Chương 12

Anh ngày càng giống một người thừa kế xứng đáng, một người chồng, người ba mẫu mực hơn.

Có lẽ vì đã biết lý do Thẩm Lộ ngất xỉu, anh đang dạy dỗ con trai.

Mối quan hệ hôn nhân giữa Trì Mục Dã và Thẩm Lộ không tệ như người ngoài tưởng tượng. Dù không thể nói là nồng thắm như keo như sơn nhưng họ cũng rất tôn trọng nhau.

Trì Mục Dã không vì gia đình nhà họ Thẩm kém hơn nhà mình mà coi thường cô, anh luôn tôn trọng Thẩm Lộ trước mặt gia đình và con cái, cho cô sự tôn trọng của một người vợ và một người mẹ.

Họ đúng là một cặp đôi điển hình của gia đình thượng lưu.

Dù không có tình yêu nồng nhiệt nhưng Thẩm Lộ vẫn rất hài lòng với người chồng này.

Con gái của Thẩm Lộ, Trì Nhất Nặc, là người đầu tiên nhận ra mẹ đã tỉnh. Thấy Thẩm Lộ mở mắt, cô bé lao tới trước, hoàn toàn quên mất những lời dạy bảo của mẹ về việc phải hành xử thanh lịch mọi lúc mọi nơi, đôi mắt đỏ hoe, suýt chút nữa bật khóc: “Mẹ, mẹ vừa rồi làm sao vậy? Mẹ làm con sợ quá, mẹ đừng chết mẹ nhé.”

Cô bé chưa hiểu rõ về sự sống và cái chết, hầu hết những ấn tượng đều từ phim ảnh mà có.

Dường như trong phim, nhân vật chính hễ ngất xỉu là dấu hiệu của bệnh nặng sắp chết.

Dù mẹ rất nghiêm khắc với mình nhưng cô bé không muốn mẹ chết.

Trì Mục Dã cũng nhíu mày lo lắng nhìn Thẩm Lộ: “Em cảm thấy thế nào rồi? Sao lại tự nhiên ngất xỉu vậy?”

Dù giữa họ không có tình yêu nồng thắm nhưng Thẩm Lộ biết rằng trong mắt anh, cô là mẹ của con cái anh.

Họ là một gia đình.

Còn Trì Nhất Hàng thì đứng ngượng ngùng ở đó, nhìn Thẩm Lộ ngơ ngác, không còn sự ngỗ nghịch khi cãi lại mẹ lúc nãy, trông như muốn quan tâm nhưng không biết phải làm sao.

“Không sao, chắc là do hạ đường huyết thôi.” Thẩm Lộ không nói cho họ biết việc mình đã mơ thấy những nội dung kỳ lạ đó, cô chỉ tìm một lý do để cho qua chuyện.

Trì Mục Dã nhíu mày, mặt không biểu cảm, không nói thêm gì với Thẩm Lộ mà trực tiếp hỏi bác sĩ đứng bên cạnh: “Cô ấy sao rồi? Đã kiểm tra ra vấn đề gì chưa? Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?”

Bác sĩ đã kiểm tra Thẩm Lộ rất nhiều lần mà không tìm ra nguyên nhân, đối diện với câu hỏi liên tiếp của ông chủ, thấy Thẩm Lộ nói vậy, anh ta chỉ còn cách nói theo: “Không có gì nghiêm trọng, chắc là đúng như bà chủ nói, chỉ là hạ đường huyết ngất xỉu thôi.”

“Không cần uống thuốc, chỉ cần uống chút glucose và chú ý ăn uống sau này.”

Là bác sĩ gia đình của nhà họ Trì, anh ta biết rõ Thẩm Lộ có sức khỏe khá tốt.

Trì Mục Dã lạnh nhạt: "Tại sao lại xảy ra tình trạng này? Sau này cô ấy có tiếp tục đột nhiên ngất xỉu như vậy không? Có cách nào cải thiện tình trạng này không?"

“Chắc là dạo này bà chủ quá bận rộn, ăn uống ít, lại còn cãi vã với cậu chủ nhỏ, khiến cơn tức giận đột ngột dâng lên mà dẫn đến tình trạng này.” Đối diện với những câu hỏi chi tiết của ông chủ, bác sĩ cũng trả lời rất cẩn thận: “Chỉ cần bà chủ biết cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, chú ý ăn uống đúng giờ, không ăn quá ít thì không có vấn đề gì đâu.”

Nghe câu trả lời chắc chắn của bác sĩ, Trì Mục Dã mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy chú ý.”

“Con còn không mau xin lỗi mẹ? Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế?” Nói xong, anh lại nhìn con trai mình, giọng đầy trách móc.