Chương 2

Người phụ nữ cao hơn một chút, có cánh tay dài, đối phương ôm cô thật chặt, thậm chí còn hôn cô thật sâu.

Chiếc lưỡi mềm mại tựa như được phủ một lớp hương mật ong, ướŧ áŧ trơn trượt, vừa xâm nhập đã quấn lấy đầu lưỡi của cô, sau mấy lần móc kéo dai dẳng bừa bãi, nụ hôn khiến Quý Phồn Truất gần như nghẹt thở, cô đẩy người ra khỏi cô, kéo đối phương ra, cô trầm giọng run rẩy chửi: "Chị... chị điên rồi! Sao lại hôn tôi!"

"Đương nhiên là vì tôi thích em..."

Người phụ nữ cong môi, đôi mắt đen láy đều không chớp mắt tập trung vào Quý Phồn Truất, trông cực kỳ nghiêm túc.

Cảnh tượng này làm cho Quý Phồn Truất lông mày run rẩy, đầu óc vô thức bắt đầu tái diễn lại cảnh cô vừa bị người phụ nữ xâm chiếm, đầu lưỡi vừa được chăm sóc vẫn còn tê dại, lúc nói chuyện không khỏi run rẩy…

Còn có… mùi mật ong vừa rồi…

"Tôi... tôi đi trước..." Quý Phồn Truất dùng sức cắn đầu lưỡi phục hồi ý thức, sau đó đẩy cửa gian phòng chạy đi.

Cô di chuyển quá nhanh, lúc kịp phản ứng thì cô đã đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ, dùng ngón tay vô thức chạm vào môi mình.

"Phồn Truất, em sao thế? Em bị đau răng à?"

Giọng nói của Tịch Tại Chu đột nhiên vang lên, Quý Phồn Truất sợ hãi cứng người, lập tức quay người nhìn sang.

Cũng may người phụ nữ không đuổi theo cô ra ngoài, lúc này trước cửa nhà vệ sinh nữ chỉ có hai nhóm người xếp hàng, Tịch Tại Chu đứng ở bên cạnh.

"Sao vậy? Phía sau có con gì đuổi theo em à?" Tịch Tại Chu cũng đi theo Quý Phồn Truất, nhìn về phía sau cô, hắn không thấy gì nên tự mình bỏ qua chủ đề này: "Hôm nay đi khu trò chơi điện tử có quá nhiều người, vậy chúng ta cùng đến rạp xem phim nhé! Anh biết một bộ phim có rating cao. Mặc dù là phim cách đây mười lăm năm nhưng bản làm lại có hình ảnh rất đẹp, những cảnh đánh nhau thì cực ngầu!

Hắn hào hứng với bộ phim đến nỗi Quý Phồn Truất mấp máy mở miệng nhiều lần nhưng không thể nói ra lời. Khi Tịch Tại Chu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, họ đã đến cổng rạp chiếu phim, vé vừa mới được đặt.

Tại sao cô không thể nói “không”?

Nhìn cảnh chiến đấu ồn ào và nhàm chán trên màn hình, Quý Phồn Truất cau mày khó chịu, cô muốn lấy nút tai trong túi ra để ngăn chặn hiệu ứng âm thanh chói tai, nhưng đành phải bỏ cuộc vì Tịch Tại Chu bên cạnh.

Khẽ thở dài một hơi, Quý Phồn Truất ép chặt lưng vào ghế mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng... có một bàn tay lặng lẽ đặt lên mu bàn tay cô, luồn vào khoảng trống giữa các ngón tay của cô, dùng đầu ngón tay mềm mại nắm chặt lấy lòng bàn tay cô.

Quý Phồn Truất đột nhiên rút tay lại, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở ghế bên phải mình, đôi môi lạnh lùng chợt nở nụ cười.

Quyến rũ và diễm lệ như một đóa hoa từ dưới địa ngục.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cô, nhưng lại đọng lại trên người mãi không chịu đi, không lên cũng không hạ, buộc cô phải thấp giọng nói thì thầm, mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Nhưng hiển nhiên, người phụ nữ này tai quá thính, đôi mắt thanh tú liếc nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp gần như truyền đến tai Quý Phồn Truất.

"Quý tiểu thư muốn biết tôi bị sao à? Tại sao chúng ta lại không chọn một nơi yên tĩnh hơn để nói chi tiết?"

"Không cần, chúng ta không có gì để nói." Quý Phồn Truất hiểu người phụ nữ này, tất nhiên sẽ không cho cô ta cơ hội ở một mình với cô.

Chỉ là, hiệu ứng âm thanh của phim quá lớn nên người phụ nữ (làm bộ) không nghe rõ lời từ chối của cô nên nghiêng người về hướng của cô, đôi môi đỏ mọng mềm mại ẩm ướt càng ngày càng gần cô hơn.

Mùi mật ong vừa rồi lại ập đến khiến cơ thể Quý Phồn Truất hơi cứng đờ, cô nhớ lại xúc cảm mềm mại êm ái giữa răng và đầu lưỡi của mình, toàn thân vô thức siết chặt.

"Chị? Chị cũng đi xem phim à?"

Giọng nói của Tịch Tại Chu đột nhiên truyền đến từ bên trái.

Các đốt ngón tay của Quý Phồn Truất siết chặt, cô định đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nhưng ngón tay của cô ta đã chạm vào đùi cô, ngón còn lại lọt vào khe hở của lưng ghế, vô tình chạm vào cô trêu chọc.

Cơ thể Quý Phồn Truất càng trở nên cứng đờ, chóp tai và cổ cô bị người phụ nữ đó chạm vào như muốn bốc cháy, cô mơ hồ có thể nghe thấy người phụ nữ đó nói những câu như "mượn người của em", "cún yêu" và "2.000 tệ", “cho em chi phí sinh hoạt" với Tịch Tại Chu.

Người phụ nữ nửa dắt nửa ôm cô đi, vòng qua cánh cửa nhỏ phía sau rạp chiếu phim.

Mãi đến khi hai người đứng trước cửa rạp, hiệu ứng âm thanh ồn ào mới trở nên yên tĩnh hơn.