Chương 36

Thẩm Tĩnh Thư không ngờ cô em luôn ủng hộ mình lại nói như vậy, ngạc nhiên nhìn cô bé: “Tiểu Vụ...”

“Dù anh Dịch Trạch có tốt thế nào, anh ấy cũng chỉ là người ngoài thôi.” Thẩm Vụ thật sự không hiểu, tại sao họ lại phải cãi nhau với chị cả.

Nhưng chưa kịp nói hết, mẹ Thẩm đã lạnh lùng cắt ngang, bảo vệ Thẩm Tĩnh Thư: “Được rồi, Thẩm Vụ, đừng nói giúp chị cả nữa. Con bé đó đã nói những lời không coi trọng tình thân như vậy, đừng mong Tĩnh Thư nhún nhường!”

“Mẹ nói cho con biết, trừ khi chị của con xin lỗi mẹ và chị Tĩnh Thư, nếu không đừng mong vào lại nhà này, đừng mong mẹ nhận nó làm con nữa!”

Dù không quen với sự im lặng của Thẩm Lộ nhưng bà, với tư cách là mẹ, tuyệt đối không chịu nhường bước.

Nhìn mẹ kiên quyết, Thẩm Vụ đứng ngẩn ngơ, không dám nói thêm.

Thẩm Tĩnh Thư lập tức cảm kích nhìn mẹ Thẩm: “Dì...”

Mẹ Thẩm tin dù Thẩm Lộ không quan tâm khiến bà không thoải mái nhưng việc gia đình cãi nhau thế này chắc chắn làm Thẩm Lộ đau lòng hơn. Dù sao, Thẩm Lộ luôn coi trọng tình thân và gia đình…

Lần này, bà nhất định phải khiến Thẩm Lộ nhận ra lỗi lầm của mình.



Trong khi đó, Thẩm Lộ mà họ tưởng cũng đang đau khổ lại đang vui chơi ở Tần Hoàng Đảo cùng hai đứa nhỏ. Sau khi giải thoát khỏi trách nhiệm gia đình và gánh nặng chị cả, cô cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn.

Thẩm Lộ không nhớ lần cuối cùng mình được chơi thoải mái như vậy là khi nào. Cô cùng các bé đi thăm điểm bắt đầu của Vạn Lý Trường Thành, ngắm thủy triều lên xuống ở bãi biển Tần Hoàng Đảo, dạo quanh thủy cung, chơi công viên giải trí, cuối cùng ngồi trên ghế ở bãi biển xem hai bé xây lâu đài cát và cùng nhau lên đu quay vào buổi tối…

Thẩm Lộ cảm thấy tâm trạng mình như trở lại thời trẻ con.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, dù trước đây Thẩm Lộ có nghiêm khắc thế nào, chỉ cần bây giờ cô dịu dàng chơi cùng chúng, chúng sẽ thấy mẹ là người tuyệt vời nhất.

Đến lúc phải rời đi, hai bé đều không muốn về.

Trên đường đến nhà hàng, Trì Nhất Nặc bất ngờ ngước nhìn Thẩm Lộ nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng đi làm nữa, khi nào con và anh nghỉ, mẹ đưa chúng con đi chơi, được không?”

Cô bé nghĩ chỉ cần mẹ không làm việc, luôn nghỉ ngơi thì họ có thể sống mãi như thế này.

“Mẹ không làm sao được. Mẹ không làm thì không có tiền, ai nuôi mẹ đây?” Thẩm Lộ thấy thú vị, bèn chạm vào mũi con bé, đùa cợt

Trì Nhất Nặc bị câu hỏi này làm ngơ ngác.

Trì Nhất Hàng lặng lẽ nghe, Thẩm Lộ tưởng cậu không để ý đến cuộc trò chuyện.

Không ngờ, sau khi Thẩm Lộ nói xong, cậu bé nghiêm túc suy nghĩ rồi nhìn Thẩm Lộ, nói: "Để con nuôi mẹ."

Thẩm Lộ sững sờ tại chỗ.

Hoàn toàn không ngờ mình lại nghe được những lời như thế từ miệng một đứa trẻ.

"Để con nuôi mẹ, tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt của con rất nhiều." Trì Nhất Hàng dường như sợ Thẩm Lộ không tin, lại nghiêm túc bổ sung, như muốn chứng minh rằng mình thật sự đã suy nghĩ kỹ, không phải nói bừa.

Chưa kịp để Thẩm Lộ lên tiếng, Trì Nhất Nặc nghe thấy anh trai nói vậy bèn vội vàng nói theo: "Con, con, con cũng muốn nuôi mẹ, con cũng có rất nhiều tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt..."

Trì Nhất Hàng không ngờ em gái lại tranh với mình, gương mặt tròn vo đầy vẻ không phục: "Anh là con trai, trách nhiệm nuôi mẹ phải là của anh!"

"Giờ là nam nữ bình đẳng." Trì Nhất Nặc tự tin nói: "Hơn nữa, tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt của em còn nhiều hơn của anh!"

Trì Nhất Hàng không phục: "Dù sao thì anh nuôi!"

"Em nuôi!"

"Anh nuôi!"

"Em..."

Thẩm Lộ ban đầu còn cảm động, thấy hai anh em vì ai nuôi mình mà cãi nhau đến đỏ cả mặt, sắp đánh nhau, cô không nhịn được cười lớn.