3 tháng sau
Trần Thiên Hương ngồi trong phòng làm việc, chăm chú xem tài liệu, mái tóc dài thả xuống, che đi khuôn mặt có nét trầm buồn của cô. Đã hơn ba tháng kể từ khi Vũ Hương Ly rời đi, mặc dù cô đã tự hứa với lòng sẽ cố gắng kiềm chế lại không suy nghĩ nữa, sẽ đợi Hương Ly quay về, thế nhưng không tránh khỏi buồn rầu. Cũng may mắn là Nguyễn Hiền đã rời khỏi Việt Nam, trở về nước ngoài, chỉ cần đối diện vo
– Chị Hương, nguy rồi, chị xem.
Nguyễn Thùy Linh vội vàng vào phòng, đem tập văn bản đặt xuống trước mặt cô, lo lắng nói.
Trần Thiên Hương lướt qua mấy tờ giấy, lông mày nhăn lại, bàn tay hơi nắm chặt lấy. Bực mình nói.
– Làm ăn kiểu gì thế? Sao lại để xảy ra chuyện thế này?
Hồng Hoa vội vàng mở cửa phòng giám đốc, nhìn thấy cả Nguyễn Thùy Linh, sắc mặt của Trần Thiên Hương rất không tốt, liền biết ngay giám đốc đã biết chuyện, nhanh chóng tiến gần vào bàn làm việc.
– Giám đốc.
– Chị Hoa, chuyện này là như thế nào?
– Tôi thực sự không biết, ngày hôm xuất lô hàng chính tôi đã đi xem xét kiểm tra lại, thế nhưng như thế nào mà lại có hàng giả lọt vào.
Hồng Hoa hơi cau mày, chính cô là người kiểm tra hàng xuất kho, không hề có vấn đề gì, vậy mà bây giờ…
– Có vài khách hàng đang ở dưới lễ tân, họ quát ầm lên là muốn lên phòng gặp giám đốc.
Trần Thiên Hương lướt nhìn mấy tờ giấy trên bàn, là đơn kiện, sau đó hơi suy nghĩ, nói.
– Mời họ lên đây.
– Chị ơi, không được đâu, họ mà làm gì quá đáng chị sẽ bị thương đấy.
– Đi nhanh lên. Còn nữa, bằng mọi cách đem thu thập lại toàn bộ lô hàng vừa rồi mới xuất ra, đền bù tổn thất cho khách hàng, gọi công an vào điều tra, có tin gì thì báo ngay.
Cô lạnh lùng nói, gương mặt đanh lại, khí chất hiện lên đúng của một tổng giám đốc.
Nguyễn Thùy Linh đi rồi, Trần Thiên Hương mới quay sang nhìn Hồng Hoa.
– Chị Hoa, chị ở lại đây, chút nữa cùng em nói chuyện với khách.
– Được.
Hồng Hoa gật đầu, trong lòng rất lo lắng, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Ba người phụ nữ được dẫn vào phòng giám đốc, trên gương mặt hết sức tức giận, vừa nhìn thấy Trần Thiên Hương đã xối xả.
– Các người làm ăn kiểu gì thế? Ăn cả triệu bạc của người ta mà buôn bán thế à? Đá quý cái gì, toàn là đồ giả, lại còn nước hoa, con gái tôi vừa dùng đã dị ứng da, bây giờ còn ở bệnh viện kìa. Làm ăn không có đức như thế cẩn thận có ngày phá sản đấy.
Bà ta cộc cằn hét lớn lên. Hồng Hoa vô cùng tức giận, định lên tiếng thì bị Trần Thiên Hương ngăn lại.
– Tôi thay mặt tổng công ty xin lỗi quý khách, nhưng đầu tiên mời mọi người ngồi xuống trước đã, có gì chúng ta cùng nói chuyện, được không ạ?
Trần Thiên Hương lịch sự hồi đáp, cứ như vừa rồi không phải mình bị chửi mắng, thái độ hết sức hòa nhã, khiến cho người phụ nữ vừa rồi lớn tiếng cũng không nói thêm được gì, nhưng vẫn bực bội ngồi xuống ghế, hai người phụ nữ còn lại vẫn giữ nguyên thái độ, ngồi xuống.
– Tôi là tổng giám đốc công ty Thiên Hương, mời mọi người dùng trà.
Cô nhã nhặn mỉm cười, lịch sự rót trà mời khách, ba người phụ nữ vừa rồi giận dữ ngoảnh lại nhìn nhau, sau đó lên tiếng.
– Thế còn việc hàng giả, các người tính toán thế nào đây? Chúng tôi đến đây là để được giải thích, không phải để uống trà.
Người phụ nữ có thân hình mập mạp không khách khí nói.
– Đầu tiên thì ba vị đây đều đáng tuổi bố mẹ cháu, cho nên cháu xin được gọi mọi người là bác cho dễ xưng hô. Thứ hai là, các bác biết đấy, công ty Thiên Hương từ trước đến nay làm việc rất trong sạch, việc hàng giả lần này là hết sức hi hữu, đây là lần đầu tiên xảy ra, phó giám đốc công ty cháu đây, chị ấy là người kiểm tra lô hàng cuối cùng, hết sức tỉ mỉ, cho nên cháu tin chắc việc này là có người cố ý hại. Nhưng mà đây chỉ là cháu thay mặt công ty giải thích với các bác, còn về phần sản phẩm, mọi người cho cháu xin được hồi lại và công ty sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền mua sản phẩm cho các bác, còn nữa, cháu sẽ bồi thường thêm một số tiền nữa. Tiền viện phí và chăm sóc cho con gái của bác đây cháu cũng xin chịu trách nhiệm, như vậy mọi người thấy đã thỏa đáng chưa ạ?
Ba người phụ nữ lại nhìn nhau, thật sự không nghĩ giám đốc của công ty này lại là một cô gái trẻ như thế, lại còn ăn nói rất lịch sự, nhưng vẫn hơi khó chịu, nói tiếp.
– Được, coi như các cô biết điều, nhưng tôi không cần biết các cô bị hại hay là gì cả, hôm nay chúng tôi về, nếu con gái tôi có bị ảnh hưởng gì thì nhất định tôi sẽ kiện vụ này.
– Dạ vâng, mong mọi người hết sức thông cảm, từ việc này công ty xin rú kinh nghiệm, lần sau sẽ không còn để xảy ra nữa.
– Thôi khỏi lần sau đi, chúng tôi về.
Ba người phụ nữ đứng dậy, Trần Thiên Hương cũng nhanh chóng đứng lên.
– Vâng, mời các bác xuống sảnh, đi qua bộ phận lễ tân để nhận lại tiền.
Ba người phụ nữ đi rồi, Trần Thiên Hương mới trở về phía ghế giám đốc ngồi xuống, cô nhìn về phía Hồng Hoa, bắt gặp ánh mắt cô ấy cũng có chút nghi ngờ, liền hỏi.
– Có phải chị cũng có suy nghĩ giống em không?
Hồng Hoa gật đầu.
– Em cũng nhìn ra à?
– Đương nhiên, ba người phụ nữ vừa rồi ăn mặc hết sức bình thường, cách nói chuyện, giọng điệu cũng rất chợ búa, có khả năng mua được trang sức đắt tiền chắc?
Điện thoại Trần Thiên Hương rung lên, cô nhìn qua, là tin nhắn, sau đó hơi mỉm cười, đúng như cô đoán. Liền đưa điện thoại của mình cho Hồng Hoa xem.
– Chị nhìn xem, ở dưới báo lên, cả ba người phụ nữ này đều mua bộ sản phẩm đắt tiền nhất, rõ ràng vô lí.
– Nhưng mà, công ty mình từ trước đến nay có đắc tội với ai đâu, tại sao lại có người rắp tâm muốn hại? Em nghĩ người này có thể là ai?
Trần Thiên Hương cau mày, sau đó lắc đầu.
– Em không biết, có lẽ phải đợi điều tra đã.
Nói xong liền nhận lại điện thoại từ tay Hồng Hoa, gọi cho Nguyễn Thùy Linh.
– Alo, Linh à, em sau khi làm xong mấy chuyện chị giao thì giúp chị điều tra ba người phụ nữ vừa rồi đến công ty làm loạn, có tin tức gì báo ngay cho chị.
Nói xong liền tắt máy.
***
– Chị Hương Ly, chị xuống ăn sáng đi, em làm đồ ăn xong cả rồi.
Vũ Khánh Ly lễ phép gọi, Vũ Hương Ly đang sắp xếp túi xách chuẩn bị đến trường.
– Ừ, chị xuống đây, em đợi một chút, chị sắp nốt mấy quyển sách.
Vũ Hương Ly cầm túi lên, quay sang nhìn em gái, môi hơi mỉm cười nhưng phảng phất chút lạnh lùng.
Vũ Khánh Ly tiến đến gần chị gái, gương mặt chị ấy thực sự rất xinh đẹp, bắt đầu từ khi Vũ Hương Ly đến đây, cô chỉ thấy mười ngày đầu tiên cô ấy nhốt mình trong phòng, cả ngày dằn vặt bản thân, trông vô cùng khổ sở, sau mười ngày đó, Vũ Hương Ly trở lại bình thường, chuyên tâm học tiếng Anh và giao tiếp, sau khi Vũ Khánh xin được cho cô vào một trường y, thì suốt ngày chỉ chăm chỉ đến trường, về nhà lại lấy sách vở ra nghiên cứu, có nhiều hôm cô ấy mang rất nhiều sách từ thư viện về đọc, những sách đó Vũ Khánh Ly nhìn thấy còn cảm thấy hơn khó hiểu, cô biết Vũ Hương Ly không thể hiểu nổi hết tất cả, nhưng cô ấy cứ cố ôm đồm cả vào người.
– Chị đừng cố quá, mấy tháng đầu tiên chị chỉ cần thích ứng với mọi điều ở đây là tốt rồi, một thời gian nữa khi quen hẳn hãy bắt đầu, chị cố gắng quá thế này cũng không phải là cách để học tốt, còn ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.
Vũ Khánh Ly nói, cô cũng phải phục Vũ Hương Ly, trình độ nhận thức của cô ấy rất tốt, học tiếng Anh rất nhanh, lại còn chăm chỉ ra công viên,thư viện đọc sách để tiếp xúc với người nước ngoài, rèn luyện cách phát âm, giao tiếp, chỉ hơn hai tháng Vũ Hương Ly đã có thể thực hiện được những cuộc giao tiếp bình thường, thậm chí có thể tâm sự bằng tiếng Anh, hiện tại cô đang học những từ ngữ chuyên ngành. Vũ Khánh Ly chợt cảm thấy tự ti, còn có chút buồn, chị ấy vừa xinh đẹp hơn mình, lại vô cùng thông minh, chăm chỉ hơn mình, nhưng mà một người tài giỏi như thế lại gặp phải sự trớ trêu, nhiều lần Vũ Khánh Ly tự hỏi, nếu cô không có mặt ở trên đời này, nếu hai mẹ con cô không có mặt trong cuộc đời của gia đình Vũ Hương Ly, thì hiện tại chị ấy sẽ sống sung sướиɠ như thế nào, sẽ trở thành con người tuyệt vời như thế nào?
Vũ Hương Ly cười nhạt. Một thời gian nữa? Còn đến bao giờ nữa? Mỗi một giây phút trôi qua đều cảm thấy quý giá, nếu cô không cố gắng thì đến bao giờ mới có thể trở về bên Trần Thiên Hương, bên con của hai người?
– Ừ, cảm ơn em nhắc nhở, xuống ăn sáng thôi, chị phải đến trường sớm.
***
Vũ Hương Ly đến trường, đi một mạch đến lớp, trên đường đi có rất nhiều người nhìn cô, ở trường này đa số là người Châu Âu, rất ít người Châu Á, mà cô lại là một cô gái Châu Á xinh đẹp, nên có rất nhiều người để ý đến. Kể cả các chàng trai hay cô gái.
– Ly.
Có tiếng gọi lại, Vũ Hương Ly dừng bước, quay lại, có hai người đang tiến về phía cô, một nam một nữ, trong đó có một anh chàng da trắng, anh ta rất cao, tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu xanh nước biển, mũi cao, còn có râu, trông rất đàn ông. Cô gái còn lại là người Trung Quốc, cũng là người Châu Á giống cô, cho nên có chút thân thuộc, cô gái này có gương mặt rất thon gọn, xinh đẹp tao nhã, hơi hơi có nét phơn phớt giống Trần Thiên Hương, càng làm cho cô cảm thấy có thiện cảm, nhưng Vũ Hương Ly bây giờ đối với ai cũng vậy, có thiện cảm đến đâu cũng là thái độ lạnh lùng, so với sự lạnh lùng của Nguyễn Hoàng Anh còn có phần hơn.
– Xin chào.
Hai người nọ mỉm cười thân thiện, họ đã học cùng nhau mấy năm trước, năm nay mới vào đại học, lúc nào cũng gắn với nhau như hình với bóng, học cùng khóa với Vũ Hương Ly, cô cũng không hiểu vì sao hai người này bằng tuổi cô mà bây giờ mới học năm đầu tiên, nhưng mà chắc họ đều có lí do riêng, Vũ Hương Ly cũng không muốn tìm hiểu. Nhưng đặc biệt hai người này rất yêu quý cô, lúc nào cũng tìm cơ hội nói chuyện, giờ ăn trưa cũng cùng ngồi ăn với cô, không phải thân quen đặc biệt, nhưng cũng được tính là bạn bè đi.
– Xin chào, Jack, Quân Ninh.
Vũ Hương Ly hơi mỉm cười, nói, giọng nói phảng phất chút lạnh lùng.