Lý Vân vào lúc ban đêm thì được đến tin tức, nhà trẻ Thừa Chí đồng ý phá lệ cho Vương An nhập học. Nhưng là bởi vì tuyệt đại đa số những đứa trẻ khác ở nhà trẻ Thừa Chí và cha mẹ chúng đều cùng nhau ở tại một số khu chung cư cao cấp do công ty bất động sản dưới cờ tập đoàn An Tú khai phát, lộ tuyến xe của nhà trẻ là cố định, không thể vì một mình Vương An mà đặc biệt mở thêm lộ tuyến xe. Cho nên Lý Vân chỉ có thể lựa chọn để cho Vương An trú ở trường, hoặc là tự mình phải đưa đón.
Lý Vân đương nhiên luyến tiếc Vương An mới bốn tuổi đã rời đi bên người mình, lại nói nàng cũng không có chuyện gì bận. Dù sao cũng là bà nội trợ, mỗi ngày chỉ cần đưa đứa nhỏ đến trường và đón lúc tan học là được.
Mặt khác, đối với nội bộ tập đoàn An Tú thì ưu đãi phúc lợi của nhà trẻ Thừa Chí là miễn phí, nhưng là không có khả năng cũng thi hành chính sách miễn phí đối với Vương An, cho nên mỗi học kỳ cần tính tượng trưng thu năm ngàn nguyên học phí.
Năm 2003, giá phòng bình quân ở Trung Hải là năm ngàn nguyên mỗi mét vuông, nên nhà trẻ này một học kỳ thu năm ngàn nguyên học phí là đắt gấp mấy lần so với nhà trẻ bình thường khác. Nhưng Lý Vân vô cùng rõ ràng giá như vậy đối với nhà trẻ Thừa Chí mà nói căn bản là không có lợi nhuận, quả thật đúng là tính tượng trưng.
Sau khi Lý Vân nhận được tin tức, lập tức gọi điện thoại cho Vương Trung Thái.
“Tốt, năm ngàn chúng ta còn chi ra được.” Vương Trung Thái cao hứng nói:“Ngày mai anh sẽ trở lại, sau đó chúng ta cùng nhau đưa bọn nhỏ đi báo danh.”
Vương Trung Thái quyết định lại không kì kèo trả giá với người bán hàng nữa, hắn bây giờ khẩn cấp muốn nhìn thấy đôi trai gái của mình. Trải qua hỏi thăm, hắn cực kỳ rõ ràng nguyên nhân đưa vào hoạt động của nhà trẻ Thừa Chí. Nơi đó không phải là nhà trẻ mà đứa nhỏ gia đình bình thường có thể nhập học, huống chi còn có thể làm cho nhà trẻ Thừa Chí đặc biệt tuyển nhận. Vương Trung Thái cảm giác vô cùng có thể diện, hơn nữa hắn còn cảm thấy hãnh diện vì con trai hắn.
Không giống như Lý Vân một lòng một dạ nhận định đứa nhỏ hiện nay chính là đứa nhỏ hồi trước bị bọn buôn người trộm đi, Vương Trung Thái biết loại này tỷ lệ cực kỳ mơ hồ, nhưng như vậy thì thế nào? Trừ bỏ việc tiếp tục kiên trì lặng lẽ hỏi thăm tin tức, Vương Trung Thái cực kỳ quý trọng hạnh phúc bình yên không dễ có được vào lúc này.
Loại hạnh phúc này, là bình yên từ trái tim, làm cho người ta cảm giác đã có thể yên tâm vì tương lai phấn đấu, mà không còn giống như trước kia vậy, luôn cảm thấy đứa nhỏ không có trở lại bên người, căn bản không hề có tâm tư suy nghĩ, lên kế hoạch cho tương lai.
Đứa nhỏ này tựa hồ là một ngôi sao may mắn mang đến vận may. Từ lúc nó tới ở trong nhà, vợ mình đã không còn lén trốn đi khóc nữa, đã không còn nhìn đứa nhỏ đi trên đường suy nghĩ xuất thần nữa. Con gái tuy rằng vẫn còn thích tiếng còi như cũ, nhưng lời nói cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hoạt bát, sự nghiệp của hắn cũng phát triển tích cực.
Vào hôm khai giảng đó, Vương Trung Thái và Lý Vân trước tiên đưa Vương Tiểu Mạt đi trường học báo danh, sau đó mới đi nhà trẻ Thừa Chí.
Lái xe tới cửa nhà trẻ, nhìn từng chiếc từng chiếc xe sáng bóng, trong đó rất nhiều chiếc còn đắt giá hơn cả chiếc cần trục tháp 150 mét để nâng lên nâng xuống kia của hắn, thậm chí có cả BMW giá trị viễn siêu chiếc Santana của hắn.
Làm cho Vương Trung Thái thấy vui mừng là, có lẽ chính mình quả thật không bằng những bậc cha mẹ đã là doanh nhân thành đạt đứng trên đỉnh này đó, nhưng là con trai chính mình lại có thể cùng một chỗ tới trường với con trai bọn họ. Tuy rằng không thể nghiêm khắc xem như đã bắt đầu ở cùng tầng lớp với bọn họ, nhưng Vương Trung Thái tin tưởng con trai mình, tương lai nhất định sẽ đứng cao hơn, đi xa hơn so với những người khác.
Cao tầng của các ngành và công ty con thuộc tập đoàn An Tú thi hành chế độ luân phiên cương vị, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống hình thành phe phái đem một ngành hoặc là công ty con nào đó kinh doanh thành một vương quốc độc lập. Tính lưu động của cao tầng cũng ý nghĩa sẽ tăng mạnh trao đổi, sẽ không xuất hiện việc lãnh đạo của một ngành nào đó muốn liên hệ với lãnh đạo của ngành khác, không ngờ còn phải thông qua bí thư đi thăm dò tìm danh thϊếp và số điện thoại. Ở trong mắt bọn họ, Vương Trung Thái và Lý Vân vừa xuất hiện ở nơi này không thể nghi ngờ là người xa lạ, nhưng nghĩ lại thì tưởng là thành viên mới gia nhập tập đoàn, vì thế đều đi tới chào hỏi với Vương Trung Thái và Lý Vân.
Nhưng sau khi biết được chân tướng, lực chú ý của bọn họ liền di chuyển đến trên người Vương An, đương nhiên sẽ không thiếu mấy chuyện “Chú kiểm tra con chút...... Con học quá bảng cửu chương chưa?”, “Trả lời vấn đề này của cô, cô liền hôn nhẹ con một cái......” như vậy. Ở đây tìm người có thể hiểu được hơn bốn môn ngoại ngữ cũng không nhiều, nhưng là phân biệt tinh thông tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Anh, có thể hát ca khúc tiếng Mân Nam cũng không ít, nên không thiếu được phải kiểm tra trình độ ngôn ngữ của Vương An.
“Lưu Tiểu Ngôn, lúc trước vừa mới tiến vào bộ tài vụ cùng trung tâm an toàn số liệu đảm nhiệm chức trợ lý thực tập. Vào đầu tiên gặp được cô ta, cô ta đã đem cà phê hất lại đây, chợt nhớ tới lúc trước Đặng Văn Địch cũng là dùng một chiêu này mới quen biết Rupert Murdoch, vì thế mình lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau lại nghe nói nàng trốn ở trong phòng vệ sinh khóc cả buổi chiều, còn lo lắng sẽ bị đuổi việc......”
Vương An nhớ lại ấn tượng về thiếu phụ lưu lại một đỏ tươi dấu môi son ở trên mặt hắn khi nãy, cô bé luôn nơm nớp lo sợ của lúc trước, không ngờ bây giờ đã có thể không hề kiêng kị đùa giỡn hắn. Đương nhiên còn có càng nhiều cấp dưới ở trong lúc hắn nói chuyện và chỉ dạy ngồi nghiêm chỉnh không dám bỏ sót bất kỳ câu nào của hắn...... Suy nghĩ của Vương An bỗng vô cùng phức tạp, nhưng hắn rất nhanh thì ý thức được đây là chuyện không hề ý nghĩa, bất kỳ cảm khái vô vị nào cũng sẽ phân tán lực chú ý của hắn. Hắn cần làm chính là thích ứng tình huống hiện giờ, tự nhiên và thoải mái trả lời câu hỏi của bọn họ, trong khi bọn họ sờ đầu hắn và các ả hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cần phải lộ ra nụ cười ngoan ngoãn và đáng yêu.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học thì có thể ở trong vườn trường tự do tham quan, nhà trẻ Thừa Chí đúng là dụng tâm đến mức tận cùng. Lý Vân không khỏi chờ mong con trai tương lai còn có thể nhập học ở tiểu học, sơ trung và cao trung của quỹ giáo dục An Tú.
Cuối cùng không còn ai cảm thấy tò mò đối với thần đồng, Vương An không có đi khu trò chơi chơi đùa, mà đi theo Lý Vân tham quan tới trường học cửa.
“Em trai, mông của em đều đỏ rồi! Y hệt như con khỉ trong vườn bách thú.” Vương Tiểu Mạt vừa rồi mải mê chơi đùa ở khu trò chơi, tiếng còi bén nhọn kia của nàng không ngừng bên tai, bất quá nàng cũng thấy được rất nhiều người lớn vây quanh em trai, hơn nữa còn thường xuyên vỗ mông em trai.
“Mông của ngươi mới đỏ.” Vương An một bên nhìn cửa trường, một bên trả đũa lại Vương Tiểu Mạt.
“Em làm sao biết được? Chị không tin.” Vương Tiểu Mạt sờ sờ mông mình nói, chẳng lẽ là do mình vừa nãy chơi cầu trượt lâu quá?
“Không tin thì chính ngươi nhìn đi.” Vương An chỉ chỉ buồng vệ sinh.
Vương Tiểu Mạt do dự một chút, liền chạy vào buồng vệ sinh. Tuy Vương Tiểu Mạt mới có sáu tuổi, nhưng cũng biết là bé gái không thể tùy tiện lộ mông ra...... Mặc dù khi ở nhà thường xuyên cùng tắm rửa chung với em trai, nhưng em trai là em trai, đương nhiên sẽ không giống. Tựa như mình có thể chơi đùa tiểu đệ đệ của em trai, mông mình bị em trai nhìn thấy cũng không sao, nhưng nếu bị người khác thấy được thì không tốt.
Lúc này một chiếc motorhome có hình vẽ mèo máy Doraemon và nhóc Maruko chậm rãi chạy đến, motorhome to lớn mà vững chắc, chỉ cần từ trên nóc xe thì có cả bể bơi và ban công liền biết nó xa hoa cỡ nào.
Motorhome chậm rãi dừng lại ở trước cửa nhà trẻ, cửa xe mở ra kèm theo một âm thanh máy móc khe khẽ và trơn trượt, một cái cầu trượt màu vàng được thổi phồng rồi trải xuống dưới, sau đó một bé gái ôm mèo máy vèo một cái liền từ cầu trượt trượt xuống dưới.