Chương 7:

Dù không muốn thừa nhận, họ cũng phải thừa nhận người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống như đang sống tệ.

Dù Trì Mục Dã có yêu Thẩm Lộ hay không nhưng gì Thẩm Lộ được hưởng ở vị trí Trì phu nhân, về mặt vật chất, đều là đỉnh cao.

Quả nhiên thế gian điên đảo cả rồi, không có thiên lý gì, ngay cả người phụ nữ ham giàu ghét nghèo như cô ta cũng có thể sống sung túc như vậy.

Họ chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, mong rằng Trì Mục Dã và Thẩm Lộ sớm ly hôn, Thẩm Lộ sớm ngày lật thuyền, sau này chồng không yêu, con không thân, cảnh già cô đơn.

...

Thẩm Lộ cũng đoán được những người này nghĩ gì về mình nhưng cô không quan tâm.

Đây gọi là không bị người ghen tỵ thì là kẻ tầm thường, cô giống như nhân vật phản diện trong phim, sống tốt đến mức khiến người ta ghen ghét là chuyện bình thường.

Những lời đồn đại không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô chút nào—

Điều cô thật sự đau đầu vẫn là đống chuyện rắc rối bên nhà mẹ đẻ và mối quan hệ giữa cô với hai đứa con.

Chiếc xe sang của Thẩm Lộ đang từ từ tiến vào khu biệt thự của nhà họ Trì.

Là một nữ cường nhân từ nhỏ đã phải nỗ lực hết mình, yêu cầu bản thân đạt được điều tốt nhất, dù nhà họ Thẩm không bằng nhà họ Trì, khi đã là Trì phu nhân, cô cũng ít khi hưởng thụ cuộc sống xa hoa, mà dành phần lớn thời gian cho công việc, không ngừng chạy đôn chạy đáo vì việc kinh doanh của công ty, bận rộn đến mức quay cuồng.

Dù bận rộn như thế nào, Thẩm Lộ cũng chưa bao giờ quên trách nhiệm là một người mẹ của mình. Chỉ cần không phải đi công tác xa không về được Yên Kinh, dù bận đến đâu cô cũng sẽ cố gắng về nhà, quan tâm đến cuộc sống của các con.

"Phu nhân đã về." Quản gia và người giúp việc vừa thấy cô về lập tức cung kính chào hỏi.

Rất tiếc nhưng tin đồn về việc Thẩm Lộ ở nhà họ Trì bị khinh rẻ không coi ra gì đều là bịa đặt.

Từ khi kết hôn với Trì Mục Dã và chuyển ra sống riêng, Thẩm Lộ đã là nữ chủ nhân duy nhất của ngôi nhà này.

Thẩm Lộ gật đầu đáp lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian còn sớm, chắc bọn trẻ vẫn chưa ngủ. Cô lập tức đi thẳng đến phòng đồ chơi, nơi bọn trẻ thường thích chơi nhất.

Vừa đến ngoài cửa phòng đồ chơi, Thẩm Lộ đã nghe thấy tiếng đàn piano có phần hơi non nớt từ bên trong, cùng với tiếng cười đùa của hai đứa trẻ.

Chắc hẳn là con gái cô, Trì Nhất Nặc đang luyện đàn.

Mặc dù ở trước mặt người khác, Thẩm Lộ rất kiêu ngạo nhưng giống như hầu hết các bà mẹ khác, cô rất nghiêm khắc với hai đứa con của mình, áp dụng chương trình giáo dục tinh hoa. Dù chúng còn nhỏ nhưng phải học rất nhiều thứ: piano, cờ vây, cưỡi ngựa, chơi khúc côn cầu, thời gian của chúng gần như được sắp xếp đầy đủ như người lớn.

Nghĩ đến hai đứa con, Thẩm Lộ lập tức dịu dàng hơn.

Nhưng nghĩ đến việc ba và ông cố của bọn trẻ đã rất cưng chiều chúng, cô lại nghiêm mặt, đẩy cửa bước vào phòng đồ chơi.

Cô luôn tin rằng trong việc giáo dục con cái, chỉ nuông chiều và dịu dàng là không đủ, trong nhà phải có một người nghiêm khắc.

Vì vậy, cô chọn làm người xấu.

Và các con của cô, đặc biệt là người con gái nhút nhát và hay sợ hãi kia, đúng là cũng rất sợ cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai đứa trẻ gần như đồng thời nhìn ra ngoài, vừa thấy Thẩm Lộ, khuôn mặt cười đùa của chúng lập tức biến mất.