Lục Trác cùng đoàn người đã sớm rời đi, giống như chỉ là tùy ý đi ngang qua rồi dừng lại.
Khi anh ở đó, tất cả mọi người đều không dám chen lấn về phía trước, sợ sẽ chọc giận anh. Lúc anh rời đi thì một đám người
lập tức xúm lại phía trước, bàn tán, chen chúc đến náo nhiệt.
"Tất cả các ứng cử viên tham gia đều đã thi hai lần rồi, chắc chắn năm nay sẽ qua?"
"Đúng vậy, không giống như năm ngoái, tất cả đều trượt?"
"Tớ nghĩ Tạ Khinh lần này tuyệt đối qua."
Nhưng sau đó, bạn học đầu tiên chen vào đã sững sờ, như nhìn thấy điều gì đó kinh ngạc không thể tin được, há to mồm, thật lâu mới thốt ra một tiếng:
"Ôi trời, Vị trí đứng đầu là Tạ Đường! ”
“ Cái quái gì vậy? ”
Những người phía sau không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn danh sách, đồng tử co rút lại.
“Có nhầm lẫn gì không?”
Mọi người đều nhìn thấy danh sách được dán ở đó. Danh sách này chỉ bao gồm những người đã vượt qua kỳ thi cấp 1. Quả đúng như mọi người đoán, năm nay không bị tiêu diệt như năm trước mà có ba người qua. Nhưng điều gây sốc là Tạ Đường lại đứng đầu!
Tên của ba người được xếp theo thứ hạng chung của thành phố. Tạ Đường đứng thứ tư, trong khi hai người còn lại cách biết tận bảy mươi, tám mươi người. Mạnh Tử đứng thứ 73 được coi là miễn cưỡng qua kỳ thi cấp 1. Còn Tạ Khinh xếp thứ 90.
Tạ Khinh lúc trước đã thi được hai lần nên ai cũng đoán chắc chắn lần này cô sẽ qua, Mạnh Tử Nghĩa cũng là sinh viên đầu tiên của toàn khoa nên khả năng cao cũng qua.
Vốn dĩ hai người vượt qua được lần này là chuyện đáng ăn mừng, nhưng bây giờ Tạ Đường đột nhiên xuất thủ, lại đứng trong top điểm số cao nhất của thành phố, khiến hai người có vẻ vất vả mới có thể vượt qua cấp một kia có vẻ tầm thường.
Đặc biệt là Tạ Khinh, cô em gái Tạ Đường luôn thua kém chị mình về mọi mặt, bất ngờ xếp hạng nhất, cô ta sẽ nghĩ gì?
Đám người đang náo nhiệt bàn tán, nhưng ngừng nói, đều ngẩng đầu nhìn về phía hai chị em Tạ Khinh và Tạ Đường, bầu không khí trở nên ngượng ngùng im lặng.
Tạ Khinh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta chỉ cảm thấy tâm trạng khó chịu, có dự cảm không tốt.
Vương Văn Văn nắm lấy tay Tạ Đường, kéo đến trước danh sách, nhìn kỹ hơn: “Qua rồi!”
Cô vui sướиɠ giống như chính mình qua vậy, vui mừng nói: “Chắc chắn Đường Đường của chúng ta qua mà! ”
Tạ Đường bị cô ấy kéo có chút đau, nhưng nhìn thấy Vương Văn Văn hạnh phúc hơn mình, cũng bất giác nở nụ cười.
Người bên cạnh nhìn ... nhưng không cảm thấy ghen tị với Tạ Đường.
Rốt cuộc, cho dù Tạ Đường không thể vượt qua, những người đó cũng không có tư cách đi thi cũng không có cơ hội đậu. Không có cạnh tranh nên không có nhiều cảm giác.
Ngoài ra, từ đầu mùa hè, Tạ Đường lớp C càng ngày càng chói mắt.
Trước kia đều nói rằng thành tích của Tạ Khinh rất xuất sắc, trong khi đó điểm của Tạ Đường lại rất kém. Nhưng nghĩ kĩ thì đấy là do cô ấy bị chuyển trường đến đây giữa chừng, cho nên cách học ở đây khác nhau.
Nếu cô ấy cũng được giống chị gái mình, được nuôi dưỡng từ nhỏ, thì có lẽ càng nở rộ hơn nữa.
"Chuyện này hơi lạ. Trước khi Tạ Đường chuyển đến đây, cô ấy học ở đâu? Tại sao hai chị em không cùng nhau học chung trường?"
Mọi người bàn tán rất nhiều, nhưng Tạ Khinh hoàn toàn không nghe lọt tai suốt quãng đường, chỉ nghe thấy nhiều nhất hai từ đó là "Tạ Đường".
"Tạ Đường là người nhỏ tuổi nhất trong mười người mà lại qua ngay từ năm thi đầu tiên, có thể được coi như thiên tài rồi.”
Cái gì? Tạ Đường qua? Tạ Khinh sắc mặt xanh mét, cô ta tăng tốc bước đi.
Khi tận mắt nhìn thấy bảng xếp hạng, sắc mặt của cô ta càng ngày càng trắng bệch.
Cô ta hoàn toàn bị Tạ Đường đánh bại, không những thế chỉ có đứng thứ hạng 90 của thành phố! Cô ta không tin, hoàn toàn không tin!
Tại sao, lẽ ra Tạ Đường có đủ tư cách để tham gia kỳ thi cấp một, chính là do cố vấn Nhậm Tiểu Báo của nó đã đi cửa sau cho nó, nhưng hiện tại sao lại thế này?
Tạ Khinh biết rất rõ rằng hoàn toàn không có khả năng gian lận hoặc đi cửa sau trong kỳ thi kiểu này, nếu không nhà họ Tạ sao có thể không giúp cô ta được cơ chứ?
Dựa vào cái gì, cô ta chăm chỉ luyện tập ba năm này, cuối cùngmới có thể qua, mà Tạ Đường chỉ mới thi năm đầu tiên qua dễ dàng mà điểm số vô cùng xuất sắc.
Nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, cô ta vô cùng tức giận như muốn nổ tung, nhưng vẫn quay lại, nặn ra một nụ cười nhẹ với Tạ Đường: “Không nghĩ tới, Đường Đường, chúc mừng em nha.”
“ưm, cũng chúc mừng chị”Tạ Đường mỉm cười đáp lại.
Mối quan hệ giữa hai chị em giờ đây đã hoàn toàn rạn nứt, cái gọi là hòa hợp chỉ là hình thức trong mắt người ngoài, thực ra dù có chân thành với Tạ Khinh thì cũng không bao giờ có khả năng bố thí cho mình một phần tình cảm.
Cũng giống như kiếp trước, cô luôn nhường nhịn, nhưng Tạ Khinh vẫn trăm phương nghìn kế lấy đi mọi thứ của cô.
Cho nên cần thứ tình cảm giả dối đó làm gì chứ?
Tạ Đường càng nổi trội, Tạ Khinh càng cảm thấy mình như có cái gai trong mắt.
đối với cô em gái này càng ngày càng trở nên chán ghét. Trước kia cô ta tự nhận mình đem Tạ Đường đạp dưới gót chân, con nhỏ quê mùa ở nông thôn lên chỗ nào bằng cô ta, lại không được sự sủng ái của cha mẹ, nên cô ta nhìn Tạ Đường bằng ánh mắt vừa buồn cười vừa thương cảm, thường thường còn bố thí cho nó một ít tình cảm. Lúc nó nhìn cô ta với ánh mắt cảm kích, biết ơn, cô ta cảm thấy bản thân mình vượt trội.
Không hiểu sao dạo gần đây Tạ Đường dần thoát khỏi sự khống chế và hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của cô ta.
Tất cả mọi thứ về Tạ Đường đều khiến cô ta ghen tức điên cuồng.
Lục Trác lại rất thích nó cũng không nói đi, thế nhưng ngay cả bản thân cô ta thi cũng không bằng nó.
Tâm trạng Tạ Khinh vốn đã rất méo mó, cô ta cô gắng lắm mới có thể giữ được khóe miệng miễn cưỡng mỉm cười, sau khi nói vài câu với Vu Tuyết Kiều đang đi theo, cô ta xoay người rời đi.
Ánh mắt của những người bạn cùng lớp xung quanh lại khiến cô ta căm hận, trong lòng căm hận Tạ Đường đã cướp mất sự nổi bật của cô ta.
Sau khi Tạ Khinh, một vài người sôi nổi nghị luận cũng bớt. Tạ Đường cuối cùng cũng xem được điểm.
Cộng với những lời chúc mừng từ những người xung quanh, Tạ Đường quả thực trong lòng rất vui vẻ.
Điều này ít nhất cho thấy rằng cô đã thành công bước đầu tiên -
Nhưng ngay sau đó, cô ngẩn người khi thấy tên của mình còn dán thêm một ngôi sao nhỏ có chút trẻ con, nhưng trong ánh nắng buổi chiều, nó phản chiếu ánh sáng vàng vỡ vụn càng làm cho cái tên này chói lóa.
Tạ Đường đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Chuyện cô cùng Tạ Khinh trên diễn đàn nghị luậ sôi nổi xem ai xinh hơn, cô có xem qua. Không một cô gái nào lại không quan tâm đến đánh giá của người khác về mình, sau khi làm xong bài tập vào buổi tối, cô vẫn xem qua.
Nhìn bài có thể biết đa số lời bình luận bảo vệ cô là của Văn Văn.
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Còn lại đa số đều chỉ trích cô với giọng điệu chua ngoa.
Có người bình luận ngạo mạn nói: "Tạ Đường vượt qua kỳ thi cấp một cũng giống như sao trên trời rơi xuống."
...
Còn bây giờ, xem ra quả thực đã rơi xuống. .
Cô đã vượt qua kỳ thi cấp 1 và đạt được một mục tiêu nhỏ của riêng mình. Ngôi sao nhỏ này giống như dành cho cô.
Tạ Đường nhìn miếng dán có tên mình rồi tháo nó ra, mặc dù không biết ai đã dán nó, nhưng kiểu động viên khéo léo này khiến cô cảm thấy được an ủi.
Cô bỏ nó vào ví một cách cẩn thận.
Lúc này, trong văn phòng làm việc xảy ra tranh chấp giữa Trác Thụy cùng Nhậm Tiểu Báo tạm thời không đề cập đến, chỉ là bên kia Tạ Đình Phong ngạc nhiên nửa ngày, nhìn chằm chằm vào thư ký:
“Ý anh là gì? Đường Đường đứng thứ tư của thành phố, vượt qua cả Khinh Khinh những 90 hạng."
"Không thể nào?"
Tạ Đình Phong ngoài khϊếp sợ còn có một chút vui mừng. Ông mở lại trang web và xác nhận thứ hạng từ kênh chính thức, quả nhiên xếp thứ tư của thành phố là Tạ Đường.
Cảm giác trong lòng khó nói thành lời -
Chẳng lẽ phán đoán của ông ta là sai?
Trước khi đi học về, Tạ Đường với tạ Khinh cũng không biết tình hình trong nhà. Trong tiết học thứ hai buổi chiều, đột nhiên có người nhà họ Lục, tài xế Tiểu Triệu vội vàng đưa Lục Trác về.
Mọi người bàn tán rất nhiều về việc liệu Lục gia sắp tổ chuawcs yến tiệc hay không. Danh tiếng Lục thị không ai không biết, ai cũng háo hức. Mọi người đều ghen tị với Lục Trác sinh ra đã ở vạch đích.
Hướng Hoành nằm trên bàn chán nản và mất tinh thần, nói với Quan Vũ: “Sao gần đây anh Trác không chơi với chúng ta?”
Trước đây, sau khi tan học mỗi ngày, Lục Trác đều chơi bóng rổ với họ, đôi khi cậu có việc vội về nhà, Lục Trác vẫn kéo cổ áo cậu khó chịu và tiếp tục đánh không cho cậu đi.
Anh chơi đến tối mịt, lúc đấy mọi người đã về hết rồi, chỉ còn mỗi mình anh trên sân bóng rổ.
Cô đơn, nhàm chán chơi bóng rổ một mình.
Cậu chỉ nghĩ Lục Trác rất thích chơi bóng rổ, quả nhiên anh chơi bóng rất giỏi, còn tưởng sẽ tham gia đội bóng của trường để khoe khoang, khoe mẽ để thu hút nữ sinh, nhưng khi trường tuyển chọn Lục Trác một chút hứng thú cũng không có, cũng không tham gia.
Không thích chơi bóng rổ mà ở lại trường đến khuya, chẳng lẽ không muốn về nhà?
Vì vậy, Hướng Hoành biết nhiều hơn những người khác một chút.
Cậu nghĩ chiếc thìa vàng Lục Trác đang ngậm không có dễ dàng như vậy.
Tính tình Lục Trác mạnh mẽ, kiêu căng ngạo mạn, không dễ nói chuyện, khó có thể làm bạn.
Mà gần đây Lục Trác im lặng rất nhiều, tính tình độc đoán cũng dịu đi một chút.
Quan Vũ nói: "Cậu ấy lại chạy đi phát tờ rơi sao? Nghiện phát tờ rơi rồi hả?"
Hướng Hoành đột nhiên bật cười, ném sách giáo khoa vào mặt: "Anh Trác mà nghe được lời này sẽ đánh cậu một trận.”
Lục Trác ngồi ở trong xe, trên đường phóng nhanh, tâm trạng không tốt, đôi mắt đen đầy sương mù, vẻ mặt nặng nề.
Ngày hôm qua, nhà họ Lục đột nhiên thông báo tin đại tiệc, nhưng anh không hay biết gì về việc này. Anh gọi điện vài cuộc cho bố nhưng như mọi khi, điện thoại bị tắt, không thể liên lạc được.
Con mẹ nó, ông ta không bao giờ nhấc máy anh lần nào.
Lục Trác chế nhạo, nếu từ nhỏ không phải ở nhà họ Lục, nhà họ Lục sẽ không có người thừa kế nào khác ngoài chính mình, là người thừa kế duy nhất, anh từ nhỏ đã được giáo dục phải trở nên mạnh mẽ, bị bắt cóc nhiều lần, có lần anh mãi mới được nhà họ Lục đưa tiền đến cứu-anh thực sự nghi ngờ liệu mình có phải là con của họ hay không.
Lục Kiến Hướng chỉ có anh là con trai duy nhất.
Dù sao nhà họ Lục làm ăn lớn, cho nên trong vòng này vẫn luôn là bia ngắm. Ngoại trừ một số ít anh em họ hàng không thân, cũng không có mấy người.
Dâu: Mấy chương sau rất buồn đó cá bạn :((