Chương 26: Cạnh tranh

Editor: Melbournje

Sau khi họp phụ huynh xong, Trần Trừng, Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh cùng nhau tới phòng tập.

Lần thi đấu này chỉ là một trận đấu nhỏ ở trong phòng tập, mỗi tuần đều có thể được tổ chức tại đây, và mỗi tháng sẽ chọn ra một Quyền Vương, sau đó những người khác có thể khiêu chiến với người đang ngồi ở ngôi vị Quyền Vương ấy, đương nhiên cũng có thể quyết đấu cùng những người bình thường khác.

Trong tình huống tranh đấu với nhau bình thường thì có thể nhận được 5000 tệ tiền thưởng, nếu khiêu chiến với Quyền Vương mà thắng thì có thể được một vạn, rồi sau đó sẽ tăng giảm tuỳ theo thời gian mà Quyền Vương ấy nắm ngôi.

Đối thủ lần này của Lạc Hữu Tiềm là người đã nắm giữ ngôi Quyền Vương được gần một tháng.

Bọn họ đến từ lúc còn rất sớm, ở trong phòng tập yên ắng không có mấy ai, Hạ Minh tới cửa hàng bán đồ ăn nhanh bên cạnh mua cơm tối, Lạc Hữu Tiềm tới phòng nghỉ thay quần áo.

Trên sân chỉ còn lại huấn luyện viên và Trần Trừng, cùng với vài học viên đang đấm bốc ở gần đó.

Lúc này Trần Trừng cũng có chút khẩn trương, khi đi cùng Lạc Hữu Tiềm xem trận chung kết của CLB FIRE, hình ảnh hai bên đều bị đánh đến bầm dập mặt mũi liền hiện ở trước mắt cô.

Lúc ấy chuyện không liên quan tới mình nên cô chỉ cảm thấy nhiệt huyết, sau đó thì giật mình vì Lạc Hữu Tiềm đã từng tham gia loại thi đấu như thế này, còn có cả chút tự hào nữa.

Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy anh đi lên sàn đấu, cảm giác lại hoàn toàn khác.

"Huấn luyện viên, tỷ lệ thắng của trận đấu này như thế nào?"

"Nếu xét theo trình độ bình thường của cậu ấy thì rất có khả năng có thể KO đối thủ ngay từ đầu." Huấn luyện viên cười cười, "Những trận đấu ở phòng tập này không thể so sánh với ở những câu lạc bộ chính quy được, rất nhiều người tới đây đều là vì tiền thưởng, thực lực so ra cũng kém cậu ấy nhiều."

Chẳng qua.

Đó là trường hợp anh có thể phát huy như bình thường.

Điều mà huấn luyện viên sợ nhất bây giờ đó chính là anh sẽ lại rơi vào bóng ma của hai năm trước.

Ông ấy nghiêng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Trừng, chưa nói ra băn khoăn trong lòng mình, chỉ vỗ vỗ bả vai cô, trấn an nói: "Yên tâm đi, không thua được đâu."

Có huấn luyện viên bảo đảm, Trần Trừng mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Lạc Hữu Tiềm.

Quyền Vương.

Cậu nhất định phải thắng đấy.

"Huấn luyện viên, đi khởi động thôi." Lạc Hữu Tiềm đi từ phòng nghỉ ra.

Trần Trừng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó liền vội vàng dời tầm mắt đi.

Mẹ nó chứ.

Dáng người của học sinh cấp ba bây giờ đều đẹp như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên cô thật sự nhìn thấy Lạc Hữu Tiềm cởi trần nửa thân trên, vai rất thẳng, cơ bắp lộ rõ, anh vừa mới rửa mặt nên bọt nước còn tẩm ướt cả một mảng lớn, có mấy giọt còn vương ở xương quai xanh cùng cơ ngực.

Đuôi mắt anh hẹp dài, khi cởϊ áσ ra và mang găng tay lên, sự cao ngạo từ trong xương cốt của người thiếu niên rốt cuộc cũng không thể nào che đậy được.

Lạc Hữu Tiềm hoàn toàn không biết dáng vẻ bây giờ của mình có bao nhiêu hấp dẫn, quả thực là bùng nổ hormone rất mạnh.

"Được, em lên sàn đấu luôn đi, làm quen trước." Huấn luyện viên nói.

Lạc Hữu Tiềm đấm hai tay vào nhau một chút, kéo dây chằng xung quanh sàn đấu ra, nhấc chân bước vào.

Trần Trừng nhẹ nhàng liếʍ răng của mình, âm thầm niệm trong đầu là "phi lễ chớ nhìn" mà rũ mắt xuống, không hề nhìn vào...... Thân thể cực kỳ có sức hấp dẫn kia.

Đáng tiếc sức hấp dẫn ấy lại không tha cho cô.

Lạc Hữu Tiềm đang định lên sàn đấu làm nóng người, đột nhiên không biết nhớ tới cái gì mà lại đi về phía chỗ Trần Trừng, anh cúi người, búng tay một cái qua hướng của Trần Trừng.

"Chị, lát nữa lúc em thi đấu chị ngồi cách xa xa một chút đi."

"Hả?" Trần Trừng nhìn thẳng vào mặt anh, không dám dời mắt xuống.

"Nếu như chẳng may có chảy máu, thì lại sợ doạ tới chị." Lạc Hữu Tiềm nói.

"Thầy của cậu nói cậu có khả năng KO đối thủ luôn mà, không sao đâu, tôi sẽ ngồi ở trước để xem, cố lên nhé." Trần Trừng cười rộ lên.

Huấn luyện viên làm nóng người trong chốc lát, Hạ Minh liền cầm theo túi lớn túi nhỏ đi vào, là mấy hộp thức ăn nhanh cùng với trà sữa.

"Đừng tập luyện nữa! Không thì tí nữa không còn sức đâu, ăn trước đi đã!" Hạ Minh gọi bọn họ, lại lấy một ly trà sữa ấm áp ra đưa cho Trần Trừng.

"Cảm ơn." Trần Trừng nhận trà sữa.

Cô vén tóc ra sau tai, giúp Hạ Minh dọn hộp thức ăn nhanh ra bàn nhỏ, lại dọn đũa cho từng người.

Lạc Hữu Tiềm lấy khăn lông lau mồ hôi, kéo tay Trần Trừng, kéo cô đứng ra sau mình: "Để em." Sau đó anh liền xoay người bày biện hộp cơm và trà sữa.

Khi anh tiến lại gần, đồng thời khí nóng trên người anh cũng ập tới, khiến Trần Trừng cảm thấy không khí đang nóng rực.

Cô hít một hơi, vươn tay ra muốn véo một phát vào bên hông anh cho đỡ ngứa, lại phát hiện nó chắc tới nỗi căn bản không véo được, đành phải vỗ vào lưng anh một cái.

"Ăn cơm thì mặc áo vào!"

Hạ Minh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà thở dài một tiếng, chọc ly trà sữa hút một ngụm: "Chị, dáng người của Lạc gia khiến không ít nữ sinh nhỏ trong trường muốn ngắm nhìn đấy!"

Sắc mặt Trần Trừng vẫn như thường mà nhướng mày, không chút để ý nói: "Cho nên tôi đang sợ tôi không cầm nổi lòng đây."

Hạ Minh cười hi hi ha ha một trận, thừa dịp khi Trần Trừng cúi đầu thì liếc mắt với Lạc Hữu Tiềm một cái.

Liền thấy anh không nói một lời, qua một lát mặt mày mới dần dần đỏ lên, đuôi mắt còn xẹt qua chút ý vị phong lưu nhưng chưa thành thục, khóe miệng còn có cả ý cười nhỏ vụn.

Anh đứng dậy đi lấy áo mặc vào, sau đó lại tới đây ăn cơm.

"Ăn đi ăn đi, sau đó nghỉ ngơi một lát liền phải thi đấu rồi." Huấn luyện viên nói.

Lạc Hữu Tiềm "vâng" một tiếng, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Trần Trừng, đáy mắt tối sầm một mảnh.

"Người hôm nay sẽ thi đấu với em ra đòn giống như sát thủ vậy, chân cũng nhanh, tốc độ và sức mạnh đều không tồi, em không được thả lỏng cảnh giác đâu đấy."

Huấn luyện viên tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói, "Nếu bắt đầu thi đấu rồi mà không có cách nào khắc phục được bóng ma thì cũng phải nhớ phòng ngự, vị trí Quyền Vương của cậu ta chính là nhờ sức đá của chân mà có được, đã KO được ba đối thủ rồi."

Trần Trừng nghe được thì tim lại treo dựng lên, Hạ Minh ở bên cạnh cũng sợ tới mức dừng đũa lại, nói: "Đối thủ này lợi hại như vậy sao?"

"Cũng có nhược điểm, áp chế và tấn công dưới mặt đất chính là nhược điểm của cậu ta, nhưng dù là chiến lược phòng vệ thì cũng chỉ kéo dài thời gian thi đấu thêm mà thôi, tôi sợ tâm lý của Hữu Tiềm sẽ không chống đỡ nổi."

Trần Trừng gắt gao nắm chặt đũa trúc, môi mím thành một đường thẳng, sự lo lắng trên mặt không che giấu chút nào.

"Không phải nói là có khả năng KO đối thủ luôn sao ạ?" Cô hỏi.

"Đúng là có khả năng này, nhưng đó là ở trong trường hợp khi Hữu Tiềm có trạng thái cực kỳ tốt, tốc độ và sức mạnh của cậu ấy đều hơn đối thủ, một khi tìm ra điểm đột phá thì rất có khả năng KO được, nhưng phải yêu cầu có một tâm lý vô cùng thoải mái."

Lúc huấn luyện viên nói chuyện, Lạc Hữu Tiềm cũng không nói thêm gì, cúi đầu vừa nghe vừa ăn cơm, mãi đến nghe được câu hỏi của Trần Trừng thì mới nhíu mày, im lặng mà ngẩng đầu nhìn cô một cái.

"Huấn luyện viên, thầy đừng dọa chị ấy nữa." Anh kéo âm điệu, mang theo một chút lười biếng cùng tản mạn.

Tiếp theo, anh nghiêng mặt đi, giơ tay nhẹ nhàng đè sau cổ cô giống như đang trấn an, ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ ở trên đó.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da của cô như đang truyền nhiệt xuyên qua nó, thành công đoạt đất ở trong trái tim Trần Trừng.

"Đừng sợ." Lạc Hữu Tiềm nhẹ giọng nói, "Em sẽ thắng."

Ánh sáng mờ ảo trong góc phòng tập chiếu tới khiến ngũ quan khuôn mặt anh càng thêm sắc bén, sự cao ngạo từ trong xương cốt lại hiện lên vào giờ phút này, thế nhưng lại khiến Trần Trừng cảm thấy có chút xa lạ.

Rồi sau đó như thể bị bắt mất hồn, cam tâm tìmh nguyện mà sa vào đó.

Hạ Minh chưa bao giờ thấy Lạc Hữu Tiềm làm động tác thân mật thế này với phái nữ, liền kinh ngạc không thôi mà trợn mắt há hốc mồm.

Một bên mắng thầm trong lòng rằng chưa bao giờ thấy cậu ta tán tỉnh giỏi như vậy, một bên lại cực kỳ tấu hài mà kéo kéo tay Lạc Hữu Tiềm.

"Lạc gia, tao cũng sợ, mày cũng an ủi tao đi?" Cậu ta hài hước nói.

"Biến." Lạc Hữu Tiềm ý chí sắt đá, trực tiếp hất tay cậu ta ra.

Trần Trừng cúi đầu, chỉ cảm thấy làn da sau cổ đang nóng lên, cô chớp chớp mắt, bình tĩnh mà rũ mắt.

Sau đó khi ngẩng đầu lên lại đυ.ng phải ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả của Hạ Minh, Trần Trừng im lặng cười với cậu ta một cái, Hạ Minh cũng vậy.

Sự ấm áp đằng sau cổ và gợn sóng nơi đáy lòng đều trở thành nỗi niềm được ẩn giấu sâu trong nụ cười này.

***

Buổi tối hôm nay có tổng cộng ba trận đấu, trận đấu của Lạc Hữu Tiềm và Quyền Vương nằm ở cuối.

Bóng đêm u tối, trong khán phòng tràn ngập tiếng người cười nói ồn ào, MC đang cầm microphone lớn tiếng nói chuyện để tạo bầu không khí, dưới sàn đấu có một loạt mấy cô gái trông rất sεメy đang cầm banner, thân thiện mà trò chuyện cái gì đó.

"Vừa rồi tôi thấy một anh trai đẹp ở trong phòng nghỉ đấy! Rất đẹp trai luôn! Hình như cũng là một tay quyền thi đấu hôm nay hay sao ấy!"

"Có phải là một người có vóc dáng rất cao, dáng người cũng rất đẹp không? Tôi cũng thấy rồi! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có một võ sĩ đẹp trai như vậy đấy, hơn nữa nhìn qua thì tuổi tác cũng không lớn."

"Thật vậy sao! Sao vừa rồi tôi vào lại không thấy nhỉ! Đúng rồi đúng rồi, mấy cô có ảnh không?"

"Không có, đẹp trai lắm! Quên luôn cả chụp ảnh rồi! Nói thêm nữa thì chụp ảnh cũng có lợi ích gì đâu chứ!"

"Ha ha ha được, hy vọng hôm nay cậu ấy có thể thắng, nếu mà thua tới nỗi mặt mũi bầm dập thì một nhan khống như tôi cũng không chịu nổi mà đi tán tỉnh người khác mất."

......

Trần Trừng ngồi ở hàng ghế phía trước, nghe rõ cuộc đối thoại của các cô ấy, rồi sau đó hoàn toàn xem thường.

Cho dù có thua tới nỗi mặt mũi bầm dập thì cậu ấy cũng sẽ không bị cô thu hút đâu.

Không biết Hạ Minh đã lấy được danh sách thi đấu tối nay từ bao giờ, cậu ta đi đến bên cạnh Trần Trừng sau đó ngồi xuống: "Chị, chị xem cái này đi."

Trần Trừng nhận lấy.

Ở bên trên đó ghi các thông tin cá nhân của những người tham gia thi đấu tối nay, hai trận đấu đầu thì cả bốn người đều không phải là võ sĩ chuyên nghiệp, hẳn là chỉ ngẫu nhiên đánh boxing để lấy chút tiền kiếm sống thôi, lịch sử về thành tích cũng không tính là huy hoàng.

Mà ở chung một vòng đấu với Lạc Hữu Tiềm là một người tên Thái Tam Mộc, cũng không biết có phải tên thật hay không.

So với hai nhóm trước, giải thưởng mà nhóm này nhận được đồ sộ hơn rất nhiều, thành tích của Lạc Hữu Tiềm thì tập trung ở hai năm trước, đều nằm trong top 3, mà thành tích thi đấu của Thái Tam Mộc tuy không bằng anh nhưng lại có lợi thế là sự tiến bộ hàng ngày.

"(1) Thái Tam Mộc......" Trần Trừng liếʍ môi dưới, khinh thường mà nhếch miệng lên, "(2) Thái Sâm sao."

_______ (1) & (2) Thái Tam Mộc (泰三木), và Thái Sâm (泰森) =)))) Mn có hiểu k mình k biết giải thích sao, kiểu trong từ "森" này có ba 木 đó. Mà Thái Sâm còn là tên tiếng Trung của Tyson, một cựu vận động viên quyền Anh người Mỹ. Ông từng là nhà vô địch tuyệt đối hạng nặng ở môn quyền Anh, là võ sĩ trẻ nhất từng giành đai vô địch WBC, WBA và IBF khi mới 20 tuổi. (Theo Wiki)

____________________

"Thái Sâm? Ha! Đúng vậy thật!" Hạ Minh vỗ đùi, "Vậy đó có phải một người rất lợi hại hay không!"

"Lợi hại cái rắm gì, đây là Thái Tam Mộc chứ cũng không phải là Thái Sâm thật, có lợi hại đi nữa thì chẳng qua cũng là dựa theo tên tuổi của Thái Sâm thôi, chắc chắn sau này Lạc Hữu Tiềm lợi hại hơn anh ta nhiều, người khác biết đến tên cậu ấy cũng sẽ là ba chữ Lạc Hữu Tiềm này." Trần Trừng không chút do dự nói.

Hạ Minh đảo mắt suy nghĩ một lát mới hiểu ý của Trần Trừng, cảm khái nói: "Chị...... Chị là học sinh khối chuyên Văn đúng không?"

"...... Đúng vậy, thế nào?"

"Có tư tưởng! Thật bội phục mà! Vậy chắc là điểm văn của chị cao lắm!" Hạ Minh cúi đầu chắp tay trước cô.

Trần Trừng không biết cậu ta lấy kết luận này từ đâu ra, cô chỉ liếc mắt một cái, lại nghĩ tới phiếu điểm của Lạc Hữu Tiềm lúc sáng họp phụ huynh.

"Có phải thành tích môn Văn của Lạc Hữu Tiềm rất kém không?"

"Cũng tạm ạ, trên mức trung bình, khá hơn em nhiều."

Trần Trừng thở dài: "...... Được thôi."

Lúc trận đấu bắt đầu, Trần Trừng và Hạ Minh đang nói chuyện phiếm với nhau cũng dần dần bắt đầu căng thẳng hơn.

Cuộc so tài ở hai trận đầu tiên không có gì tính là đặc biệt kịch liệt, cũng không KO để kết thúc trận đấu mà phải dựa vào tính điểm để phân thắng bại.

Nhưng dù sao cũng là thi đấu quyền anh, không thể không thấy máu hay là thương tích được, với sự hò hét của đám đông, người thua cuộc lại bị ngã xuống, đánh bại trên mặt đất.

Cuối cùng ngay khi trọng tài đang đếm ngược thời gian, một lúc sau mới tuyên bố người thắng cuộc, mà kẻ thất bại thì ngã vào một bên, không thuộc về những tiếng hoan hô ở nơi này.

Tim Trần Trừng như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, cô cắn chặt răng mà nhìn về phía sàn đấu, không thể ép sự hoảng loạn xuống.

"Sau đó chính là trận đấu đáng mong chờ nhất của chúng ta ngày hôm nay!" MC nói, "Mọi người hãy cùng nhiệt liệt vỗ tay chào đón người khiêu chiến với Quyền Vương của chúng ta, Lạc Hữu Tiềm! Cùng với Quyền Vương Thái Tam Mộc!!"

Ở trong tiếng âm nhạc kịch liệt, Lạc Hữu Tiềm và Thái Tam Mộc đi từ hai bên lên sân khấu.

"Mẹ nó! Nhìn người săn chắc vậy!" Hạ Minh ở một bên gào nói, "Sao huấn luyện viên lại chưa nói qua chứ!"

Tuy vóc dáng Thái Tam Mộc không cao nhưng lại cực kỳ cường tráng.

Loại thi đấu ở phòng tập này không thể bằng thi đấu quốc tế chính quy, quy định về cân nặng cũng không nghiêm khắc lắm, chỉ cần trọng lượng cơ thể không quá lớn để chiếm lợi thế hơn hẳn, tạo ra cách biệt được rồi.

Anh quay đầu lại liền thấy Trần Trừng đang căng thẳng, chiếc cổ trắng nõn, chôn sâu trong đó một đường màu xanh lá sáng quắc như sắp nhảy lên.

"Chị, chị đừng sợ, không có sao đâu, chắc chắn sẽ thắng! Yên tâm!" Hạ Minh nói lời thề son sắt, trên thực tế cũng vô cùng khẩn trương mà đổ cả mồ hôi.

***

Xung quanh đều là các loại âm thanh ồn ào.

Mấy cô gái cầm bảng đang nói chuyện không ngừng, có tiếng hô ở trong khán phòng, trên sàn đấu là tiếng người ngã xuống hết lần này đến lần khác.

Đây là lần đầu tiên Trần Trừng hoài nghi khi đó mình cổ vũ Lạc Hữu Tiềm ôm mộng đứng dậy một lần nữa có phải là đúng hay không.

Có thể làm cho người như Lạc Hữu Tiềm không dám đυ.ng vào boxing tới hai năm vì ám ảnh, quả nhiên không dễ gì mà khắc phục được chỉ trong vài tuần ngắn ngủi như vậy.

Lúc anh im lặng, cố chấp đứng lên một lần nữa thì khóe mắt và khóe miệng đã bị trầy xước hết, tiếng hoan hô ngưng lại trong phút chốc, ngay sau đó lại nhấc dáy trong một cái chớp mắt.

Căn bản anh không biết cái gì gọi là nhận thua.

Lại một lần nữa mà đả đảo, lại một lần nữa mà đứng dậy.

Khán giả đều sôi nổi đứng dậy hô cố lên, chỉ có những người không chịu thua mới có thể thắng và được mọi người tôn trọng.

Bọn họ kêu "Đứng lên đi", "Cố lên", chỉ là vì càng xem càng đã ghiền, những vết thương và máu ở trên người anh càng nhiều hơn thì bọn họ lại càng thấy tận hứng.

Trần Trừng hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cứng đờ tại chỗ, cô mở mịt mà nhìn người Lạc Hữu Tiềm dính đầy máu, hoàn toàn không biết nói gì, cũng không cử động được.

Cô muốn kêu anh dừng lại, nhưng khi anh cứ ngã xuống rồi lại đứng lên như vậy, cô biết chính mình không thể khuyên như thế.

Nếu cô làm như vậy thì tất cả sự kiên trì của Lạc Hữu Tiềm đã đều bị uổng phí.

"Chị chị chị chị chị khóc sao!" Hạ Minh đưa một tờ giấy qua, sau đó vừa cẩn thận nhìn Trần Trừng vừa nhìn sang sàn đấu.

Trần Trừng chớp chớp mắt, lúc này mới phát hiện không biết mình đã rơi nước mắt từ khi nào, nó cứ thế mà chảy xuống dưới.

Cô sửng sốt vài giây, lau nước mắt, bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế: "Lạc Hữu Tiềm cố lên! Lạc Hữu Tiềm! Lạc Hữu Tiềm cố lên!"

Trần Trừng đột nhiên bùng nổ nhiệt huyết, Lạc Hữu Tiềm cứ đứng lên hết lần này đến lần khác, dường như mỗi lần anh đứng dậy là l*иg ngực cô như có một con dao cùn cứa vào một lần, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều khiến trái tim cô rỉ máu.

Rốt cuộc cũng không chịu được nữa.

Trần Trừng đem mặt vùi vào lòng bàn tay một chút, nước mắt khiến mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ.

Não Lạc Hữu Tiềm hỗn độn, bóng ma của quá khứ như đã ăn mòn lý trí và tinh thần của anh, da thịt toàn thân căng chặt đến phát đau, anh vừa bị bóng ma tra tấn, vừa bị gông xiềng bởi những cú đánh ấy.

Ở trên người đối thủ cũng có thương tích, nhưng mà chẳng qua so với anh thì khá hơn nhiều.

Nhưng nhìn anh cứ ngã xuống rồi lại đứng lên, không thể nghi ngờ gì nữa mà đã chọc giận đối thủ, anh ta đang muốn lại đánh tiếp thì vòng thi đấu này kết thúc.

Trọng tài vội vàng kéo hai người ra, từng người chiếm một góc mà nghỉ ngơi.

Lạc Hữu Tiềm thở phì phò, huấn luyện viên ở một bên hỏi: "Còn có thể thi đấu không?"

Anh gật đầu.

Nhân viên y tế hai bên nhanh chóng giúp anh rửa sạch máu trên mặt.

Chờ làm xong mấy thao tác này, Lạc Hữu Tiềm nghiêng đầu liền thấy Trần Trừng đang khóc không thành tiếng ở một bên trong khán phòng, thì ra tiếng cổ vũ hoảng hốt ở bên tai vừa rồi là thật.

Anh lấy miếng bảo hộ răng dính tơ máu ra, nói với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, thầy gọi Trần Trừng tới đây giúp em với."

Huấn luyện viên nhìn anh một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh rồi đi qua gọi Trần Trừng tới bên võ đài.

Cô gái khẽ nhếch miệng, thở phì phò mà khóc đến nỗi không ngừng được, nước mắt cứ lăn từng giọt từng giọt xuống, vành mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ tới nỗi khiến người ta cảm thấy thương xót.

"Cậu không đau chứ......" Cô khóc nức nở, không che giấu nổi sự đau lòng.

Lạc Hữu Tiềm cố hết sức mà giơ tay lên, dùng tay nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt cô, lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm, nước mắt cứ thế tuôn ra mà không hề báo trước.

Khiến cho trái tim anh đau đớn.

"Không đau." Anh nói.

Ở dưới ánh đèn, ánh sáng đan xen vào nhau và chiếu xuống dưới, chia cắt đi sự sợ hãi vô biên, khiến tâm ý của hai người đều được phơi bày ra, ai cũng có thể thấy được.

Giọng của Lạc Hữu Tiềm rất trầm, mang theo sự yêu chiều nhẹ nhàng nói.

"Chị ra ngoài chờ em đi, còn hai lượt đấu cuối cùng nữa thôi, sau đó em sẽ đi ra ngoài tìm chị."