sau khi Nguyễn Hoàng Anh nói xong câu này liền gục ngay xuống vai Trần Thiên Hương ngủ. Trần Thiên Hương đang suy nghĩ đến câu nói kia của Nguyễn Hoàng Anh. thích ? thực ra là thích cái gì vậy? nghe kì quái quá. mà cách thổ lộ lại giống hệt như Minh từng nói với cô. Nguyễn Hoàng Anh đúng là say rượu rồi ăn nói nhăng cuội, Trần Thiên Hương xem như những lời này chưa từng lọt vào tai. cố hết sức cựa mình đưa Nguyễn Hoàng Anh vào phòng. cánh tay Nguyễn Hoàng Anh vắt trên cổ người kia, mà Trần Thiên Hương thì đang gắng hết sức đỡ cô gái người đầy mùi rượu này vào phòng ngủ. sau chuyện này Trần Thiên Hương càng thêm ghét cay ghét đắng những kẻ say rượu, những con ma men.chắc chắn kiếp trước mình đã thiếu nợ mấy người này rất nhiều tiền rượu. Trần Thiên Hương một đoạn suy nghĩ này không hề biết bên cạnh nhà bên có một người đang hắt xì hơi liên tục.
Cố gắng hết sức mới mang được Nguyễn Hoàng Anh vào trong phòng, không biết con oắt con này uống bao nhiêu mà say tới mức trời trăng không biết gì thế này nữa. Trần Thiên Hương nhìn người nằm trên giường, liền với tay lấy một chiếc gối không quá cao có hoa văn tinh xảo kê đầu người kia lên.
Nguyễn Hoàng Anh bởi vì được nằm mà có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ nghiêng sang một bên, môi đỏ còn lẩm bẩm vài câu rất khó nghe, mà thật ra Trần Thiên Hương cũng không muốn nghe.
Trần Thiên Hương hết việc với người này liền quay lưng đi ra ngoài, nếu như trên phim Hàn Quốc hay là trong tiểu thuyết tình cảm lãng mạn sẽ có một cảnh người này dùng khăn ấm hết sức ân cần lau cho người kia. mà trong tâm trí Trần Thiên Hương lúc này là sự bực mình vô cùng bực mình. dùng khăn ân cần chăm sóc ? đây là chuyện không bao giờ xảy ra. cho Nguyễn Hoàng Anh đến ở đây đã là một ân điển khó có thể xảy ra rồi, bây giờ còn kiêm chăm sóc ? thật xin lỗi, Trần Thiên Hương tôi đây không phải ôsin cao cấp!
đóng cửa phòng Nguyễn Hoàng Anh lại, Trần Thiên Hương tiến ra phòng khách, trên bàn toàn là vỏ chai rượu, tự giễu tại sao số mình khổ sở như vậy? cả ngày mệt mỏi khổ sở chưa đủ hay sao lại còn phải dọn dẹp đống bừa bộn này, Trần Thiên Hương ngồi phịch xuống sàn nhà bất lực, nhưng vừa ngồi xuống cô lại trông thấy một cảnh tượng khiến cô càng bất lực hơn: ở dưới gầm bàn còn nhiều vỏ chai rượu hơn thế. Trần Thiên Hương vỗ vỗ trán, lông mày cau lại, xong lại suy suy nghĩ nghĩ thêm một chút liền đứng dậy quay trở lại phòng riêng của mình. Nằm trên giường tự phán một câu.
– ngày mai tôi sẽ cho chị lớn Nguyễn Hoàng Anh nhà cô biết thế nào là nhục nhã.
nói xong liền nhắm mắt cố gắng vùi vào giấc ngủ. Nguyễn Hoàng Anh ở bên phòng ngủ bên cạnh không biết lí do vì sao đang ngủ đột nhiên hắt xì một cái mạnh đến suýt bay xuống giường.
***
Hương Ly tỉnh giấc vào buổi sáng, hôm nay phải đến công ty Thiên Hương chụp ảnh. mà chị quản lí đã nhắn tin từ sáng sớm do có việc đột xuất nên Hương Ly phải tự mình đến công ty. tự dưng trong đầu nảy ra một ý nghĩ, hay là nhờ Trần Thiên Hương cho đi cùng, rốt cục là dù sao sau một đêm trằn trọc suy nghĩ thì Hương Ly vẫn quyết định sẽ tiếp tục tiến lên dành tình cảm cho người kia.trang điểm đẹp đẽ xong liền sang nhà Trần Thiên Hương bấm chuông.
Trần Thiên Hương định sáng sớm sẽ đến bệnh viện thăm mẹ nên đã đi từ sớm, để Nguyễn Hoàng Anh ngủ , dù sao thì hôm qua uống nhiều rượu như vậy khẳng định hôm nay sẽ cực kì đau đầu, không đi học được.
Hương Ly ấn một lần chuông không có ai mở cửa liền bấm liên tục thêm mấy cái nữa, Nguyễn Hoàng Anh đã tỉnh dậy đau đầu không chịu được lại còn nghe tiếng chuông cửa liên tục vô cùng khó chịu, rời giường đi ra mở cửa.
Hương Ly thấy Nguyễn Hoàng Anh mở cửa, tóc tai không cẩn thận, quần áo lại càng không cẩn thận hơn, mà hơn hết là có mùi rượu rất nặng trên người cô gái này, nhưng vẫn khuôn mặt hết mức xinh đẹp tản ra một luồng khí lạnh. đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn về phía Hương Ly.
– Trần Thiên Hương đi sớm rồi.
sau đó liền đóng cửa nhà không thèm để ý đến Hương Ly còn đang định hỏi thêm vài câu.
Hương Ly thắc mắc, sao cô gái này người toàn mùi rượu, hôm nọ không phải nói là học sinh trung học à? mà không, học sinh trung học bây giờ uống rượu là việc rất bình thường, nhất là cô gái này sống bên nước ngoài càng thoáng hơn nữa. nhưng mà, tại sao lại nói cả tên Trần Thiên Hương ra như thế ? những lần trước mình hỏi đều một lời chị Hương chị Hương cơ mà. mà không quan trọng, điều quan tâm nhất của Hương Ly bây giờ là Trần Thiên Hương đã đi đâu, lại còn sớm như vậy.
bao nhiêu thắc mắc thì tóm lại cuối cùng Hương Ly cũng phải tự một mình đến công ty Thiên Hương.
Trần Thiên Hương từ sáng sớm đã đến bệnh viện. nhìn người phụ nữ trung niên nằm trên giường bệnh cô lại không kìm được chảy xuống một giọt nước mắt. người này đã từng liều mạnh cứu sống cô, lại là mẹ của người mà cô yêu thương nhất trên đời, cuối cùng anh ta lại vì cứu cô mà chết, vậy mà bà không những không oán trách mà còn thêm thương yêu cô nhiều hơn, xem cô như con gái ruột. Trần Thiên Hương không biết mình đã nợ người này bao nhiêu, chỉ biết bây giờ phải đối đãi bà thật tốt, phải hết lòng dành tình cảm yêu thương bà như chính mẹ của mình. Trần Thiên Hương đang suy nghĩ bỗng nhìn thấy ngón tay người kia khẽ cử động. liền tiến gần đến
– mẹ..
Trần Thiên Hương vừa gọi vừa khóc, bàn tay nắm vào những ngón tay hơi nhăn nheo vừa khẽ cửa động kia.
Nguyễn Lan mở mắt, trước mắt bà hơi mờ , sau một chút thì rõ ràng hơn, đầu óc rất choáng váng, có lẽ do va đập mạnh ở đầu ngày hôm qua. nhìn thấy trước mắt mình một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời, nước mắt đang giàn dụa. liền đưa bàn tay còn lại không bị nắm lên lau hàng nước mắt, trong cái lau đầy yêu thương trìu mến.
– Thiên Hương à? Thiên Hương của mẹ.
– con đây, con Thiên Hương đây, con xin lỗi, con xin lỗi mẹ, con không lo đầy đủ cho mẹ để mẹ đau đến nỗi này, lỗi của con con xin lỗi.
Trần Thiên Hương càng nói càng khóc, khóc đến nỗi tay Nguyễn Lan đang lau nước mắt cho cô cũng ướt đẫm.
– không phải lỗi của con, cũng tại mẹ ra ngoài đi thể dục một chút không để ý thôi. hiện tại cũng không sao rồi.
– mẹ ơi…
dù cho Nguyễn Lan có liên tục an ủi, Trần Thiên Hương cũng không nín. khóc còn nhiều hơn, thế nhưng trong tiếng khóc không còn thấy buồn đau mà thay vào lại giống như đứa trẻ đang ăn vạ.
– cái con bé này, mẹ đau chứ có phải con đau đâu mà khóc nhiều thế, con gái lớn thế này mà khóc xấu quá.
Nguyễn Lan nhẹ cười cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt mình khóc. tay vuốt vuốt mái tóc dài mượt mà của cô.
phải một lúc lâu sau Trần Thiên Hương mới thôi khóc, lấy giấy lau mặt mũi của mình.
– mẹ , thôi con phải đi làm đây, mẹ cần gì cứ để người giúp việc làm giúp, đừng động chân động tay nhiều nhé mẹ, mẹ nghỉ ngơi tốt, sau giờ làm con lại đến thăm mẹ.
– ừ, con đi làm đi, làm cho tốt đừng có suy nghĩ nhiều,bao giờ rảnh đến thăm mẹ cũng được.
Trần Thiên Hương dặn dò thêm mấy câu liền ra khỏi phòng bệnh đi đến công ty.
Trần Thiên Hương đến công ty, vừa bước vào cửa, tất cả các nhân viên nhìn thấy đều cúi chào.đi qua lễ tân hỏi xem Hương Ly đã đến chưa.
Trần Thiên Hương đến phòng Hương Ly đang chụp ảnh, dù sao cũng nên xem qua một chút. trong phòng chụp có cả Hồng Hoa, vừa nhìn thấy Trần Thiên Hương liền chào.
– chào giám đốc, đến rồi sao ?
– vâng, chụp ảnh thế nào chị?
– đúng như tôi suy nghĩ, Hương Ly rất hợp với bộ trang sức này, tôn được vẻ đẹp của nó , Hương Ly rất xinh đẹp, ban đầu tôi còn nghĩ cô ta đeo vào sẽ át mất vẻ đẹp của bộ sản phẩm cơ. không ngờ lại đẹp như vậy.
– em biết chị nhìn người luôn đúng mà. việc còn lại chị lo nhé, việc quảng cáo rất quan trọng.
– cảm ơn giám đốc, tôi sẽ lo.
Trần Thiên Hương nói xong với Hồng Hoa còn chưa đi, đứng nhìn Hương Ly đang tạo dáng chụp ảnh, trông rất chuyên nghiệp. nhưng Trần Thiên Hương bây giờ không quan tâm lắm sự chuyên nghiệp của Hương Ly mà hoàn toàn để ý đến vẻ đẹp của người kia. khuôn mặt đẹp đẽ trong tầng trang điểm kia khẽ cười một cái đã khiến người ta động lòng. Hồng Hoa quan sát Trần Thiên Hương, thấy ánh mắt Trần Thiên Hương như dán chặt lấy Hương Ly có chút kì quặc, trước đây công ty có rất nhiều người mẫu đến chụp ảnh, mà so với Hương Ly không thua kém gì nhưng Trần Thiên Hương không mấy để ý đến, lần này lại cực kì quan tâm, có lẽ một phần cũng do bộ sản phẩm lần này rất quan trọng.
Hương Ly đang chụp ảnh cũng thấy Trần Thiên Hương đến, càng nhìn thấy ánh mắt Trần Thiên Hương nhìn mình, Trần Thiên Hương nhìn chăm chú đến mức ngay cả Hương Ly nhìn lại mình cũng không biết. sau một lúc hồi tỉnh mới quay lưng đi ra khỏi phòng chụp.