chương 20

Dù hôn nhân của họ dựa trên lợi ích nhưng sau khi kết hôn, Trì Mục Dã đã làm rất tốt vai trò của một người chồng, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của mình, không vượt quá giới hạn với bất kỳ ai. Dù công việc bận rộn, anh đều dành thời gian cho con cái, mỗi khi đi công tác về cũng mang quà cho cô.

Mặc dù quan hệ giữa hai người họ lạnh nhạt nhưng nhìn Trì Mục Dã thế nào cũng không giống là người có tình nhân bên ngoài và muốn xây dựng một gia đình khác.

Thẩm Lộ trước đó chưa từng nghĩ đến khả năng này nhưng có lẽ do đọc cuốn sách không biết từ đâu xuất hiện kia, trong đó nói nguyên nhân Trì Mục Dã có tình nhân rất rõ ràng, lại thêm sự khác thường của anh vào tối nay mới khiến Thẩm Lộ đột nhiên nảy ra câu hỏi này.

Dù sao, với hôn nhân của cô và Trì Mục Dã, cô không thể có những mộng mơ không thực tế…

“Nếu anh có người khác bên ngoài, em sẽ làm gì? Sẽ ly hôn sao?” Trì Mục Dã nói với chất giọng bất thiện, thanh âm bỗng trở nên lạnh lùng.

Thẩm Lộ là người rất chú trọng không gian cá nhân, kết hôn nhiều năm như vậy, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định trong hôn nhân của họ, chưa bao giờ hỏi đến phần lớn việc riêng của anh, hoặc có thể nói là căn bản không quan tâm.

Liên quan đến chuyện của mình, cô cũng chưa bao giờ chia sẻ hết với anh…

Thế mà đêm nay cô lại đột nhiên hỏi anh vấn đề này?

“Không, em chỉ muốn nói chuyện với anh…” Thẩm Lộ thở dài, không biết phải nói thế nào.

Dù Trì Mục Dã có người khác bên ngoài, trước mắt cô cũng chưa nghĩ đến chuyện ly hôn.

Dù sao, với hôn nhân của họ, Trì Mục Dã đã là một người chồng rất đúng mực, không có lỗi gì với cô.

Chuyện ly hôn cần phải thảo luận…

Nghe được câu trả lời chắc chắn từ Thẩm Lộ, Trì Mục Dã trầm mặc hồi lâu.

“Không có.” Anh lập tức bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng, nghi ngờ hỏi: “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Anh thật sự không hiểu tại sao Thẩm Lộ lại có suy nghĩ này.

Trong cuộc hôn nhân này, hình như Thẩm Lộ mới là người luôn tỏ ra không quan tâm đến anh mà?

Thẩm Lộ chớp mắt ngây ngốc một lát, cũng không hiểu sao đêm nay lại có những suy nghĩ thiếu não như vậy.

Có thể do quá bận rộn, lại còn bị ảnh hưởng bởi cuốn sách kia.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là khi nghe Trì Mục Dã hỏi, cô lại không lập tức tỉnh táo lại nghiêm túc tìm cách giải thích…

“...Bởi vì, anh đi công tác hai tháng, em vừa đυ.ng anh, anh, anh…” Nhưng sau khi vô thức nói nửa câu, Thẩm Lộ đã hồi phục thần trí, không nói tiếp nữa.

Cô đã sống hai mươi chín năm, luôn đoan chính cẩn thận và thanh cao kiêu ngạo, ngay cả chính cô cũng không ngờ mình lại nói ra những lời như vậy. Đây có khác gì một lời cầu hoan không có kết quả, du͙© vọиɠ không được thoả mãn không chứ?

Thẩm Lộ đỏ mặt trong nháy mắt, cảm thấy mình không sống nổi nữa.

Chắc chắn là do quá muộn.

Đầu óc cô đã bắt đầu không còn tỉnh táo.

Trì Mục Dã chợt lặng đi tại chỗ.

Cho đến lúc này anh mới hiểu, vừa rồi Thẩm Lộ không phải vô tình đυ.ng phải anh, mà là ám chỉ muốn làm chuyện gì đó, mà anh vậy mà lại không nhận ra ý tứ trong đó.

Trong bóng tối, tai Trì Mục Dã cũng lập tức đỏ lên: “Anh là thấy em ngất xỉu...”

Trong mắt anh, Thẩm Lộ luôn là người kín đáo, kiệm lời, giữa họ dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là anh chủ động nhiều hơn, Thẩm Lộ chỉ làm tròn trách nhiệm vợ chồng một cách hết sức phối hợp, ở phương diện kia còn có vẻ khá lãnh đạm...

Cho đến hôm nay anh mới biết, Thẩm Lộ cũng có nhu cầu ở phương diện này, sẽ muốn thân thể của anh.

Thậm chí còn lo lắng chuyện không hề xảy ra, nghi ngờ có phải anh có người khác bên ngoài không?