Trần Thiên Hương sau khi rời khỏi nhà Nguyễn Hoàng Huy liền lập tức lái xe trở về nhà. Cô nhớ Vũ Hương Ly, chỉ có ở gần cô ấy mới có cảm giác thoải mái nhất. Thực sự khi nãy gặp mặt gia đình Nguyễn Hoàng Huy làm cô có chút khó chịu, Nguyễn Thái Hoàng tự nhiên lại ngỏ lời, cô trả lời như vậy chính xác là vừa từ chối rồi, tuy ông ấy vẫn vui vẻ nhưng cô biết chắc chắn sau này quan hệ sẽ không còn được tự nhiên như trước nữa. Nghĩ đến lại thấy đau đầu.
– Chị về rồi.
Trần Thiên Hương bước vào nhà cởi giày để vào trong tủ sau đó mới vào phòng khách, trong phòng ngoài Vũ Hương Ly còn có Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My. Trần Thiên Hương nhớ lại, buổi sáng nay có gọi điện thoại cho Nguyễn Hoàng Anh hỏi cô ấy nếu có rảnh thì sang nhà chơi với Vũ Hương Ly. Có vẻ hai bạn trẻ này rất quan tâm đến gia đình mình ha.
– Chị có đói không? Em đi làm lại đồ ăn cho chị.
Nguyễn Hoàng Anh quan tâm hỏi, đến giờ phút này cô vẫn chưa bỏ được thói quen quan tâm Trần Thiên Hương, nhưng sự quan tâm này so với trước kia là khác hẳn, chỉ đơn giản là em gái dành cho chị.
– Không, chị vừa đi ăn cơm khách về vẫn no, mọi người vẫn đang nói chuyện à?
– Em đang định đợi chị về rồi đi ngủ bây giờ, cũng gần mười giờ rồi.
Vũ Hương Ly cười nói, từ sau khi có thai cô cũng quan tâm nhiều hơn đến bữa ăn, giấc ngủ, tâm trạng cũng rất tốt, chỉ cần nghĩ trong lòng mình đang mang đứa nhỏ chảy dòng máu của Trần Thiên Hương thì lại càng thêm phấn chấn.
– Ừ, đi ngủ trước đi, chị ngồi nói chuyện với Hoàng Anh với My.
Trần Thiên Hương vừa nói, Vũ Hương Ly khuôn mặt hơi xịu xuống, cô muốn cùng Trần Thiên Hương ngủ. Nguyễn Hoàng Anh nhìn thấy sắc mặt Vũ Hương Ly thì rất biết ý, nói.
– Không cần, chị đi làm cả ngày mệt rồi, cũng đi tắm rửa đi ngủ đi. Tối nay em với My cũng ngủ ở đây, các chị đi nghỉ đi, bọn em về phòng.
Nói rồi đứng dậy khỏi ghế sofa cầm tay Trần Hà My dắt đi.
Trở về phòng ngủ, Vũ Hương Ly giúp Trần Thiên Hương lấy quần áo ngủ. Hôm nay chị ấy đi lâu quá, trong lòng nhớ vô cùng.
– Này, em ngủ rồi à?
Trần Thiên Hương tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong liền chui ngay vào chăn ôm lấy người kia. Vừa ôm vừa dịu dàng hỏi.
– Em chưa. Chị công việc có tốt không?
– Tốt lắm, không vấn đề gì cả.
Vũ Hương Ly nằm đối mặt với Trần Thiên Hương, chăm chú hỏi chuyện.
– Ừm, thế ổn rồi. Chị, ôm em ngủ đi.
Nói xong liền kéo chăn lên cao rúc vào ngực người kia mà ngủ. Trần Thiên Hương nhẹ nhàng với tay tắt điện ngủ.
Thật lâu sau khi xác định Vũ Hương Ly đã ngủ rồi, cô khẽ cựa mình ngồi dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường sau đó không một tiếng động rời khỏi phòng ngủ. Trần Thiên Hương đi đến phòng bếp, trong bóng tối từ từ định hướng bước đi, đối với căn nhà này cô đã quá quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể chỉ chỗ từng đồ vật. Rót một cốc nước lọc, yên lặng ngồi xuống ghế uống. Trần Thiên Hương có rất nhiều suy nghĩ, thời gian qua chung sống cùng Vũ Hương Ly làm cho cô rất hạnh phúc, nhưng cũng không hẳn hoàn mĩ, vẫn có nhiều điều phải bận tâm.
– Chị chưa ngủ à?
Nguyễn Hoàng Anh đang định bật điện thì thấy có người, nhìn kĩ một chút thì nhận ra là Trần Thiên Hương, lại thôi không bật đèn nữa, lên tiếng hỏi.
– Ừ. Em cũng chưa ngủ à? Sao lại ra đây?
Trần Thiên Hương nghe thấy giọng Nguyễn Hoàng Anh liền ngoảnh lại nhìn.
– Tự nhiên em khát nước.
Nguyễn Hoàng Anh đi đến, tự rót cho mình một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế gần Trần Thiên Hương.
– Chị có chuyện gì thế? Có gì bận tâm à?
Đã lâu rồi hai người không nói chuyện riêng như thế này, Nguyễn Hoàng Anh trong bóng tối nhẹ uống một ngụm nước, quan tâm hỏi người kia.
– Không có gì, sao em hỏi thế?
– Em thấy mà, em làm sao không đoán được chứ.
– Nói dối, tối om, có nhìn thấy gì đâu mà em nói em thấy.
Trần Thiên Hương cười, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Nguyễn Hoàng Anh nghe tiếng người kia cười, cũng vui vẻ cười theo.
– Hoàng Anh, em trưởng thành hơn tuổi của em nhiều.
– Hả?
Nguyễn Hoàng Anh nghe người kia nói, ngạc nhiên hỏi lại, sau đó lại mỉm cười.
– Ừ, cũng có thể, do em ở nước ngoài nhiều mà. Bên đấy họ nhận thức sớm hơn.
Trần Thiên Hương gật gật, trưởng thành sớm cũng tốt.
– Lần trước khi còn ở chung, tại sao em cứ luôn làm như thế với chị?
Nguyễn Hoàng Anh không nghĩ đến Trần Thiên Hương sẽ hỏi vấn đề này, còn không nghĩ chị ấy sẽ nhắc đến chuyện đó nữa. Nhưng nếu đã nhắc rồi, cô cũng không ngại trả lời.
– Vì em yêu chị.
Nói xong liền mỉm cười, thật sự cô bị rung động bởi Trần Thiên Hương, nghĩ chị ấy rất quan trọng. Trước đây, ở nước ngoài, trong phòng ngủ của Nguyễn Hoàng Anh luôn có một tấm ảnh của Trần Thiên Hương, ngày nào cũng luôn ngắm nhìn, đến nỗi ghi nhớ gương mặt chị ấy luôn. Bà nội cũng rất hay kể chuyện, chị họ là cô gái rất xinh đẹp, giỏi giang, bà tuy ít lần gặp chị, nhưng lúc nào trong lòng cũng luôn nhớ cô cháu gái yêu thương. Còn bố, những câu chuyện về Trần Thiên Hương đa số là do ông kể cho cô nghe. Bố nói Trần Thiên Hương là một cô bé đặc biệt, rất hiểu chuyện, rất sâu sắc, bố cũng thương chị ấy như con ruột của mình, mặc dù Trần Thiên Hương là một cô bé xinh đẹp, nhưng ông yêu thích hơn cả chính là nội tâm sâu sắc của cô, cho nên, Nguyễn Hoàng luôn luôn mong muốn, dạy dỗ Nguyễn Hoàng Anh trở thành một người giống như Trần Thiên Hương. Mỗi lần ông nói chuyện điện thoại với Trần Thiên Hương đều bật loa ngoài, Nguyễn Hoàng Anh luôn luôn nghe thấy, ngày nào cũng thế, khuôn mặt của chị ấy, giọng nói của chị ấy, cô lớn lên với bóng dáng của Trần Thiên Hương.
– Em yêu chị? Chị với em lúc đấy còn chưa một lần tiếp xúc, sao có thể em yêu chị được. Chị nhớ không lầm thì lần vừa rồi em về Việt Nam hai chị em mình gặp nhau là lần đầu tiên.
– Thực ra chị không biết, em đã từng gặp chị cách đây khá lâu rồi.
Năm Nguyễn Hoàng Anh mười hai tuổi, Trần Thiên Hương có một lần sang thăm bà nội, lúc đó cô đang cùng bạn bè đi cắm trại xa nhà, lúc trở về nhà là lúc Trần Thiên Hương chuẩn bị rời đi, cô chỉ kịp nhìn chị ấy một chút, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thanh mảnh, có phần yếu nhược, Nguyễn Hoàng Anh còn nhớ rất rõ lúc đó tim mình đã đập nhanh như thế nào, gương mặt hơi đỏ lên. Sau này cô biết rằng mình yêu Trần Thiên Hương, dùng hết mọi cách để có thể được sang Việt Nam gặp chị ấy.
– Thật à? Sao chị không nhớ?
– Ừ, lúc đấy chỉ có mình em nhìn chị thôi.
– Chỉ có như thế thôi đã có thể yêu rồi à?
Nguyễn Hoàng Anh mỉm cười, chưa bao giờ cùng Trần Thiên Hương nói nhiều về chuyện này như vậy.
– Cũng không phải như vậy, nhưng tùy chị nghĩ thôi. Em nói nghe này chị Hương, yêu một người có thể phải mất cả một quá trình nhưng cũng có đôi khi chỉ trong chớp mắt thôi. Nhưng cái đấy không quan trọng, quan trọng khi chị biết chị yêu ai rồi, phải dùng cả tấm lòng mà yêu người đó, nhất định phải trân trọng, từng giây từng phút một.
– Hoàng Anh cũng từng yêu chị như thế à?
– Ừ, hiện tại vẫn thế.
Nguyễn Hoàng Anh cười, vươn tay áp nhẹ vào má người kia, hiện tại muốn xem phản ứng của Trần Thiên Hương như thế nào.
– Đừng, chị có người yêu rồi.
Trần Thiên Hương đẩy tay người kia ra, hơi nghiêm trọng nói.
– Haha…
Nguyễn Hoàng Anh đột nhiên cười lớn, ngoan ngoãn rút tay về.
– Không cần nghiêm trọng, em đùa đấy, em hiện tại không thích chị Hương nữa, còn để ý người khác rồi.
Trần Thiên Hương nghe được câu này mới thở phào, còn tưởng Nguyễn Hoàng Anh sau khi nói sẽ chỉ là chị em lại vẫn có tình cảm với mình. Trong lòng lại tò mò người khác trong lòng cô ấy là ai.
– Chị còn tưởng em nói thật. Thế người kia là ai? Chắc phải tuyệt vời lắm đi.
– Tốt, so với chị thì thích hợp với em hơn nhiều lắm, sau này sẽ cho chị biết.
– Được, chị chờ.
– Ừm, chị Hương này.
– Ừ?
Trần Thiên Hương uống hết cốc nước, quay sang hỏi lại.
– Trước đây em rất yêu chị, sau này chị cũng vẫn rất quan trọng với em, nếu chị có gì khó khăn, em sẽ luôn ở bên giúp đỡ chị, nhớ là sau lưng chị lúc nào cũng có em.
Nguyễn Hoàng Anh từ trong lòng nói ra, cô yêu thương Trần Thiên Hương sâu sắc như vậy, tình cảm dành cho chị ấy chính là tình yêu, bảo cô chuyển từ tình yêu thành tình chị em ngay là điều khó khăn, nhưng chắc chắn sau này sẽ thay đổi được, chỉ là trong lòng cô, Trần Thiên Hương luôn luôn là một người cực kì quan trọng.
– Ừ, cảm ơn em.