Chương 31

Con gái cô vẫn còn nhỏ, đang ở tuổi cần dựa dẫm vào ba mẹ, ngây thơ đáng yêu.

Tại sao lại phải sống mệt mỏi và khó khăn như mình khi còn nhỏ, luôn phải tuân theo quy tắc khắt khe?

Thẩm Lộ từng được nhà họ Thẩm gửi đến nhà họ Trì như một món quà, do sợ bị trả về nên không dám mắc sai lầm nào. Nhưng con gái cô thì khác. Con gái cô là một công chúa kiêu sa, không phải là bản sao của một công chúa nhỏ nhà họ Trì.

Nghĩ đến những tình tiết vô lý đó, Thẩm Lộ vừa thấy phiền lòng vừa cảm thấy biết ơn. Nếu không có những tình tiết đó, có lẽ cô sẽ không nhận ra điều này để mà thay đổi.

Nhìn hai mẹ con họ quấn quýt bên nhau, Trì Nhất Nặc như một con búp bê nhỏ nằm trong lòng mẹ không muốn rời xa. Trì Nhất Hàng có chút ghen tị với em gái nhưng lại nghĩ mình là con trai mà cũng muốn được ôm như em gái thì thật đáng xấu hổ, bèn quay mặt đi, không nhìn Thẩm Lộ nữa.

"Hàng Hàng, lại đây để mẹ ôm một chút." Thẩm Lộ chú ý đến ánh mắt của cậu, bèn vẫy tay gọi cậu, quyết định ôm cả hai đứa con mỗi bên một đứa.

Trì Nhất Hàng là một cậu bé có nguyên tắc. Trước lời mời của mẹ, bé kiên quyết từ chối: "Mẹ, con đã lớn rồi, không giống em gái, không cần được ôm nhiều."

"Con không muốn mẹ ôm." Cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Nhưng mẹ rất muốn ôm con thì sao? Con cho mẹ chút mặt mũi, lại đây để mẹ ôm một chút được không?" Thẩm Lộ nhẹ nhàng thuyết phục.

Trì Nhất Hàng mặt không cảm xúc hỏi: "Tại sao mẹ lại muốn ôm con?"

"Tất nhiên là vì mẹ thích con." Thẩm Lộ không chút do dự, cười tươi như hoa: "Mẹ thấy con lớn nhanh quá, sợ lơ là chút là con sẽ lớn lên, lúc đó mẹ muốn ôm con cũng không nổi nữa."

Trước kia cô luôn nghĩ vì mình là mẹ ruột của bọn trẻ, nhiều việc không cần nói ra, chúng cũng sẽ biết mình yêu chúng. Cho đến khi đọc cuốn tiểu thuyết đó, cô mới hiểu nhiều điều không như mình nghĩ, nhiều cảm xúc bị đè nén trong lòng cần phải thể hiện ra để người khác biết.

Trì Nhất Hàng không ngờ mẹ lại thẳng thắn nói thích mình như vậy, giật mình, tay chân lúng túng, đỏ cả tai. Một lúc sau, cậu mới cẩn thận gật đầu: "Vậy được, con sẽ cho mẹ ôm một chút."

Cậu vừa nói vừa chạy đến bên Thẩm Lộ, leo vào lòng cô, ngồi gọn gàng cạnh em gái.

Thẩm Lộ ôm hai đứa con nhỏ mềm mại, cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Trì Mục Dã nhìn cảnh mẹ con họ hòa thuận, vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Anh lập tức hỏi: "Không phải em luôn bận rộn công việc sao? Sao hôm nay lại có thời gian ở nhà?"

Do là liên hôn vì lợi ích thương mại, anh luôn cảm thấy Thẩm Lộ không thích hai đứa con lắm. Có lẽ cô sinh chúng cũng vì không muốn mắc nợ nhà họ Trì nên không thể hiện tình cảm với con nhiều, dù vẫn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ nhưng so với việc dành thời gian cho con hay cho cuộc hôn nhân này, cô thích làm việc hơn.

Chính vì hiểu điều này, anh không ép Thẩm Lộ phải đóng vai một người mẹ yêu con hết mực, mà tự mình dành cho con cái nhiều tình yêu và kiên nhẫn hơn.

Gần đây, Thẩm Lộ dường như thay đổi rất nhiều, cô trở nên gần gũi với hai đứa trẻ hơn. Trì Mục Dã không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu. Là Thẩm Lộ thật lòng muốn thay đổi hay vì người đó đã trở về.