Chương 3:

Là một công tử của một gia đình từng phá sản, Dịch Trạch đã dựa vào khả năng của mình để khởi nghiệp, tạo dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình. Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu ở Yên Kinh.

Không rõ vì mục đích gì, nhiều thông tin liên quan đến Dịch Trạch đều được mọi người cố ý hay vô ý truyền đến tai Thẩm Lộ, người bạn gái cũ từng bỏ rơi gã, như muốn chế giễu cô vì đã nhìn nhầm ngọc quý thành ngọc giả.

Dù Thẩm Lộ không muốn chú ý, cô chỉ thuần tham dự một buổi tiệc tối theo lịch trình của mình, sau khi đã chào hỏi xong mọi người thì lặng lẽ trốn vào một góc, cầm một ly rượu vang đỏ, muốn tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, cô nhìn căn phòng đầy ánh đèn sáng chói, nhìn sự xa hoa và trụy lạc mà thấy lòng chán nản.

Cũng có người cố tình tìm cô, rồi thì thầm bên cạnh cô: "Thật không ngờ, năm đó nhà họ Dịch như vậy, ai có thể nghĩ rằng Dịch thiếu gia lại có được vận mệnh như thế? Có vài người đúng là mắt nhìn quá kém, không có phúc phận để cả tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn, chê nghèo ham giàu cuối cùng lại bị chê bai, còn mất đi một mỏ vàng tiềm năng."

"Năm đó Dịch Trạch cưng chiều người ta như báu vật, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cô ta muốn ăn hoành thánh ở thành phố W, anh ấy liền lái xe đến W mua về ngay trong đêm chỉ để cô ta được ăn nóng. Trân trọng cô ta như báu vật hiếm có, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng."

"Dễ kiếm báu vật vô giá, khó gặp được người tình thâm. Bây giờ cô ta làm gì tìm được người đàn ông tốt với mình như vậy, chỉ có thể đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác thôi?"

Thẩm Lộ biết mình bị ghét nhưng cô không ngờ những người này lại rảnh rỗi đến mức này, chỉ chăm chăm vào cô, chỉ cần chộp được cơ hội là phải châm chọc chế giễu.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đối với chuyện người yêu cũ thành đạt, tái khởi nghiệp, Thẩm Lộ có thể nói là sớm đã đoán trước được.

Dù sao, Dịch Trạch thật sự có khả năng không tồi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ hối hận vì lựa chọn của mình. Chỉ có người sống không tốt mới nhớ về người cũ, Thẩm Lộ tự cho rằng hiện tại cuộc sống của mình rất tốt.

Thẩm Lộ mỉm cười, khó hiểu trước sự nhiệt tình buôn chuyện của họ.

Nhưng những quý bà đó rõ ràng không biết tâm trạng của Thẩm Lộ, cảm nhận được ánh mắt của cô, họ càng nói lớn hơn: "Nếu ban đầu cô ta chịu phấn đấu cùng Dịch Trạch, bây giờ tài sản của Dịch Trạch ít nhất cũng phải có một nửa là của cô ta, không chỉ có thực chất mà còn có danh tiếng. Người ta còn kính trọng cô ta vì biết đồng cam cộng khổ, đâu giống bây giờ chỉ giữ được vẻ ngoài hào nhoáng, nếu bây giờ ly hôn thì cũng không chia được tài sản trước hôn nhân của người ta."

"Con người ấy mà, phải biết trân trọng phúc đức! Phải biết quý trọng, không thể có được cái này lại muốn cái kia."

"Dù có ngàn vàng bạc vạn, cưới phải người trong lòng không có mình thì có ý nghĩa gì đâu?"

Họ tuy thầm thì nhưng lại cố ý nói to như sợ Thẩm Lộ không nghe thấy, chỉ trỏ châm chọc, giọng điệu mỉa mai rất rõ ràng.

Càng nói càng hăng.

"Đúng vậy, nói đúng quá. Làm người đúng là phải biết trân trọng phúc đức." Thẩm Lộ không chịu nổi nữa, lập tức mỉm cười, như thể đối tượng những người kia đang châm chọc không phải là cô, cô vui vẻ nói: "Hiện tại tôi rất biết trân trọng phúc đức..."

Cô biết những người này muốn xem cô thất bại nhưng cô chưa bao giờ có sở thích cho người khác xem trò cười của mình.

Những quý bà ăn mặc sang trọng này không ngờ Thẩm Lộ lại lên tiếng, ngay lập tức sững sờ.