Chương 61

Trần Thiên Hương về nhà, những chuyện xảy ra làm cho cô hết sức mệt mỏi, bây giờ chỉ có về nhà, nơi có đứa nhỏ kia mới có thể làm cho cô tốt hơn hơn một chút.

– Chào bác ạ, con bé có ngoan không bác?

Cô để túi xách xuống sofa, đón lấy đứa bé từ tay người phụ nữ kia. Nhìn nó mỉm cười. Do chỉ có một mình nên cô phải thuê thêm một người giúp việc chăm sóc cho đứa nhỏ và làm việc nhà, người phụ nữ này là Trần Thiên Hương vất vả lắm mới tìm được, chăm sóc trẻ con rất tốt, chu đáo lại thật thà.

– Ngoan lắm, bác trông trẻ con bao nhiêu năm nay chưa thấy đứa nào lại lành như con bé này, ít khóc lắm, dỗ ngủ cũng dễ, ngoan ngoãn nghe lời để bà làm việc nhà.

Bà Thúy cười phúc hậu nói.

– Vậy tốt rồi, cảm ơn bác quá.

Cô mỉm cười, ngón tay xoa xoa một bên má nhỏ xinh của đứa bé.

– Không có gì đâu mà, bác cũng coi mẹ con con như con cháu, việc bác phải làm thôi. Thôi, đưa con cho bác, con đi thay đồ rồi ăn tối đi. Nào.

Trần Thiên Hương hôn lên cái trán của đứa bé một cái sau đó đưa nó cho bà Thúy, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

***

Sau khi ăn tối xong, cô bế đứa bé cho bà dọn dẹp, ngồi trên sofa, yêu chiều nhìn nó. Càng nhìn kĩ, Trần Thiên Hương càng thấy nó có nhiều nét giống Vũ Hương Ly hơn mình, đôi môi lại mỉm cười, ánh mắt cô đỏ hồng lên, thì thầm nho nhỏ.

– Không sao, rồi mẹ con sẽ về rồi thôi. Mẹ thương, Hương Ly của mẹ.

Cô ôm đứa bé chặt hơn một chút, thở dài một hơi.

Bà Thúy đứng im lặng, nhìn cô gái trẻ xinh đẹp kia đang ngồi bé đứa bé kia, khuôn mặt đượm buồn, bà cũng rất thương, đi đến bên cạnh, ân cần hỏi.

– Con gái, nói cho bác đi, tại sao con lại phải một mình nuôi con như thế? Bố con bé đâu? Có phải con buồn vì…

Trần Thiên Hương nhìn bà, đôi mắt vẫn hoen đỏ.

– Không phải đâu bác ạ, chuyện của con dài lắm, không giống như bình thường, ngay cả đứa bé này, cũng đặc biệt hơn đứa trẻ khác.

– Con cứ nói đi, nếu con tin tưởng bác còn chăm sóc con bé về lâu về dài, nói cho bác nghe, bác hiểu được cái gì sau này sẽ biết đằng mà chăm sóc hai mẹ con con tốt hơn.

Bà Thúy nhẹ nhàng nói. Bà thấy Trần Thiên Hương là cô gái rất hòa nhã, ngay từ ngày đầu nhận việc bà đã cảm thấy cô gái này rất lễ nghĩa, tốt bụng, không bao giờ có ý coi thường người giúp việc, lúc nào cũng tôn trọng mình. Mà Trần Thiên Hương lại đơn thân nuôi con, cũng không biết vì lí do gì, nên bà cực kì quan tâm, cô gái tốt như thế này, ai mà lại nỡ phụ bạc?

– Con bé là con của con với một cô gái khác. Bác có tin không?

Bà Thúy hơi ngạc nhiên, sao mà thế được?

– Con có nói đùa không đấy?

– Con không, là con với cô ấy ra nước ngoài dùng công nghệ tiên tiến để sinh con, đứa bé này là do cô ấy sinh, không phải con.

Trần Thiên Hương hơi cúi mặt, nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở bên Mỹ, sau đó khoảng thời gian Vũ Hương Ly mang thai.

– Thế vậy, cô gái kia đâu?

Bà Thúy vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò hỏi.

– Vì lí do bất đắc dĩ nên cô ấy phải tạm rời khỏi Việt Nam, cho nên con mới nuôi con một mình.

Bà gật gật đầu, như vậy là cũng hiểu được vấn đề, thật sự đây là chuyện đáng ngạc nhiên, lần đầu tiên bà được biết, có lẽ sẽ ghi nhớ mãi.

– Được rồi, bác hiểu rồi, con đừng lo lắng, bác sẽ không nói chuyện này với ai, cũng sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con bé.

– Con cảm ơn bác.

Trần Thiên Hương ảm đạm cười.

***

Ngày hôm sau, cô đến công ty như bình thường. Mọi chuyện vẫn không có gì tốt hơn, ngày hôm nay các cổ đông sẽ đứng ra bầu lại chức tổng giám đốc, cô đã biết trước kết quả rồi, Nguyễn Thái Hoàng nhất định sẽ động tay khiến cô rơi xuống khỏi cái ghế này. Trần Thiên Hương cười nhạt, đứng dậy, lấy một chiếc hộp giấy, đặt một số tài liệu vào, bắt đầu thu dọn bàn làm việc. Cầm lên tấm bảng vàng chói đề chữ Tổng giám đốc, còn có in tên mình, ngón tay lướt nhẹ qua, hốc mắt cô chợt cay xè, tâm huyết của mình, cuối cùng sẽ rơi vào tay người khác, cảm giác chua xót không tưởng tượng được.

– Anh Minh, công sức bao lâu nay, sụp đổ cả rồi.

Đặt tấm bảng tên vào trong hộp giấy, khẽ thở dài.

Nguyễn Thùy Linh hớt hải chạy vào, nhìn thấy Trần Thiên Hương đã thu dọn xong đồ trên nặt bàn, ánh mắt cô trầm buồn. Đoán biết chị ấy đã biết chuyện rồi, vừa họp ban giám đốc, Trần Thiên Hương thực sự đã mất chức. Người nắm giữ cổ phần nhiều nhất giấu mặt kia là giám đốc mới.

– Giám đốc.

Nguyễn Thùy Linh đi đến, lo lắng hỏi.

– Còn giám đốc gì nữa? Hiện tại là người khác rồi.

Cô nhàn nhạt nói.

– Chuyện này sao như thế được, chị à…

Điện thoại Trần Thiên Hương chợt rung lên, cô bắt máy.

– Alo?

– Bác Hoàng đây, bác cho cháu thêm một lần quyết định, cháu đồng ý, bác sẽ khôi phục chức tổng giám đốc cho cháu.

Trần Thiên Hương cười lạnh, khinh bỉ nói.

– Là tôi khinh vào cái điều kiện của bác, tôi sẽ dành lại công ty của tôi, không phải cách này.

– Cháu chắc không?

Nguyễn Thái Hoàng hỏi lại lần nữa.

– Tôi không có can hệ gì nói chuyện điện thoại thêm với bác, chào bác.

Cô định tắt điện thoại, Nguyễn Thái Hoàng lại nói.

– Mẹ của anh chàng bác sĩ kia thực sự là thương yêu cháu như con gái đấy.

Trần Thiên Hương vừa nghe xong, bàn tay nắm điện thoại hơi run run.

– Bác vừa nói cái gì?

– Đến nhà bác đi, mẹ cháu đang ở đây.

– Được.

Trần Thiên Hương tắt máy, bàn tay đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vô cùng lớn.

– Các người, ĐÊ TIỆN!

Nguyễn Thùy Linh lo lắng.

– Làm sao thế chị? Xảy ra chuyện gì?

– Linh, xin lỗi em, chị mất chức có lẽ làm liên lụy đến cả em, nhưng yên tâm, chị sẽ sắp xếp em có công việc

khác ổn định, không phải lo lắng.

Nói xong liền rời khỏi phòng, Nguyễn Thùy Linh lo lắng nhìn theo.

***

– Hương, nghe mẹ một lần được không? Con hãy làm một đứa con gái ngoan đúng nghĩa của mẹ có được không? Lấy Hoàng Huy đi, với tư cách là mẹ, mẹ xin con đấy.

Nguyễn Hiền nắm lấy tay Trần Thiên Hương, trong giọng nói có chút nài nỉ.

– Mẹ anh Minh đâu? Các người giấu bà ấy ở đâu?

Trần Thiên Hương giật mạnh tay ra khỏi tay Nguyễn Hiền, tức giận hỏi.

– Bà ấy được chăm sóc tốt, chỉ cần cháu đồng ý điều kiện, bác sẽ để bà ấy gặp cháu.

Nguyễn Thái Hoàng nói, là Trần Thiên Hương cứng đầu, ép ông phải dùng cách này.

Nguyễn Hoàng Huy cũng đứng gần đó, Trần Thiên Hương nhìn lướt qua, ánh mắt đầy tức giận, còn lạnh lùng thấu xương tủy của cô khiến cho anh cảm thấy hơi sợ hãi. Có lẽ làm thế này hơi quá đáng rồi.

– Các người đừng quá đáng, mau thả bà ấy ra, tôi sẽ báo công an đấy.

Trần Thiên Hương bực mình nói.

– Lúc cháu là tổng giám đốc, công an còn không hợp tác điều tra với cháu, cháu nghĩ là ai mua chuộc? Bây giờ cháu còn không phải tổng giám đốc nữa, cháu dùng cách gì?

Nguyễn Thái Hoàng xoa xoa bàn tay, nói.

– Tôi không tin các người có thể giữ bà ấy suốt được.

Nguyễn Thái Hoàng mỉm cười.

– Từ giờ cho đến lúc cháu đồng ý, bác sẽ giữ bà ấy.

Nước mắt Trần Thiên Hương rơi xuống, cô ấm ức, tức giận, thực sự đến đỉnh điểm rồi.

– Bà ấy già rồi, bà ấy khổ sở quá đủ rồi, các người sao lại có thể làm như thế?

– Đúng, vậy con muốn bà ấy chịu khổ nữa sao?

Nguyễn Hiền lên tiếng hỏi.

– Tại sao cứ phải là tôi? Tôi có gì khiến các người phải ra sức như thế? Bắt tôi cưới một người mình không yêu, chỉ vừa khổ đến cả đôi bên mà thôi.

Nguyễn Hiền biết con gái đã mềm yếu hết sức rồi, lại nói.

– Tình cảm sau này dần bồi đắp sẽ ổn thôi mà, quan trọng là biết, chuyện con lấy Hoàng Huy mới là đúng đắn, mẹ sẽ để con đi đúng hướng.

Nguyễn Hiền thực sự chỉ còn mỗi cách này mới có thể khiến con gái lập gia đình một cách đúng nghĩa, còn đâu ra có một nhà chồng tốt như nhà Nguyễn Thái Hoàng nữa? Bà chỉ muốn sau này cuộc sống của con gái được tốt đẹp.

– Được, mẹ bắt tôi lấy anh ta, tôi lấy, sẽ lấy, nhưng tôi cho các người hay, hôm nay lấy, ngày mai tôi sẽ cũng lập tức ly hôn, cho dù ngày mai không ly hôn được thì ngày kia, ngày sau nữa, trải qua được tất cả những chuyện này, tôi nhất định sẽ ly hôn. Tôi sẽ lấy lại tất cả, từng thứ một, các người cứ nhớ đấy.

Đôi mắt cô đỏ ngầu, giọng nói đầy căm tức nhấn mạnh từng chữ một, sau đó quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Hiền quay sang mỉm cười với Nguyễn Thái Hoàng.

– Ông đừng lo, con bé này chỉ mạnh miệng thôi, sau này sẽ ổn cả.

– Tôi hiểu, gia đình tôi thực sự yêu quý con bé, Thiên Hương cũng rất thông minh, tôi tin sau này nhất định nó sẽ hiểu ra thôi.

Nguyễn Thái Hoàng cười càng tươi hơn, việc hôm nay làm so với ngày hôm trước có vẻ còn đê tiện hơn, nhưng cũng cho ông thấy, Trần Thiên Hương thà mất công ty chứ không chấp nhận điều kiện kia, vậy mà chỉ cần lấy người thân ra để đặt điều kiện, cô sẽ lập tức chọn người thân. Cô gái trọng tình trọng nghĩa, tốt đẹp như vậy, càng khiến Nguyễn Thái Hoàng muốn cô trở thành con dâu mình.

Nguyễn Hoàng Huy hơi nắm chặt bàn tay, ban đầu anh còn nghĩ bằng cách này cộng với sự ủng hộ và giúp đỡ của Nguyễn Hiền, nhất định bố sẽ giúp mình lấy được cô ấy. Nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt đầy căm tức cùng với những lời nói kia, Nguyễn Hoàng Huy bắt đầu cảm thấy lo lắng.