Chương 1: Đêm sương mù (1)

Ban đêm mùa đông, một chiếc xe taxi cũ chạy trên đường lớn tiến về phía vùng ngoại ô.

Radio trên xe taxi phát ra bài ca Giáng Sinh dành cho trẻ em, tạo nên sự khác biệt với khung cảnh vắng vẻ bên ngoài đường xá và bầu không khí nặng nề quỷ dị trong xe.

Một thiếu nữ mặc áo bành tô len màu phấn lam đang nắm chặt chiếc xắc hàng hiệu, đôi mắt trong veo như nước đang nhìn xuyên qua kính chắn gió để chắc chắn rằng đây là con đường đi tới biệt thự nhà mình ở vùng ngoại ô.

Tầm mắt thiếu nữ di chuyển tới gương chiếu hậu, thì phát hiện tài xế đang lén nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Cái miệng bóng nhẫy thỉnh thoảng phát ra vài tiếng chậc chậc, giống như là cảm thán cũng giống như lấy làm tiếc nuối.

Trong lòng cô gái cảm thấy bất an khi đi lại trong đêm khuya, tầm mắt cô nhìn sang tấm thẻ của tài xế ngồi phía trước, thì phát hiện số hiệu và tên họ tài xế đã bị che đậy một cách khéo léo bằng tờ giấy in mã QR Wechat.

Cô lấy di động ra, làm bộ không có việc gì mà gọi điện thoại, nhưng chỉ có chính cô biết rõ mình bấm thiếu mất vài số, đầu bên kia điện thoại vang lên âm thanh thân thiết của phụ nữ, “Chào mừng gọi đến China Mobile, bây giờ là thời gian phục vụ đêm khuya……”

Cô giả vờ bình tĩnh nói chuyện, “Alo—— mẹ, con đang ở trên xe taxi, sắp tới nơi rồi, đã qua cầu Tây Lâm. Đi tiếp nữa chính là cảnh sắc Châu Âu…… Được, lát nữa con sẽ về đến nhà……”

Bên ngoài có một chiếc Porsche Cayenne màu đen lướt nhanh qua, chỉ để lại một tiếng "vù", cô thấy vậy liền nói vào điện thoại, “Trên đường có rất nhiều ô tô, đừng lo lắng, lát nữa con sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, cô nghe được tiếng hừ cười phát ra từ trong mũi của tài xế.

Bạch Lạc Vũ hơi cau mày, cúi đầu xem đồng hồ cầu vồng, thấy kim đồng hồ sắp chỉ vào mười hai giờ khuya, trong lòng cô sinh ra cảm giác nôn nóng, lần tự ý về nước này cô không báo trước cho gia đình để tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ mình, nhưng bởi vì máy bay hạ cánh hơi muộn, ước chừng niềm vui bất ngờ có khả năng trở thành nỗi kinh hãi bởi tiếng gõ cửa vào đêm khuya.

Cô học được cái trò này từ người bạn cùng phòng Nancy, khi cô nghe Nancy hào hứng kể lại việc đi về nước một mình, rồi tặng quà sinh nhật cho ba cô nàng, thì có một ý nghĩ nảy lên trong đầu. Cô cũng muốn đột nhiên xuất hiện trước mặt ba mẹ, và ngắm nhìn biểu cảm vui mừng trên gương mặt họ.

Đôi khi cô cảm thấy mình là cô nàng “Matsuko bị ghét bỏ”*, phải làm hành động quái dị để thu hút sự chú ý của ba mẹ. Rồi chứng minh ba mẹ có yêu thương mình, bằng cách tìm kiếm những cảm xúc thoáng qua trên gương mặt họ. Cha mẹ của cô, họ say mê học thuật, luôn chìm vào mớ tài liệu cũ, cho nên không có thời gian dành cho cô.

(Đây là nói về phim "Hồi ức của Matsuko", do ngôn ngữ khác biệt nên bên Trung tên phim là "Cuộc đời bị ghét bỏ của Matsuko")

Cô vô thức chạm vào món quà được gói đẹp đẽ trên tay. Trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi, chiêu trò học được từ Nancy, có lẽ không có hiệu quả đối với gia đình của cô.

“Bác tài, chạy nhanh hơn được không?” Bạch Lạc Vũ thúc giục.

Tài xế tham lam nhìn chằm chằm Bạch Lạc Vũ qua kính chiếu hậu, rồi lại phát ra tiếng tặc lưỡi khó nghe, nói cho có lệ, “Người đẹp à, vậy là nhanh rồi đó, con đường này giới hạn tốc độ xe, còn có camera theo dõi nữa……”

Gã liếʍ liếʍ khóe miệng, thầm nghĩ: Nếu không phải động cơ trong chiếc xe cũ của ông đây có vấn đề, chạy không nhanh, thì không biết lúc này ông đây sẽ làm gì đâu. Thiếu nữ xinh đẹp này và tiền bạc trên người cô ta, ít nhất có một thứ đã thuộc về ông đây. Hiện giờ muốn cho xe chạy nhanh cũng không được, chỉ đành an phận thủ thường hoàn thành đơn hàng đêm khuya này để kiếm chút tiền. Chậc chậc.

Có tiếng "vù vù" vang lên, bên sườn taxi có hai chiếc ô tô lướt qua phóng như bay, đèn pha bật lên ánh sáng mạnh, chiếu tới con đường phía trước khiến nó trông như ban ngày.

Bạch Lạc Vũ trợn mắt, đang định chất vấn tài xế tại sao người ta không sợ camera theo dõi. Chỉ thấy tài xế đã chủ động tỏ ra nghi hoặc trước rồi lẩm bẩm một mình, “Lạ thật…… Hôm nay là ngày mấy, mà hơn nửa đêm vẫn có nhiều chiếc siêu xe chạy trên con đường này……”

Bạch Lạc Vũ bình tĩnh tiếp lời, “Ở biệt thự vùng ngoại ô không giàu có thì cũng có địa vị khó lường, có thêm vài chiếc siêu xe thì cũng chẳng lạ gì.”

“Sai rồi, sai rồi, số lần tôi lái xe chạy trên con đường này còn nhiều hơn kem ốc quế mà cô đã ăn, đây là lần đầu tiên thấy nhiều siêu xe vẫn chạy vào thời gian này……” Ngừng một chút, tài xế cười ha ha, “Chẳng lẽ là phú nhị đại* mở tiệc party ngoài trời, a ha ha ha.”

(Phú nhị đại: nghĩa đen chỉ thế hệ giàu có đời thứ hai, thường được dùng với nghĩa tiêu cực chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi)

Gương chiếu hậu chiếu ra sắc mặt đầy vẻ hâm mộ của tài xế, nom rất đáng khinh và dầu mỡ, Bạch Lạc Vũ không muốn tiếp tục nói chuyện với gã nữa, xe taxi tiếp tục lao về phía trước trong đêm đen với tốc độ không đổi, trên đường lại bị vài chiếc xe sang trọng vượt qua……

Vào khoảng một giờ sáng, chiếc xe taxi chở Bạch Lạc Vũ cuối cùng cũng đến gần ngôi nhà mà cô rời đi đã lâu, một biệt thự ba tầng nằm riêng rẽ giữa từng lớp cây cối.

Từ con đường lớn rẽ vào khúc quanh dẫn tới nhà mình, Bạch Lạc Vũ bị cảnh tượng trước mắt cướp đi toàn bộ sự chú ý. Từng chiếc siêu xe xa hoa có cách điệu đang tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, xếp theo từng hàng dưới ánh đèn đường mờ ảo ven đường, trông giống một cuộc triển lãm xe vào đêm khuya, hoặc là một đoàn xe đang đi tuần tra vậy.

Tài xế cũng tặc lưỡi lấy làm kỳ, kinh ngạc đến buột miệng, “Ôi trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Coi kìa, nhìn coi mấy chiếc xe đó, biển số xe là 5555, 8888, 9999……” Tài xế ngẩng đầu lên quan sát đống kiến trúc duy nhất nằm cuối con đường nhỏ, “Này, người đẹp, gia cảnh nhà cô ghê gớm thật, buổi tối còn muốn mở tiệc party chơi đùa.”

Bạch Lạc Vũ làm bộ không nghe được, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt. Trong lòng cũng rất là ngạc nhiên. Cha mẹ của cô, những người say mê học thuật, luôn ru rú trong nhà đã làm cách nào, khiến cho chủ nhân của mấy chiếc siêu xe đó kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên đi tới nhà cô trong đêm khuya như thế?

Dưới con mắt nghi ngờ và hâm mộ của tài xế, Bạch Lạc Vũ ngây ngốc thanh toán số tiền taxi cao ngất ngưởng, sau đó kéo theo vali đứng trước ngôi nhà mà cô đã rời đi hai năm.