- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
- Chương 3
Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
Chương 3
(đã beta)
Tính tình bà nội Tạ cổ quái, vẫn luôn ở biệt thự trong núi dưỡng lão, khó có được một lần ra khỏi nhà. Lần này đến đây, bà cụ rất có hảo cảm với Tạ Đường, đêm đó quyết định ở lại biệt thự Tạ gia.
Mẹ con Tạ Khinh tự nhiên có vẻ mặt khác thường, bọn họ rất nịnh bợ vị trưởng bối này. Nhưng nếu nói là tôn trọng, chi bằng nói là sợ hãi, căn bản không muốn cùng bà sinh hoạt dưới cùng một mái hiên.
Chẳng qua cha Tạ là một người con hết sức hiếu thảo lại rất cao hứng, mẹ ông luôn không thích lui tới nhiều với con cái, lần này thế mà lại chịu ngủ lại một đêm ở đây?
Bọn họ đã làm mọi cách cũng không có biện pháp làm mẹ vui vẻ ra mặt, thế mà con bé Tạ Đường này lại làm được sao?
Trong bữa cơm chiều, thấy mẹ mình gắp đồ ăn cho con gái út, cha Tạ không nhịn được buồn bực mà nhìn Tạ Đường vài lần.
Bà nội chịu ở lại đây thêm một hai ngày, dĩ nhiên đáy lòng Tạ Đường tràn đầy vui mừng. Đối với cô mà nói, cũng chỉ có bà là người thân thôi.
Chẳng qua việc quan trọng trước mắt, vẫn là nên cẩn thận nhìn kĩ khối ngọc thạch được để lại cho mình!
Tạ Đường vào phòng, ngồi trên giường, ra ngoài ban công đem miếng ngọc để dưới ánh trăng tinh tế nghiền ngẫm.
Cô thấy hơi khát, vừa vặn uống một ngụm tuyết lê chưng cách thủy ở đầu giường.
Không biết có phải là ảo giác không, vị tuyết lê ngọt lịm tràn vào khoang miệng, cảm thấy vị giác so với trước kia càng thêm nhanh nhạy tinh tế, không chỉ nếm được vị ngọt, mà còn có cảm giác lành lạnh ẩm ướt đến thích ý trong cổ họng.
Càng không thể bàn đến chính là cảm giác rõ ràng đến nỗi có thể biết được từng thành phần ở trong đó.
Không phải vị ngọt của tuyết lê, càng không phải của đường cát, hẳn là người giúp việc đã sử dụng mật ong, hoàn toàn không sử dụng đường trắng. Còn nữa, tuy nhìn không có nhiều cẩu tử, nhưng vị của nguyên liệu này cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tóm lại, những nguyên liệu nấu ra ly nước này, tất cả mình đều có thể phân biệt được.
Vừa rồi lúc ăn cơm cô cũng cảm giác được. thật sự rất kì lạ, đời trước bản thân không có khả năng này.
Thế nhưng cô còn có thể trọng sinh, chuyện kỳ lạ nào xảy ra mà không được chứ?
Trong chốc lát Tạ Đường trấn định lại, đi xuống dưới đại sảnh, càng nghĩ càng vui sướиɠ. Mình nhớ rất rõ đời trước, cha mẹ họ hàng đều khen ngợi Tạ Khinh là kì tài ẩm thực trời sinh, có thể phân biệt được từng loại nguyên liệu trong món ăn, là chiêu bài của khách sạn Tạ thị.
Nhưng rõ ràng, nếu chị gái không cướp được miếng ngọc này, cũng sẽ không phải thiên tài giống lời cha mẹ nói.
Tạ Khinh sợ sai lầm nên rất chăm chỉ tập luyện khứu giác, mà toàn bộ khí vận cô ta có là từ khi đoạt được cái vòng cổ này.
……
Cho dù tất cả những việc này có quan hệ gì với khối ngọc hay không, đời này Tạ Đường đều sẽ vô cùng quý trọng vật ông ngoại để lại, không để bất cứ kẻ nào cướp đi.
Cô đeo lại vòng cổ, lại cảm nhận được một luồng hơi thở ôn nhuận tràn đầy khắp cơ thể.
Có thể do phát hiện được dị năng của miếng ngọc, Tạ Đường nằm trên giường trằn trọc hơn nửa ngày cũng không thể ngủ.
Cô trở mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của đời trước, hình như bản thân đã xảy ra một chuyện lớn gì đó. Sau khi ra viện, trở lại trường học sẽ có một bài kiểm tra khảo sát định kỳ.
Hai chị em đều học tại trường mỹ thực quốc tế, để sau này có thể quản lý được khách sạn, trước tiên phải học một loạt chương trình để có thể làm ra được các món ăn. Lần kiểm tra định kỳ đó đương nhiên là một cột mốc rất quan trọng. Trước tiên giám thị sẽ đưa ra một món ăn, sau đó phải phân biệt được nguyên liệu để làm, cuối cùng đến hạn sẽ làm rồi nộp lại cho giáo viên.
Lúc ấy bởi vì cô vẫn bị bệnh, trong miệng khô khốc, căn bản không thể nếm ra hương vị gì. Hơn nữa chưa kịp chuẩn bị gì, ở trên lớp làm lung tung đã vội vàng nộp sản phẩm.
Kết quả không khó đoán lắm.
Bị giáo sư nghiêm khắc phê bình chỉnh đốn một trận trên lớp.
……
Từ lúc đó, mọi người bắt đầu chê cười mình quá bình thường, cho dù sau này tiến bộ rất nhiều, cũng không có khả năng thay đổi ấn tượng của mình với họ.
Mười tuổi mình mới bắt đầu từ quê chuyển tới trường quý tộc, bản thân không thể ngay lập tức theo kịp tiến độ dành cho người thừa kế khách sạn được, chỉ có thế nghiêng ngả lảo đảo, ngây thơ mù mịt, bắt đầu học lại từ đầu. Hơn nữa, có một chị gái xuất sắc như vậy, lần nào cũng đạt điểm A toàn khoa, cô chỉ có thể làm nền cho chị tỏa sáng.
"Kỹ năng của em không được", "Không có thiên phú giống chị", "Miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn".
Hơn nữa, tất cả học sinh trong trường đều biết tương lai Tạ Khinh mới là người thừa kế khách sạn, trực tiếp tạo mối quan hệ với cô ta, còn cô từ khi bước vào ngôi trường này thì giống như người ngoài cuộc vậy. Chính vì thế mà đời trước, Tạ Đường không có bạn bè.
Có mấy lần cô nghe thấy mọi người bàn tán về mình trên hành lang, nghe thấy nhiều nhất chính là "Nếu không phải Tạ Đường và Tạ Khinh đều xinh đẹp, thậm chí em còn xinh hơn chị, tớ thật đúng là không thể tưởng tượng được đây là chị em ruột đấy, khả năng khứu giác cũng quá khác biệt rồi."
Nghĩ đến những chuyện này, cô lại càng không ngủ được
Thiếu nữ khoác thêm áo choàng mỏng bên ngoài quần áo ngủ, chân trần bước đi, lặng lẽ tới phòng bếp. Lần trước cô nhớ rất rõ yêu cầu của giáo viên là làm đồ ngọt. Không cần gấp gáp, chỉ cần không phát ra động tĩnh gì, có thể hoàn thành mà không đánh động đến mọi người.
Hơn nữa mình vừa mới có năng lực của viên ngọc, thử một lần xem sao......
Ánh trăng nhẹ nhàng chen chân vào phòng bếp, chiếu lên bộ quần áo ngủ trắng thuần của thiếu nữ, cả người cô bé như được phủ thêm một tầng trăng sáng trong. Suốt một đêm, Tạ Đường không chợp mắt, tuy khởi đầu của mình chậm hơn, nhưng có dị năng của miếng ngọc, khứu giác đã được phóng đại gấp trăm lần, bởi vậy chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể phân biệt được từng nguyên liệu của đồ ngọt kia....
Cứ như vậy, không ngừng làm thử, hương vị làm ra đã gần như hoàn mỹ, trang trí cũng giống hệt như thứ mà giáo viên làm, thậm chí càng thêm ngon mắt hấp dẫn người ta nếm thử.
Không biết qua bao lâu, Tạ Đường vẫn lặng lẽ bận rộn ở phòng bếp, trong con ngươi đã nhàn nhạt tỏa ra sự vui sướиɠ.
Chờ đến khi làm ra món gần giống với món mẫu, thế mà trời lại mưa to, cô dùng hộp quả bọc lại thành phẩm, định ngày mai sẽ mang tới trường.
Lúc này, ngọc thạch lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cô bé không để ý, cũng không nghĩ gì nhiều cả.
Tạ Đường cầm lấy bánh kem đã làm xong vội vàng trở về phòng, lúc đi ngang qua thư phòng của cha cô đi nhẹ hơn. Chẳng qua còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy tiếng bà nội nói chuyện với con trai bà: "Con bé họ Đậu kia đẩy Đường Đường vào nước như thế, không phải cố ý thì cũng là không cẩn thận. Con là cha lại không hỏi cho rõ ràng, liệu có xứng đáng làm cha của con bé không?"
Cha Tạ nói: "Ngày thường con xử lý việc công ty đã đủ đau đầu rồi, làm gì còn thời gian mà quản việc của bọn trẻ con nữa? Huống hồ không phải trong nhà đối xử với Tạ Đường rất tốt sao? Đãi ngộ của nó không thua kém gì Tạ Khinh, học cùng một trường, lại ——”
"Không phải vốn phải như thế sao?" Tạ lão thái nói: "Năm đó mục đích anh chị sinh ra Đường Đường, tôi không hỏi nhiều. Nhưng nếu đã sinh ra, không được quá thiên vị giữa hai đứa, cũng không thể khiến con bé xa lạ với chính cha mẹ của nó được."
"Không phải thiên vị.“ Cha Tạ thở dài: "Mấu chốt là, mẹ cũng thấy đấy, Đường Đường lấy gì để so với Khinh Khinh? Từ nhỏ Khinh Khinh đã được tỉ mỉ bồi dưỡng, tự nhiên hào phóng hơn, khứu giác lại nhanh nhạy, thành tích cũng ưu tú, sau này chắc chắn sẽ thừa kế khách sạn. Mà Tạ Đường, ngoại trừ gương mặt ra....."
……
Những lời này đời trước Tạ Đường đã nghe trót lọt, lý do thế này nên cô mới luôn sống dưới bóng ma của Tạ Khinh.
Cô nhanh chân rời khỏi đấy, trở về phòng, lau vết nước mưa bắn vào cửa sổ đi. Phòng cô nằm hướng bắc nên cũng chẳng phải phòng tốt đẹp gì, hè khô ráo đông lại âm u lạnh lẽo.
Tuy rằng mấy năm gần đây Tạ gia kiếm không ít tiền nhưng cha Tạ vẫn là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xuất thân nghèo khổ, sẽ không phô trương lãng phí quá mức. Bởi vậy biệt thự vẫn giống hệt mười năm trước, khi đó Tạ Đường còn không có phòng riêng. Cho tới hiện tại, phòng bây giờ cũng vẫn là phòng dành cho khách.
Nếu là đời trước Tạ Đường sẽ rất mờ mịt, không biết tại sao cha mẹ lại bạc đãi mình như vậy. Nhưng trọng sinh trở về, cô đối với mọi chuyện đều hết sức đạm bạc thản nhiên. Một đời này, cô sẽ dựa vào chính khả năng của bản thân, sống cho thật tốt.
Khó nhất vẫn là cơ thể khỏe mạnh, không bị mất đi quả thận nào, không phải sao?
Chẳng qua, bị trận mưa to này kéo tới, thần kinh não lại ẩn ẩn trướng đau do di chứng của trận sóng thần năm đó, cô nắm chặt lấy viên ngọc, lấy lại bình tĩnh, cơn suyễn mới qua đi.
Xem xem, đời trước động tâm với Lục Trác, liều chết cứu anh ta để rồi nhận lại được gì! Mình đã sớm nên biết, nhân vật phong vật như thiếu như nhà họ Lục này, đi đến đâu cũng có các cô gái mặt đỏ tim đập đứng ngoài hành lang bàn tán, làm gì đến lượt mình?
Hiện tại, bản thân sẽ không cứu Lục Trác nữa, càng sẽ không nghĩ tới anh ta.
Không biết có phải do tác dụng của viên ngọc không, tóm lại đêm nay, Tạ Đường cả đêm mộng đẹp, thậm chí còn có giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.
Buổi sáng ngày hôm sau cô rời giường, vừa xuống đã thấy Tạ Khinh lấy lòng mà đem đồ ăn tới trước mặt bà nội, định ngồi xuống bên cạnh bà.
Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, bà nội Tạ đã nâng mí mắt, nói với Tạ Đường đang đứng trên cầu thang: "Đường Đường, lại đây ngồi đi."
Tạ Đường nao nao, mặt mày tươi cười ngoan ngoãn đi tới.
Sắc mặt Tạ Khinh không được tốt lắm, không phải hôm qua chỉ sơ sót một chút thôi sao? Bà lão này cũng quá mang thù đi, sáng sớm tinh mơ đã bày vẻ mặt đấy ra cho ai xem vậy.
Tạ Khinh đành phải ngồi xuống góc bên kia, cô ta bưng bát cháo đang định uống, bỗng nhiên thoáng nhìn qua Tạ Đường, sắc mặt của con bé này hôm này tốt thật đấy.
Khuôn mặt tái nhợt gầy yếu do bị viêm phổi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí sắc thanh lệ ban đầu, dưới tia nắng chiếu vào lại phá lệ có vẻ kinh diễm tuyệt luân.
Con ngươi sáng trong mang theo vẻ lãnh đạm, đang lấy đồ cho bà nội, tư thái hết sức ưu nhã.
Tạ Khinh trong lòng lộp bộp một cái, không biết vì sao vẫn cảm thấy trên người em mình đã có biến hóa gì đó, nhưng trong thoáng chốc cũng không biết rõ được là gì.
Cô ta nhìn chằm chằm tay Tạ Đường.
Người em gái này vẫn luôn lớn lên tại nơi thôn dã, vẫn không biết dùng dao nĩa, thế mà buổi sáng hôm nay lại dùng dao nĩa ưu nhã đến vậy? Thậm chí còn thuần thục hơn so với mình.
Tạ Khinh chú ý, tất nhiên cha mẹ Tạ cũng chú ý tới, bọn họ có chút buồn bực, chẳng qua cũng không suy nghĩ nhiều.
Từ khi đem con gái từ quê lên đây, bọn họ cũng mời giáo viên về huấn luyện lễ nghi cho Tạ Đường, tuy rằng con bé không phải người trọng điểm được bồi dưỡng, nhưng là con gái Tạ gia, ăn uống quá xấu cũng không tốt.
Mấy năm trước, đứa bé này cũng không có tiến triển gì, so với Tạ Khinh lại càng thua xa. Thế mà sáng nay lại tiến bộ vượt bậc, tựa như trở thành một con người khác.
Mà bà nội Tú Quyên nhìn Tạ Đường ưu tú như thế, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái.
Nhưng.... Chợt nhớ tới những lời tối qua của con trai, lại có chút than tiếc. Nếu cháu gái nhỏ cũng có năng lực khứu giác như chị gái, đãi ngộ ở nhà cũng sẽ không đến nỗi nào.
Chẳng qua là thôi, thừa dịp bà già này vẫn còn, che chở cho con bé nhiều hơn là được.
Trường học quốc tế khoa mỹ thực, sáng sớm trong lớp đã ồn ào, học sinh theo nguyên tắc cầm đồ ngọt đã làm xong đến đưa cho giáo viên, sau đó ngáp ngắn ngáp dài quay lại chỗ ngồi.
Tạ Đường từ cổng trường đi về lớp học, suýt nữa thì đã quên khu dạy học ở đâu, một lúc sau mới hỏi được một đàn em khóa dưới, vội vàng chạy vào lớp. Trời tháng tư, qua cơn mưa trời lại sáng, động tác của thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ có tóc mái theo gió lay động.
Cô bước vào lớp từ cửa sau, đặt sản phẩm vào hộp để đồ sẽ chấm điểm, an tĩnh không khiến người ta chú ý.
Giám sư* Tư Minh cùng hai trợ lý bước vào, nói hai câu xong liền đem khóa giao cho giáo viên quản lý bên trên, còn mình thì xách hộp kia đem đến văn phòng.
(chữ giám này là trong giám sát, giám thị, nghĩa là trông coi, nhưng TM còn bình phẩm nữa chứ không phải chỉ như thầy giám thị ở VN, nên mình để nguyên)
Trên đường đi qua hành lang, giám sư ngó qua mấy sản phẩm mà hai trợ lý đang ôm, có chút ghét bỏ. Trên bề mặt bảy tám món nhìn là biết chỉ làm cho có, bánh kem phủ kem thành một đống. Làm thế này mà đòi quyết tâm ra được mỹ thực, học sinh này thật đúng là mơ mộng khiến người ta kính sợ, nếu ông đoán không sai chính là một phú nhị đại chơi bời lêu lổng, ở trường học không có lý tưởng gì.
Tư Minh sợ mình càng xem càng nổi trận lôi đình, vì thế trước tiên xem sản phẩm ở lớp A, tập trung tìm kiếm món ăn do học trò cưng Tạ Khinh và Mạnh Tử Nghĩa làm, chắc chắn chỉ có hai người này mới làm mình hài lòng.
Tìm qua tìm lại thế nào, đột nhiên mũi ông giật giật, như bị sấm sét đánh trúng người, ánh mắt sáng lên, ngón trỏ di chuyển nhanh chóng, bị một cái hộp trong suốt hấp dẫn.
Nắp hộp trong suốt bánh ngọt được trang trí đẹp đẽ tươi mát, ngọt mà không không ngấy. Đương nhiên, hương vị không biết thế nào. Chỉ là, nếu hương vị có quá ngọt đi chăng nữa thì người làm ra nó cũng không tầm thường chút nào.
Rất đặc biệt.
Tác phẩm của ai đây?
Ông lật mặt sau lên, lại phát hiện học sinh này đã quên ghi tên mình!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
- Chương 3