Chương 32

Cô muốn thể hiện trước mặt người đó rằng mình sống tốt và hạnh phúc. Nếu là vế đầu tiên, thì tất nhiên là tốt. Nếu là vế thứ hai, Trì Mục Dã chỉ sợ hai đứa trẻ giờ càng vui, sau này sẽ càng thất vọng, tạo nên sự chênh lệch lớn về tâm lý.

Anh biết rõ, mặc dù hai đứa trẻ không nói ra nhưng trong lòng luôn khao khát tình yêu từ mẹ. Đó là điều mà tình yêu của người cha không thể bù đắp được.

"Sau lần ngất xỉu lần trước, em suy nghĩ rất nhiều..." Thẩm Lộ biết mình sắp có nhiều thay đổi, không có lý do hợp lý thì khó nói: "Đột nhiên em cảm thấy, tiền kiếm không bao giờ đủ, mạng sống chỉ có một, có tiền mà không có sức khỏe để hưởng cũng vô ích. Công việc phải phục vụ cuộc sống, em nên chậm lại, tận hưởng cuộc sống nhiều hơn."

Trì Mục Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điềm tĩnh: "Cuối cùng em cũng nhận ra mình không phải là sắt đá sao? Anh cứ nghĩ em sẽ kiên trì làm việc đến khi mệt mỏi mới dừng lại."

Dù lời anh như một câu đùa nhưng vì anh ít biểu lộ cảm xúc, Thẩm Lộ cảm thấy lời của anh nghe như mỉa mai, châm chọc mình.

Trước kia khi họ còn chưa kết hôn, Trì Mục Dã hay nói chuyện kiểu này, khiến Thẩm Lộ rất khó chịu khi nói chuyện với anh. Sau khi kết hôn, anh đã khá hơn nhiều...

Nghe lại giọng điệu quen thuộc này, Thẩm Lộ không muốn đáp lời anh. Cô ôm hai đứa con, chậm rãi nói: "Hai đứa bé cũng lớn dần, lần trước bị con trai phản đối, em mới nhận ra mình đã dành rất ít thời gian cho chúng..."

"Em sợ nếu không chậm lại, chúng sẽ lớn lên, không cần em nữa."

Đây là những lời thật lòng của cô.

"Em nghĩ được vậy là tốt nhất." Trì Mục Dã không biết Thẩm Lộ nghĩ gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô đề nghị: "Anh đã muốn nói với em từ lâu, nhiều việc em có thể giao cho cấp dưới làm. Em cho họ cơ hội, họ cũng có thể giúp đỡ."

"Không cần phải quá vất vả, việc gì cũng tự tay làm."

Thẩm Lộ là người quá mạnh mẽ, việc gì cũng muốn tự tay làm, Trì Mục Dã nhìn mà thường cảm thấy cô rất mệt.

Thẩm Lộ đáp nhẹ: "Ừ."

Cô thấy những gì anh nói rất có lý.

"Hôm nay em ở nhà, cảm thấy thế nào? Đã thích nghi được chưa?" Trì Mục Dã nhìn cô thư thả, cũng tìm một chỗ ngồi xuống, chủ động bắt chuyện.

Thẩm Lộ vốn quen bận rộn, Trì Mục Dã rất sợ cô đột nhiên rảnh rỗi sẽ không quen.

Nhắc đến việc này, Thẩm Lộ thành thật trả lời: "Thật ra, rất thoải mái..."

"Hôm nay em đi một vòng quanh nhà, phát hiện ngoài việc có thêm nhiều đồ đạc trang trí cho trẻ con, mọi thứ vẫn giống hệt như lúc mới cưới, không thay đổi gì..."

Mặc dù ngôi nhà do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế gần như hoàn hảo, Thẩm Lộ vẫn cảm thấy thiếu hơi ấm gia đình, ngoại trừ khu vực của bọn trẻ, mọi thứ đều có vẻ lạnh lẽo.

Điều này cho thấy cô và Trì Mục Dã thật sự chỉ coi nhà như khách sạn.

Thẩm Lộ nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến việc sau này sẽ rảnh rỗi tận hưởng cuộc sống, cô có nhiều ý tưởng: "Chiều nay ngồi ở đây nhìn ra ngoài, em bỗng nghĩ nếu chúng ta trồng một vườn hoa hồng thì thật tuyệt..."

Cô quyết định báo trước với chồng về việc có thể sẽ thay đổi nhà cửa.

Trì Mục Dã im lặng, lắng nghe cô nói.

Thẩm Lộ thấy anh không quan tâm lắm đến chủ đề này, cũng không có ý ngăn cản, bèn chuyển chủ đề, cúi xuống nhìn hai đứa con: "Hôm nay hai đứa tan học lại đến công ty của ba, có phải lại năn nỉ ba mua đồ chơi không? Hả?"