Chương 9

Trung mơ màng thức giấc, ngoài kia phố đã lên đèn, tiếng xe cộ qua lại vọng vào nhà. Nó dụi dụi mắt, nhìn xuống thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình trên chiếc sofa. Có chiếc chăn đắp lên người nó từ lúc nào, chắc là chị Phụng tinh dậy đã lấy đắp lên cho nó. Nó mỉm cười, chị vẫn dịu dàng chu đáo như ngày thường.

Nó nghe thấy mùi xào nấu vọng ra từ nhà bếp, một mùi hương đầy tính ấm thực chui vào mũi nó, làm bụng nó réo òn ọt. Chị Phụng vốn nấu ăn ngon, sự thực là món chị nấu luôn có hương vị rất đặc biệt, gần như là mẹ nấu cho Trung ngày xưa. Có lẽ vì thế mà Trung luôn cố gắng không bỏ cơm nhà, vừa để hai chị em trò chuyện, vừa được ăn món chị nấu. Nó hay trêu chị:

– Nấu ăn ngon thế này mai mốt anh rể có khi mập như heo.

Chị nghe, thường hay cười, đánh yêu nó rồi lại tọng vào chén nó một mớ đồ ăn….

Nó vô thức đi về phía nhà bếp, cái chăn trên người rơi ra, nó vội cúi xuống, lấy chăn làm thành cái xà-rông vấn quanh người, để lộ phần thân trên lực lưỡng rồi lại đi vào bếp.

Chị Phụng đang hí hoáy với chảo cá rán. Trung nhìn, nuốt nước bọt “ực” một tiếng, không ngờ chị Phụng nghe thấy, quay đầu lại.

– Em….dậy rồi hả, sao không mặc quần áo vào, quấn chăn đi nhông nhông vậy.

– Thì như hồi nhỏ lúc chị em mình còn ngủ chung, em cũng thường quấn như vầy mà, hehe.

– Nhỏ khác, giờ khác! Mặc vào coi, nhìn kì lắm… – Nói rồi chị đỏ mặt, quay lại chăm chú chiên cá.

Trung mắc cười. Ai vừa mới nãy còn thúc, còn rêи ɾỉ, còn đè đầu nó vào háng để bú ɭϊếʍ, giờ lại ngại ngùng khi thấy nó vấn chăn để ngực trần. Nó liền giơ tay ra, ôm chầm lấy chị Phụng từ đằng sau. Về phần Phụng vừa quay lại, vừa ngượng vừa nghĩ vẩn vơ, bỗng giật thót khi hai cánh tay của Trung ôm lấy mình.

Hai cánh tay của Trung lực lưỡng như hai gọng kìm, kẹp lấy eo nàng làm nàng như ngộp thở. Tim nàng đập mạnh hơn, chân tay như bủn rủn, chân như khụy xuống. Như chỉ chờ có thế, Trung vội nhấc bổng nàng lên, bế nàng đặt lên bàn ăn.

– Đừng Trung ơi, từ từ, kẻo cháy chảo cá.

– Chị để yên, em lo….

Nói rồi Trung đưa xoay người lại tắt bếp, rồi quay lại nhìn Phụng. Phụng đang mặc váy, đeo tạp dề nấu ăn. Bị Trung ôm chầm rồi đặt lên bàn, vô tình hai chân nàng đang kẹp lấy eo Trung, mông nhô cao lên. Trung có thể nhìn thấy Phụng không mặc qυầи ɭóŧ, từ trên nhìn xuống nó thấy chùm lông đen của chị lấp ló trong chiếc váy, dưới ánh đèn của căn phòng.

Nuốt nước miếng, Trung kéo dây váy của Phụng xuống, để lộ ra bầu ngực căng tròn trắng mịn. Nó cúi xuống, lè lưỡi liếʍ lấy đầu ti chị, vừa nhìn chị âu yếm. Phụng như ngất ngây, đứa em trai nàng thèm muốn nàng, đang khát khao làʍ t̠ìиɦ với nàng. Nàng giơ tay, kéo cả người Trung đổ ập lên người nàng. Thế là hai chị em đang đè nhau trên bàn ăn. Trung hôn Phụng tới tấp, tay nó luồn vô váy nàng, tìm đến chỗ sung sướиɠ ẩm ướt, còn tay kia đang nhào nặn vυ" nàng.

– Đừng Trung, đừng…-Phụng rêи ɾỉ chống cự cho có lệ. Tiếng rên ấy như kí©h thí©ɧ thêm ham muốn của Trung

– Đừng gì hả chị? Trung vừa day day hạt le nàng, vừa hỏi?

– Đừng….đút vào, đừng đút vào cái của chị

– Lúc nãy chị dặn em gọi là cái *** mà?

Phụng đỏ mặt, im lặng. Phải, chính nàng đã dạy em trai nàng gọi là ***, giờ thật là muối mặt. Thôi thì đã trót phải trét, nàng đành im lặng, cong mông lên hưởng thụ những va chạm từ ngón tay của em trai vào *** mình. Háng nàng hẩy hẩy, hai tay nàng kéo Trung ép chặt vào người mình, miệng nàng há ra, rêи ɾỉ…

Trung kéo tấm chăn đang quấn quanh người nó xuống, lộ ra c̠ôи ŧɧịt̠ gân guốc đang hừng hực sức trai trẻ vừa nếm mùi đời, lại là mùi của chị gái. Nó kê c̠ôи ŧɧịt̠ ngay lỗ *** chị, rồi hẩy mạnh mông. Côи ŧɧịt̠ của nó chui tót vào trong *** đang ấm nóng ẩm ướt của Phụng. Đã có kinh nghiệm nên nó vừa nhấp, vừa liếʍ láp tai Phụng, vừa hôn nàng, vừa mυ"ŧ cặρ √υ" săn chắc. Được vài chục cú, Phụng rên lên một tiếng. Nàng hơi mỏi. Nàng vội đẩy Trung ra, bảo:

– Đợi chị tí nào, cứ hùng hục thế ai mà chịu được…-Vừa nói nàng vừa lẳиɠ ɭơ nhìn Trung.

Nói rồi, nàng bước xuống bàn ăn, quì xuống áp ngực vào bàn ăn, chân chống đất còn mông thì vểnh ra phía sau, chĩa thẳng vào mặt Trung.

Thấy mông và *** Phụng đang chỉa thẳng vào mặt mình, Trung tự biết phải làm gì. Nó lấy tay xoa xoa bờ mông chị gái. Chao ôi, đã làʍ t̠ìиɦ mấy lần nhưng đây mới là lần đầu nó cảm nhận được cặp mông của chị trọn vẹn.

Êm ái, căng mọng và tuyệt diệu là những gì nó cảm nhận được từ cặp mông của chị Phụng. Nó xoa xoa, xoa dần đến khe Đào Nguyên của Phụng. Phụng thót người, từ trong *** lại rỉ ra một ít nước… Trung lấy tay cầm c̠ôи ŧɧịt̠ của mình, kê đúng khe bướm của chị Phụng, rồi đẩy mạnh vào. Phụng hơi cúi về phía trước, ngực nàng bị cú đẩy làm ép xuống bàn nên hơi tức.

Nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng qua đi, thay vào đó là cảm giác sung sướиɠ ập tới. Mông nàng căng quá, những cú nhấp của Trung kêu bành bạch khi va chạm vào mông nàng. Mỗi lần Trung rút cu ra, là một ít nước nhờn từ *** nàng lại rỉ ra theo…

Cứ thế, một người quì chổng mông cho một người nhấp, hai chị em dần dìu nhau đến bến bờ khoái lạc, cũng là bến bờ của tội lỗi…

Cái *** Phụng ngày càng rỉ nhiều nước, nàng thấy cả người như căng ra, âʍ đa͙σ bị kéo ra theo từng cứ nhấp của Trung, sướиɠ quá!

Trung cũng thế, nó cảm nhận được sự dâng trào từ trong người mình, nó căng dần… Rồi nó nhấp mạnh hơn, nhanh hơn. Hai tay nó bấu lấy mông của chị Phụng, vừa dập c̠ôи ŧɧịt̠ vào ** chị vừa gầm gừ. Nó chịu không nổi nữa…

– Em ra, em ra, em bắn ra đây chị ơi….

– Bắn đi em, bắn sâu vào. Chị cũng ra….em ơi…

Và rồi, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trung cùng dòng nước ấm nóng từ âʍ đa͙σ của Phụng bắn ra, hòa quyện vào nhau… Phụng chổng mông lên, hẩy hẩy như hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ em trai.

Xuất hết tinh, Trung cúi người đổ ập lên lưng Phụng, nó đè Phụng, thì thầm:

– Chị ơi, em sướиɠ quá. Cái *** của chị hút hết tϊиɧ ŧяùиɠ của em rồi

Thế là dưới sự bạo dạn và hướng dẫn của chị gái, Trung cũng dần nói ra những từ dâʍ đãиɠ khi quan hệ, không còn im lặng cắn môi mà nhấp nữa…

Phụng nghe tiếng em kề bên tai mình, rỉ vào tai mình những lời đường mật, nàng sướиɠ sao kể xiết. Em trai nàng nó vừa xuất vào người nàng, đang đè lên người nàng, đang nói với nàng những từ ngữ dâʍ ɭσạи….

Vài phút sau khi cơn sướиɠ đi qua, Trung và Phụng như tỉnh lại. Trung lẳng lặng ôm Phụng về phòng nàng, đặt nàng lên giường. Phụng vẫn còn ôm lấy cổ Trung như không muốn rời. Trung cười, nói: “Bỏ em ra nào, chị nghỉ tí, tắm rồi ra ăn cơm. Để em ra chiên xong con cá, vì tụi mình mà nó sống không được, chín cũng không xong, haha”.

Nghe thế, Phụng bỏ cổ Trung ra. Hóa ra sau khi làʍ t̠ìиɦ, nàng vẫn còn ngượng ngượng nên cứ muốn ôm cổ Trung mãi. Trung lấy mền đắp cho Phụng, rồi đi ra bếp….

Nghe tiếng huýt sáo xen lẫn tiếng dầu mỡ từ nhà bếp, Phụng lâng lâng. Em trai nàng vừa làʍ t̠ìиɦ với nàng, bế nàng vào để nàng nghỉ ngơi, lại ra lo phần ăn uống. Nàng mỉm cười: “Đứa nào sau này lấy nó chắc sướиɠ, vừa làʍ t̠ìиɦ giỏi vừa chiều vợ” – vừa nằm vừa nghĩ lung tung, nàng thϊếp đi….