chương 30

Nằm trong bồn tắm, tận hưởng dịch vụ mát-xa cao cấp, được các chuyên gia chăm sóc da và tóc nổi tiếng phục vụ riêng, kính cẩn hỏi: "Phu nhân, lực tay này ngài có hài lòng không?"

Thẩm Lộ thoải mái ừ một tiếng.

Cô ăn mấy quả cherry nhập khẩu mà người giúp việc đưa đến tận miệng.

Thẩm Lộ cảm thấy mình trước đây thật ngốc, rõ ràng cô có cùng cổ phần với những người khác trong nhà họ Thẩm, thậm chí còn ít hơn ba, vậy mà họ lại được sống sung sướиɠ, chỉ có cô là làm việc chăm chỉ, lại còn không được sống thoải mái chút nào.

Nhận ra điều này, dù tương lai có phát triển như trong truyện hay không—

Thẩm Lộ cũng quyết định thay đổi cách sống của mình.

Sau vài giờ chăm sóc tỉ mỉ từ đầu đến chân, Thẩm Lộ nhờ người pha một ấm trà rồi ra ban công vừa uống trà vừa ngắm cảnh. Cảnh sắc đẹp đẽ, tiếng chim hót líu lo khiến cô cảm thấy thư thái và chậm rãi hơn. Thẩm Lộ ngồi đây, cảm thấy lười biếng, không muốn động đậy. Có lẽ vì cô thường quá bận rộn nên khi hai đứa trẻ và Trì Mục Dã về nghe nói cô đang ở nhà, họ đều cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“...Mẹ làm gì ở nhà vậy?” Cả ba người cùng bước vào, Trì Nhất Hàng nhìn Thẩm Lộ đang thảnh thơi, là người đầu tiên đặt câu hỏi.

Trong mắt cậu, Thẩm Lộ rõ ràng là một người bận rộn hơn cả ba mình. Thẩm Lộ không bất ngờ khi thấy ba người cùng xuất hiện. Thấy hai đứa trẻ hôm nay về muộn hơn so với giờ tan học bình thường, cô biết ngay, có lẽ Trì Mục Dã đã đón chúng từ trường về công ty.

Trì Mục Dã là một người cha khá chu đáo, chỉ cần anh ở Yên Kinh và có thời gian rảnh, anh luôn sẵn lòng chơi với con.

“Tại sao mẹ không thể ở nhà?” Thẩm Lộ nhìn vẻ ngạc nhiên của con, không nhịn được cười: “Mẹ không chỉ ở nhà, mà còn định ở nhà nhiều nữa...”

“Không phải con luôn nghĩ mẹ không có thời gian ở bên con, là một người mẹ xấu sao?” Cô cố ý trêu chọc cậu bé: “Bây giờ mẹ có thời gian rồi, có thể thường xuyên ở bên con.”

Trì Nhất Hàng bị mẹ đùa, lập tức cảm thấy bối rối: “Con có muốn mẹ lúc nào cũng ở bên con đâu.”

Cậu không biết Thẩm Lộ nhìn ra mình rất mong có mẹ ở bên từ khi nào.

Nhưng cậu sẽ không thừa nhận điều đó.

“Con chỉ lo lắng cho sức khỏe của mẹ sau lần ngất xỉu trước đó thôi.” Cậu đỏ mặt, suýt nữa thì bật dậy khẳng định mình không phải là đứa trẻ không thể rời xa mẹ.

Thẩm Lộ thấy con sắp tức giận bèn ngừng trêu chọc cậu, quay sang vẫy tay gọi con gái: “Nặc Nặc, lại đây mẹ ôm.”

Cô luôn coi trọng tình cảm gia đình, tất nhiên cũng rất yêu thương con cái. Chỉ là trước đây, cách thể hiện tình cảm của cô không đúng.

Kể từ lần ngất xỉu đó, còn mơ thấy cái gọi là cốt truyện, Thẩm Lộ không còn yêu cầu nghiêm khắc với các con nữa, mối quan hệ giữa cô và các con đã cải thiện nhiều.

Con người có bản năng gắn bó và lệ thuộc vào mẹ, dù trước đây Thẩm Lộ có nghiêm khắc với chúng, chúng vẫn coi mẹ mình là người thân nhất.

Thẩm Lộ mới nói vài lời nhẹ nhàng với Trì Nhất Nặc đã làm bé quên đi những quy tắc nghiêm ngặt và sự sợ hãi cẩn trọng trước đây.

Cô bé vui vẻ lao vào lòng mẹ như một chú thỏ nhỏ.

Trì Nhất Nặc là một cô bé khá nhút nhát. Sau khi nhào vào lòng mẹ, cô bé cảm thấy hơi ngại, bèn vùi đầu vào lòng mẹ trốn đi. Trên người mẹ rất thơm, cô bé thực sự rất thích được mẹ ôm. Thế nhưng trước kia, mẹ không thích ôm bé.

Thẩm Lộ ôm lấy cô con gái mềm mại của mình, lập tức cảm thấy trước kia mình thật ngu ngốc. Con gái cô sinh ra đã là tiểu thư nhà giàu, tại sao lại phải yêu cầu nghiêm khắc như vậy, mình còn thúc ép cô bé học hành quá mức làm gì?