Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chị Gái Eo Thon

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Byredo

Xem mắt?

Vẻ mặt tôi ngơ ngác, hôm qua khi mẹ tôi nhắc tới, không phải là tôi đã từ chối rồi sao?

Sao sáng nay lại trực tiếp dẫn tới đây rồi…

Cúp máy, tôi vô cùng đau đầu, nên quay sang phía Chu Sí: “Mẹ chị và đối tượng xem mắt của chị… đang ở ngoài cửa.”

“Đối tượng xem mắt?”

Chu Sí hơi nhướng mày, ỷ vào chiều cao của mình mà hai tay chống lên thành giường, trực tiếp ép sát người tôi.

“Chị à, ăn người ta sạch sẽ rồi lại muốn đổi sang người khác, xấu xa quá rồi đấy?”

“Chị…”

Lắp bắp nói một chữ, tôi duỗi tay đẩy Chu Sí ra. Không biết vì sao, mỗi khi cậu ấy đến gần tôi, tôi đều cảm thấy rất hoảng.

Tim đập nhanh chóng, mặt đỏ tai hồng.

Tôi cảm thấy mình không giống như chị gái, mà giống như em gái nhỏ hơn.

Hít một hơi thật sâu, tôi ép mình phải bình tĩnh lại: “Chị không đồng ý, là mẹ chị tự ý dẫn đến đây.”

Đang nói dở, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập uỳnh uỳnh, tiếng còn lớn hơn lúc nãy, rõ ràng là sự kiên nhẫn của mẹ tôi đã sắp hết.

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Tôi túm chặt tay Chu Sí. “Hay là em trốn trước đi?”

Chu Sí nhướng mày, không nói gì, khóe môi cong lên, trông rất giống nụ cười như không cười làm nên thương hiệu của mấy tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết.

“Được.”

Trong ánh mắt chờ mong của tôi, cậu ấy gật đầu đồng ý.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng bảo cậu ấy chờ trong phòng ngủ, đừng đi ra ngoài là được, tôi sẽ canh chừng ngoài phòng khách, không cho họ tiến vào phòng ngủ.

Chu Sí không nói gì, vẫn cười như cũ.

Tôi không có thời gian hứa hẹn với cậu ấy, vội vàng lê dép lê đi ra mở cửa.

Quả nhiên, mẹ tôi mặc áo lông vũ dày nặng đứng ngoài cửa, mà bên cạnh bà là một người đàn ông trạc tuổi tôi.

Áo khoác đen, mắt kính dày cộm, cách lớp áo sơ mi cũng có thể nhìn thấy “tướng giám đốc” (bụng bia) —

Tôi có lý do để hoài nghi anh ta là vượn người chưa tiến hóa hết.

Khi tôi đánh giá anh ta, đối phương cũng đang đánh giá tôi, hơn nữa còn không kiêng nể gì, trực tiếp đánh giá tôi từ đầu đến đuôi.

Mẹ tôi cười ha hả mà mở miệng: “Băng Băng à, đây là do dì Vương hàng xóm của con…”

Còn chưa giới thiệu xong, mẹ tôi đột nhiên sửng sốt, ngơ ngẩn mà nhìn phía sau tôi, vẻ mặt khϊếp sợ.

Hơn nữa, không chỉ bà, mà vẻ mặt của người anh em bên cạnh kia cũng vô cùng vi diệu.

Tim tôi ngừng đập.

Xong rồi.

Quả nhiên… Vừa quay đầu đã thấy Chu Sí đi ra từ phòng ngủ của tôi, trên chân miễn cưỡng đi đôi dép lê nhỏ màu hồng phấn của tôi, áo sơ mi cài đến cúc thứ ba, thậm chí…

Trên cổ còn có hai vết dâu tây vô cùng dễ thấy.

Tôi từ từ giơ tay lên che trán, không thấy gì hết…

Kể cả là tên ngốc cũng có thể nhìn ra là tối hôm qua giữa tôi và Chu Sí đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt mẹ tôi từ từ thay đổi.

Tôi liếʍ môi: “Mẹ à, nếu con nói là… tối hôm qua bọn con chơi đấu địa chủ* cả đêm thì mẹ có tin không?”

*Đấu địa chủ: Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc đến nay đã trở nên phổ biến hơn trên toàn thế giới. Thường một ván đầu chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá gồm cả 2 con Joker. Tuy nhiên một số biến thể của trò chơi này có thể chơi 4-5 người và dùng 2 bộ bài cùng lúc.

Mẹ tôi liếc mắt nhìn tôi một cái, gương mặt kia, chậc chậc, đúng là Diêm Vương thời @.

“Con đoán xem?”

Tôi đoán là… không tin.

Tôi đang cảm thấy xấu hổ, thì trên vai bỗng trĩu nặng, ngẩng đầu thì thấy tay Chu Sí.

Cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, động tác gác tay lên vai tôi vô cùng tự nhiên. Cậu ấy cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, lập tức nhìn về phía mẹ tôi, trên mặt xuất hiện nụ cười tiêu chuẩn:

“Cháu chào dì, xin lỗi vì giờ mới báo cho dì biết là cháu và Băng Băng đã ở bên nhau.”

Nói xong, cậu ấy buông tay ra, rồi đan tay mười ngón với tôi.

Gương mặt kia của mẹ tôi, đúng là từ đỏ đến đen rồi về đỏ. Bà biết Chu Sí, hơn nữa, bà đã từng than thở rất nhiều lần, nếu Tiểu Chu lớn hơn hai tuổi thì tốt rồi.

Tôi vẫn luôn cho rằng bà ấy không thích Chu Sí nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng mà —

Sau khi biết tôi và Chu Sí ở bên nhau, dường như mẹ tôi rất vui vẻ.

Bà ấy quay đầu, cố gắng giả vờ tiếc nuối: “Cháu à, tiếc quá, là dì đây không có duyên trở thành người một nhà với cháu rồi. Như vậy đi, dì sẽ giới thiệu cho cháu một người khác xinh đẹp hơn nó, thật ra khuyết điểm của nó nhiều lắm: ăn cơm rơi vãi, khi ngủ thì vừa ngáy, vừa nghiến răng, vừa đánh rắm…”

“Mẹ!”

Tôi vội vàng ngăn bà ấy lại, toàn cái gì đâu không hà, Chu Sí còn đang ở đây đấy.

Mẹ tôi lườm tôi một cái, khuyên can mãi mới đuổi được anh chàng kia đi, sau đó đứng ở cửa đánh giá chúng tôi một hồi.

Vẻ mặt kia của bà quá thâm sâu, làm tôi không thể hiểu nổi. Khi đang kinh hãi run lẩy bẩy thì lại thấy mẹ tôi lên tiếng: “Đi thôi, vào nhà rồi nói.”

Nhưng mà —

Sau khi vào nhà, mẹ tôi và Chu Sí lại nói chuyện hăng say, ném tôi sang một bên.

Tôi đoán là… mẹ tôi rất vừa lòng với Chu Sí, bởi vì từ khi vào nhà ngồi còn chưa đầy nửa tiếng, mẹ tôi đã gọi cậu ấy là “con trai” rồi.

Nhân lúc Chu Sí đi vệ sinh, tôi túm tay áo mẹ tôi hỏi: “Không phải là mẹ vẫn luôn chê Chu Sí nhỏ tuổi sao? Sao bây giờ lại đồng ý chuyện bọn con thế?”

Mẹ tôi liếc tôi một cái, vẻ mặt đầy sự đánh giá: “Mẹ chê mày già, sợ Tiểu Chu người chướng mắt mày thôi.”

“...”

Tôi không còn gì để nói.

Im lặng một hồi, mẹ tôi nắm lấy tay tôi, dùng lời nói sâu sắc thấm thía để dạy dỗ: “Con lớn tuổi hơn Tiểu Chu, đừng để nó phải chủ động mãi thế. Đàn ông cũng biết buồn mà!”

Cuộc đối thoại này dường như có ý nghĩa khác, tôi liếʍ khóe môi: “Vậy mẹ dạy con đi?”

Mẹ tôi nhướng mày, cười cực kì đắc ý: “Lúc trước ba con bảo thủ lắm, lúc yêu đương suốt ngày nói cái này không được cái kia không dám, lúc đầu mẹ còn cho rằng ông ấy là trai tốt này kia, sau đó trong lúc vô tình nhìn thấy nhật ký của ông ấy, mới biết là người này giả vờ thế thôi, nên là…”

Mẹ tôi cố ý kéo dài: “Mẹ lập tức cố ý chuốc say ông ấy, thành thạo, trực tiếp hạ đo ván luôn.”

Ôi má ôi, không ngờ là năm đó ba mẹ tôi còn có chuyện tình táo bạo đến vậy.

Tôi nuốt nước miếng: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?”

Mẹ tôi cầm lấy một hạt dưa, nghe câu hỏi của tôi xong, ánh mắt nhìn tôi như nhìn con ngốc: “Sau đó thì có con đấy.”

“...”

Được rồi, chỉ có thể nói là mẹ tôi là số 1.

Nói đến đây, cũng vừa lúc Chu Sí ra khỏi nhà vệ sinh, mẹ tôi vội vàng chấm dứt đề tài này.

Chu Sí đi tới, trực tiếp ngồi bên cạnh tôi, động tác cực kì tự nhiên.

Mẹ tôi cười tủm tỉm mà đánh giá hai người chúng tôi một hồi, ngay sau đó lại giả vờ nhìn đồng hồ một cái: “Ôi trời, mẹ nên về nấu cơm cho ba con rồi.”

Nói xong, bà liếc mắt nhìn Chu Sí một cái: “Buổi trưa về nhà mà không có cơm ăn thì chú con sẽ tức giận. Dì đi trước đây, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi ~”

Nói xong, mẹ tôi nhìn tôi, cười tủm tỉm mà rời đi.

Ánh mắt kia rõ ràng là: Bắt lấy luôn, úp sọt luôn đi!

… Chu Sí người ta vẫn còn đang ngồi bên cạnh đấy mẹ.

Mẹ tôi đi rồi, tôi im lặng một lúc, sau đó đứng dậy: “Ừ thì… đi rửa mặt đi, trong phòng vệ sinh có bàn chải đánh răng mới đấy.”

Chu Sí gật đầu, đi theo sau tôi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mà phòng vệ sinh nhà tôi quá nhỏ, bình thường có một mình thì không thấy sao, nhưng Chu Sí cao lớn vừa đứng phía sau, thì không gian lập tức trở nên chật chội.

Đặc biệt là khi nhìn vào trong gương, Chu Sí đứng ngay phía sau tôi, cong môi cười nhìn tôi, lại còn cả gương mặt kia.

Đúng là combo hủy diệt.

Tim đột nhiên đập chậm một nhịp, đúng lúc Chu Sí mở miệng: “Chị ơi, không phải chị nói là lấy bàn chải cho em sao? Bàn chải đánh răng đâu rồi?”

“Ừm… lấy ngay đây!”

Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người lại, tìm kiếm trong ngăn tủ dưới bồn rửa tay.

Nhưng mà, vừa cúi xuống eo đã tê không chịu nổi.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, tôi và Chu Sí vốn đã đứng gần, nay tôi vừa cúi xuống thì trực tiếp chạm vào người cậu ấy luôn.

Khuôn mặt già của tôi bất chợt đỏ lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »