chưa từng hoài nghi quá hắn. Cho dù vừa nãy khi mình xông vào, Đường Minh còn chưa có tiến vào tầng hầm ngầm, hắn cũng không lo lắng Đường Minh có ý đồ không tốt đối với mình.
Hắn xông loạn ở những nơi gắn đầy camera, hắn một đường hô lớn tên Vương Phi Tử, vĩnh viễn sẽ không có người biết bé trai đang chơi trốn tìm cùng với tiểu công chúa Lệ Chi viên, đã dùng phương pháp mà nó có thể làm được gϊếŧ một người, hơn nữa không thể tránh né dùng một loại biện pháp cực kỳ tàn nhẫn mà tràn ngập tính trả thù.