Quyển 1 - Chương 17: Ngàn chén không say và một chén liền say

Báo xong danh, người một nhà lái xe về nhà. Vương Trung Thái lái xe, Lý Vân mang theo Vương Tiểu Mạt và Vương An ngồi ở phía sau.

“Vương Tiểu Mạt, con yên tĩnh một chút, đừng lộn xộn nữa.” Vương Trung Thái thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua con gái, Vương Tiểu Mạt từ lúc lên xe về sau vốn không có yên tĩnh quá, luôn luôn tại nhích tới nhích lui.

“Con sang bên này ngồi đi, xem con đều chen em trai mình tới trên cửa rồi kìa.” Lý Vân ôm Vương Tiểu Mạt đang càng thêm không ngừng lắc lư thân mình tới bên kia.

“Cũng may nàng không có thổi còi.” Vương An vô cùng may mắn nói. Vương Tiểu Mạt nếu thổi còi ở trong xe, lực sát thương thật sự quá mạnh mẽ.

Vương Tiểu Mạt thay đổi cái chỗ ngồi, rốt cục đình chỉ lộn xộn, bất quá nàng lại mang còi ngậm vào trong miệng, Lý Vân thấy vậy vội vàng từ miệng của nàng lấy ra còi.

“Mẹ, con nói với mẹ một bí mật!” Vương Tiểu Mạt rốt cục nói chuyện, thần thần bí bí nhìn thoáng qua Vương An, ý bảo Vương An cũng phải nghe bí mật của nàng.

“Bí mật gì?” Lý Vân gật đầu hỏi.

“Kỳ thật...... Kỳ thật con chỉ mới có năm tuổi!” Vương Tiểu Mạt giơ một bàn tay nói. Vì chứng minh bí mật mình nói là chân thật, cũng không phải nói dối, hoặc là vì để quấy nhiễu phán đoán của người khác, nàng cố lấy quai hàm thổi còi lên.

Vương An vội vàng che kín lỗ tai, Lý Vân vội vàng đoạt lại còi của nàng, “Được rồi, sợ con rồi, con nói năm tuổi chính là năm tuổi!”

“Cho nên, con còn có thể đi nhà trẻ học một năm nữa, đợi cho sáu tuổi mới học tiểu học.” Nhìn thấy mẹ thừa nhận bí mật của mình, Vương Tiểu Mạt vô cùng cao hứng nói.

Vương An nhịn không được nở nụ cười, thì ra Vương Tiểu Mạt là có tính toán này. Thực hiển nhiên hôm nay nàng thấy được nhà trẻ này chơi vui hơn rất nhiều so với nhà trẻ mình từng học, nên Vương Tiểu Mạt không nghĩ đi lên tiểu học.

Vương Trung Thái và Lý Vân cũng cười lên. Cứ việc bọn họ cưng chiều con gái, nhưng bọn họ cũng không phải cái gì cũng sẽ chiều chuộng, cái gì cũng sẽ nghe theo nàng, loại chuyện này là tuyệt đối sẽ không đồng ý với nàng.

Cho nên Vương Tiểu Mạt liền vẫn mất hứng, về nhà liền một bên thổi còi, một bên chạy khắp phòng, sau đó rõ ràng lại vẫn đứng ở trong phòng khách kéo đàn violon.

"Thì ra chính ngươi cũng biết là mình đang chế tạo tạp âm a.” Vương An cầm hai mảnh khăn lau mặt bằng giấy nhét vào trong lỗ tai. Đối với Vương Tiểu Mạt hắn thật sự là bội phục, những người khác đều là bị ép buộc tiếp nhận tạp âm của nàng, mà nàng bình thường đều sẽ chủ động chế tạo hơn nữa còn đắm chìm ở trong tạp âm chính mình chế tạo.

“Vương Tiểu Mạt, sợ con rồi! Đi, ta mang con đi siêu thị mua đồ ăn ngon, sau đó con yên tĩnh một chút cho ta!” Lý Vân thật sự chịu không nổi nữa.

Vương Tiểu Mạt suy nghĩ một chút, cứ việc tinh lực của đứa trẻ luôn phá lệ tràn đầy, nhưng là thổi còi và kéo đàn violon đều rất hao tổn thể lực. Cho nên vì có thể liên tục đấu tranh, Vương Tiểu Mạt quyết định trước tiên lấy được đồ ăn ngon tới tay rồi tính sau.

Hôm nay là một ngày đáng giá chúc mừng, Lý Vân ở siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, bận rộn cả một buổi chiều, đến tối mới chuẩn bị tốt một bàn lớn. Vương Trung Thái uống không ít, Lý Vân trước đỡ Vương Trung Thái đi nghỉ ngơi.

“Vương Thiếu, chúng ta tới uống rượu đi!” Vương Tiểu Mạt nhìn chai rượu đế trên bàn nói.

“Không uống.” Vương An kiên quyết lắc đầu, đối với đa số đề nghi của Vương Tiểu Mạt tuyệt đối không nên hùa theo, nếu không cuối cùng đều luôn gặp xui xẻo chung với nàng.

“Em là con trai, hẳn là phải uống rượu mới đúng.” Vương Tiểu Mạt vỗ vỗ ngực Vương An nói.

“Thật có lỗi, ta mới bốn tuổi. Con trai bốn tuổi một ly liền say!” Vương An lắc lắc đầu, không có vì lời nói của nàng mà động lòng.

“Như vậy sao được, em cần phải rèn luyện từ lúc nhỏ, bằng không về sau đánh nhau sẽ không giỏi.” Vương Tiểu Mạt tiếp tục khuyên nhủ.

“Uống rượu và đánh nhau thì có quan hệ gì?” Vương An khó hiểu hỏi.

“Em xem TV rồi chứ...... Trong TV trước khi người ta đánh nhau đều phải uống rượu, đây chính là nguyên nhân bọn họ đánh nhau rất giỏi, em không có phát hiện đến cuối cùng người đánh thắng đều là người uống nhiều nhất sao?” Vương Tiểu Mạt tổng kết kinh nghiệm của nàng, lại có chút mơ ước nói:“Nếu như chị cũng lợi hại giống như Ultraman vậy, chị nhất định mỗi ngày đều sẽ đánh nhau.”

“Thứ nhất, không hề có chuyện này. Thứ hai, ngươi xem phim uống rượu đánh nhau là Tuý Quyền, nhưng mà ngươi lại không biết Tuý Quyền. Thứ ba, Ultraman trước khi đánh nhau không uống rượu. Nếu như ngươi lợi hại giống Ultraman...... các tiểu bằng hữu và mèo chó trong khu chung cư chúng ta đều đã chết hết.” Vương An sờ cái bụng no tròn của mình, nhìn thấy Vương Tiểu Mạt thò tay đi cầm bình rượu, vội vàng cảnh cáo nàng:“Vương Tiểu Mạt, ngươi không được uống rượu!”

“Vì cái gì a?” Vương Tiểu Mạt không rõ vì cái gì mình không thể uống rượu.

“Con gái nếu uống rượu, sẽ bị con trai khi dễ. Ngươi xem cha sau khi uống rượu xong thì một chút sức lực cũng không có. Ngươi về sau nếu thích uống rượu, ngươi sẽ thường xuyên bị con trai khi dễ!” Vương An nghĩ nghĩ nói, rượu thật sự không phải là một thứ tốt.

“Em sẽ khi dễ chị sao?” Vương Tiểu Mạt hai tay chống cằm, khuôn mặt tròn trĩnh hồng hào, không tin nhìn Vương An.

“Ta đương nhiên sẽ không khi dễ ngươi. Nhưng là con trai khác sẽ khi dễ ngươi, cho nên về sau ngươi nhất định không thể uống rượu chung với con trai khác, hiểu chưa?” Vương An dùng giọng nói thấm thía báo cho nàng.

“Nhưng em cũng không phải con trai khác!” Vương Tiểu Mạt không chút nào để ý lắc lắc đầu, lại thần bí hề hề nói cho Vương An:“Chị nói cho em một bí mật, kỳ thật chị là ngàn chén không say!”

“Câu này là ngươi vừa mới từ chỗ cha học được, lúc này liền thành bí mật của ngươi?” Vương An không khỏi buồn cười, “Ngươi không phải đã nói mùi rượu rất khó ngửi sao? Làm sao bây giờ lại nghĩ uống thử?”

“Nói không chừng chỉ là mùi khó ngửi, nhưng khi uống vào sẽ rất ngon.”

Vương Tiểu Mạt chính là cái loại chưa tới phút cuối chưa từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, Vương An thấy mình nhiều lời vô ích, nhìn Vương Tiểu Mạt rót ra một chén nhỏ rồi uống vào.

Vương Tiểu Mạt nhíu chặt mày, nước mắt nước mũi nhất thời cùng nhau chảy xuống dưới, đầu lưỡi thè ra thật dài, hai má lập tức trở nên đỏ bừng, sau đó thì bắt đầu lảo đảo lảo đảo.

“Mẹ, Vương Tiểu Mạt nàng một ly liền say!” Vương An hô lớn.

......

......

Lệ Chi viên.

“Phu nhân, đây là ghi hình hôm nay của tiểu thư, đứa nhỏ kia cũng xuất hiện, ngài muốn nhìn không?” Lâm Chi Ngôn cầm một cái máy quay phim đi vào thư phòng Tần Mi Vũ.

“Ừ, nhìn xem đi.” Tần Mi Vũ gật gật đầu.

Lâm Chi Ngôn kết nối máy quay phim với máy chiếu, ngọn đèn trong thư phòng ảm đạm xuống dưới, trên vách tường rõ ràng hiện ra hình ảnh từ sau khi Vương Phi Tử rời đi Lệ Chi viên.

Lâm Chi Ngôn tua nhanh đến đoạn kia của Vương Phi Tử.

Tần Mi Vũ chỉ là xem xong đoạn nói chuyện giữa Vương Phi Tử và đứa nhỏ kia, sau đó theo Vương Phi Tử rời đi, góc nhìn cũng bị dời đi, đi theo Vương Phi Tử, đã là hình ảnh bên trong là nhà trẻ.

Tần Mi Vũ gật gật đầu, “Là một đứa nhỏ rất thông minh, ta cứ nghĩ năng lực sắp xếp ngôn ngữ và nắm giữ từ ngữ của Phi Tử đã rất tốt rồi, không ngờ đứa nhỏ này lại càng tốt hơn...... Hơn nữa không ngờ nó còn biết phải hai mươi tuổi mới có thể kết hôn......”

Tần Mi Vũ cười cười, “Trong nhà nó là làm chuyện gì?”

“Chỉ là gia đình bình thường, cha nó tên Vương Trung Thái, có một nhà công ty kiến trúc nhỏ. Mẹ nó tên Lý Vân, vốn là giáo viên tiểu học, nhưng bây giờ là bà nội trợ.” Lâm Chi Ngôn đơn giản báo cáo một chút.

“Ta đã biết.”

Nhìn Lâm Ngôn đi ra ngoài rồi, Tần Mi Vũ cầm lấy điện thoại, “Giúp ta điều tra một chút, hôm nay đứa trẻ được phá lệ tuyển nhận vào nhà trẻ Thừa Chí kia, có phải là do anh ta an bài hay không?”

“Vâng, đã rõ. Nếu tìm không thấy chứng cứ vô cùng xác thật, tôi sẽ đưa ra một cái kết quả phân tích để phu nhân tự mình phán đoán.”

“Tốt.”

Tần Mi Vũ cắt đứt điện thoại, nếu lúc trước hắn có thể sắp xếp để chính mình và Vương An gặp nhau, Tần Mi Vũ cần đề phòng Phi Tử cũng sẽ gặp phải sắp xếp như vậy.

Tần Mi Vũ đi tới phía trước cửa sổ, bóng đêm sáng ngời, nhưng đằng sau tầng mây mỏng manh lại chỉ có một vòng trăng non tựa như một đường cong.

“Kỳ thật anh rất không thích tên này của em, tên này là điềm xấu.”

“Vì cái gì a?”

“Bởi vì Mi Vũ là tên của một bài từ, có một bài là [ Mi Vũ • Tân Nguyệt ].”

“ Bài từ này như thế nào lại là điềm xấu?”

“Em nghe thử một chút, cái gì tiện hữu đoàn viên ý, thâm thâm bái, tương phùng thùy tại hương kính? Lại là cái gì họa mi vị ổn, liêu tố nga, do đái ly hận. Còn có cái gì Thái Dịch trì do tại, thê lương xử, hà nhân trọng phú thanh cảnh...... Khán vân ngoại sơn hà, hoàn lão quế hoa cựu ảnh. Xuy xuy, anh buồn nôn nhất đám văn nhân không biết đánh giặc của triều Tống, chỉ biết biểu đạt, biểu đạt đấy, viết mấy thứ này có cái rắm dùng a.”

“An ca ca lại nói bậy rồi, tên của em làm sao lại có quan hệ với bài từ đó? Anh như thế nào không nói từ Mi Vũ này là tới từ điển cố Trương Sưởng họa mi. Vợ Trương Sưởng lúc nhỏ bị té dập đầu, lông mày có chút khuyết điểm, cho nên Trương Sưởng mới vì nàng vẽ lông mày? Lãng mạn ấm áp cỡ nào a, tới trong miệng của anh như thế nào liền thành điềm xấu rồi?”

“Vậy được, em mang lông mày nhổ đi một ít, An ca ca sẽ vẽ cho em!”

“Chán ghét...... anh đi chết đi!”

Dựa vào cửa sổ, Tần Mi Vũ nhẹ nhàng vuốt ve lông mày mình, khóe mắt ở dưới bóng đêm có chút sáng bóng ướŧ áŧ.

Anh ấy thật sự đã chết rồi.