Chương 43

Tối, Trần Thiên Hương trở về nhà, tâm trạng rất tốt. Mở cửa vào nhà, thấy Vũ Hương Ly ngồi trên ghế sofa chờ mình, lại càng thêm vui vẻ. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu có thể ngày nào cũng như vậy, làm việc thật tốt, sau đó trở về nhà có Vũ Hương Ly đang ngoan ngoãn chờ đợi thì thật tốt. Đáng tiếc bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa ổn định.

– Chị về rồi.

Vũ Hương Ly đứng dậy, mỉm cười.

– Ừ, ở nhà một mình có chán không?

– Có, em nhớ chị.

Vũ Hương Ly ôm lấy cổ Trần Thiên Hương, khẽ dụi mặt vào sau gáy, Trần Thiên Hương vừa ở ngoài vào, trên người đầy hơi lạnh, Vũ Hương Ly ôm vào cảm giác hơi rùng mình, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

– Ừm..

Trần Thiên Hương xoa xoa mái tóc mượt mà kia, cũng vòng tay ôm lấy. Vũ Hương Ly thực sự ngày hôm nay bị Nguyễn Hiền đối xử tệ vô cùng ấm ức, muốn đem hết tất cả ra nói cho Trần Thiên Hương, mách hết với chị ấy, như vậy mới nhẹ lòng. Cô biết chỉ cần nói với Trần Thiên Hương, thế nào cô ấy cũng tìm cách lấy lại công bằng cho mình. Nhưng chỉ nghĩ đến vì mình mà tình cảm giữa Trần Thiên Hương và mẹ chị ấy bị rạn nứt, lại câm nín không dám nói gì. Một phần nữa cũng không dám nói, cô không muốn Trần Thiên Hương phải lo lắng.

– Ly à..

Trần Thiên Hương đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không gian im lặng.

– Dạ?

– Tuần sau chúng ta đi nước ngoài được không?

– Đi nước ngoài?

– Ừ.

Trần Thiên Hương nhẹ đáp.

– Để..

– Sinh con.

Vũ Hương Ly nhìn Trần Thiên Hương, trong lòng có một cảm giác kì lạ vô cùng, có chút ngạc nhiên, hồi hộp, cũng vô cùng lo lắng.

– Sao thế?

Trần Thiên Hương thấy trong đáy mắt người kia rối bời, liền hỏi.

– Chị, chúng ta cùng nói với bố mẹ chị một lần được không, nói cho bố mẹ chị biết quan hệ của chúng ta, nói cho họ biết em với chị là thật lòng yêu nhau, xin bố mẹ chị đồng ý được không?

Trần Thiên Hương tự nghĩ, bố thì không sao, tất cả là ở mẹ, nếu mẹ cô không đồng ý thì bố cô cũng nhất định nghe theo, với tính cách của Nguyễn Hiền, để bà chấp nhận được việc này không phải chuyện dễ dàng. Trần Thiên Hương thở dài, nhưng dù sao cũng phải nói với bố mẹ.

– Ừ, được.

– Vậy đi. Chúng ta đi ăn cơm

Vũ Hương Ly gật đầu. Buông tay ôm Trần Thiên Hương ra, hướng về phía nhà bếp đi đến. Trần Thiên Hương đột nhiên nắm lấy tay người kia, giữ lại.

– Ly này..

– Sao ạ?

Vũ Hương Ly chợt dừng lại, quay lại nhìn Trần Thiên Hương, phát hiện nét cười ban nãy tan biến hết, thay vào đó là khuôn mặt trầm buồn.

Vũ Hương Ly thấy người kia hồi lâu không nói gì, lay lay tay Trần Thiên Hương.

– Chị, nói đi.

Trần Thiên Hương hơi nhíu mày, nói ra điều này với Vũ Hương Ly, không biết có làm cô ấy hiểu lầm không. Hơi đau đầu suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu, mỉm cười.

– Không có gì, đi ăn cơm thôi.

Vũ Hương Ly thấy Trần Thiên Hương như che giấu điều gì, nhưng cũng không để ý lắm, nếu chị ấy nói cứ nói đi, còn không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều.

***

– Hiền, anh cảm thấy, hay là chúng ta xem xét chuyện của con bé Hương một chút?

Trần Thái Hưng ngồi trên ghế sofa, hơi trầm tư nói, từ lúc biết được chuyện của Trần Thiên Hương, lúc nào ông cũng suy nghĩ, có nên đồng ý hay không đồng ý, mặc dù Trần Thái Hưng luôn nghe theo vợ, nhưng không có nghĩa là ông không quan tâm đến cảm giác của con gái.

– Giờ anh muốn làm sao? Có phải nó gọi điện thoại xin xỏ anh thuyết phục em không?

Nguyễn Hiền ngồi ở ghế đối diện đang uống trà, nghe Trần Thái Hưng nói vậy liền lạnh giọng hỏi.

– Em cảm thấy con gái chúng ta là đứa như thế à?

Trần Thái Hưng nhíu mày hỏi lại, đưa con gái yêu quý giỏi giang của ông không dùng trò mèo này.

– Có khả năng.

Nguyễn Hiền đưa tách trà lên môi uống một ngụm nhỏ, có phần thư thái. Trần Thái Hưng lông mày càng ngày càng nhăn lại.

– Em không hiểu con gái em.

Nguyễn Hiền vừa nghe câu nói kia, ngay lập tức đặt mạnh tách trà xuống bàn, mặt bàn thuỷ tinh tiếp xúc với đáy tách tạo thành tiếng kêu chói tai, trà trong tách cũng sóng ra ngoài.

– Sao gần đây có nhiều người nói em không hiểu con gái em như vậy? Hương nó là con của em, em không hiểu nó thì ai hiểu đây?

– Thế em hiểu nó như thế nào?

Trần Thái Hưng thấy thái độ của vợ mình, cũng bức xúc hỏi lại.

– Con gái em đương nhiên là tài giỏi, tốt đẹp, với lại, nó cũng không phải là cái loại kia.

– Em nói thế mà nghe được à? Loại gì với loại gì, anh cảm thấy dù như thế nào nó vẫn là con gái của chúng ta. Việc của nó, anh nghĩ muốn xem xét.

– Anh Hưng, hôm nay anh lại như thế nào bất đồng quan điểm với em? Xem xét cái gì? Em thà là có đứa con gái tầm thường, không chút tài năng còn hơn nhìn con em bị như vậy. Anh nghĩ xem thế mà nhìn được à? Em không đồng ý, em phản đối.

Nguyễn Hiền lớn giọng, việc người đồng giới kết hôn, chung sống bà chưa phải chưa từng nghe qua, cũng từng xem qua không ít cuộc biểu tình ủng hộ người đồng tính, nhưng chưa bao giờ thấy nó có ý nghĩa cả. Từ xưa tới nay nam nữ là nảy sinh tình cảm, kết hôn rồi sinh con cái, mọi chuyện theo quy luật là như thế, phải như thế. Làm gì có chuyện nữ nữ phát sinh tình cảm với nhau, phi lí. Không ra thể thống gì. Nguyễn Hiền tức giận nghĩ.

– Anh từ trước tới nay luôn theo ý em, là bởi vì anh cảm thấy em đúng, vợ anh là người phụ nữ sáng suốt, nhưng lần này anh không đồng tình với em, vấn đề này em sai rồi.

Trần Thái Hưng rất có khí phách nói, bản thân ông cũng không phải là nghe lời vợ quá mức. Cũng muốn cho mọi. người thấy, Trần Thái Hưng này là chiều vợ, nghe vợ, chứ không phải sợ vợ.

– Anh..

– Anh tính thế, anh sẽ bảo con Hương dẫn cô gái kia đến cùng nói chuyện, nếu có thể chấp nhận, anh sẽ đồng ý chuyện này, bản thân anh cũng cảm thấy đây là bình thường, không có gì chướng mắt cả. Hạnh phúc của con gái mới là điều mình nên quan tâm.

– Vậy là anh nói em không quan tâm đến hạnh phúc của con Hương? Nó là miếng thịt cắt trên người em xuống đấy, em muốn nó tốt đẹp không phải sao? Chính anh, anh làm thế mới là hại nó.

Nguyễn Hiền khoé mắt đỏ lên, tức giận nói. Con gái như vậy đã làm mình đau lòng đủ rồi, lại còn người chồng này cũng dùng lời nói nặng nề trách móc. Nghĩ đến chỉ càng thấy tức giận. ( Bác trai đã làm gì đâu ạ ==)

– Em..

Trần Thái Hưng trong lúc tình thế căng như dây đàn này cũng không biết nói gì, không nói thì lo sẽ không thuyết phục được Nguyễn Hiền nghe lời mình, nói nữa chỉ sợ người này khóc mất, đành hạ giọng.

– Được rồi, anh xin lỗi đã nặng lời với em, nhưng em chỉ một lần thôi nghe anh được không?

***

Hôm sau, Trần Thiên Hương đang định gọi điện thoại mở lời với bố mẹ lại nhận được điện thoại từ Trần Thái Hưng gọi hai người đến dùng cơm nói chuyện.

Trần Thái Hưng cuối cùng là thuyết phục được Nguyễn Hiền đồng ý nói chuyện, tuy nhiên vẫn nhìn thấy trên mặt vợ mình là biểu tình lạnh lùng cùng chán ghét.

Trần Thái Hưng lần này thông suốt hơn đặt phòng ăn riêng, cách li với bên ngoài, để nếu có xảy ra chuyện gì thì Nguyễn Hiền có thể hắt nước thoải mái mà không bị ai nhìn ngó. Nói vui là như vậy, thực sự cũng mong không xảy ra trường hợp đấy nữa.

Trong phòng ăn là ngồi bàn tròn, bốn người ngồi, Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly ngồi gần nhau, đối diện với hai vị phụ huynh ngồi trước mặt. Vũ Hương Ly cũng là hơi lo lắng, nhưng so với lần trước gặp Nguyễn Hiền đã giảm đi phân nửa sợ sệt, lần này cô đã quyết định can đảm, mà lần này đến đây là thuyết phục bố mẹ Trần Thiên Hương đồng ý, chứ không phải đến để sợ. Vũ Hương Ly quan sát Trần Thái Hưng, so với lần gặp mặt trước, lần này nhìn ông có vẻ ra dáng hơn nhiều, toả ra một chút khí chất gia chủ, tuy nhiên vẫn phảng phất nét lãng tử cùng yếu nhược vốn có. Lại chuyển ánh mắt sang Nguyễn Hiền, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của bà cũng đang quét trên người mình, liền mỉm cười đáp lại. Nụ cười không phải rạng rỡ như hàng ngày mà vô cùng nhẹ nhàng, còn có chút lễ phép.

– Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng không phải lạ lẫm nữa, lần này gia đình bác có dịp dùng bữa với cháu, rất vui, Hương Ly.

Nguyễn Thái Hưng hiền hoà cười nói, Vũ Hương Ly nhìn đến, cảm thấy Trần Thiên Hương lúc cười hiền thật giống bố chị ấy.

– Vâng ạ, cháu mới là người vinh dự.

Vũ Hương Ly lễ phép đáp lại. Trần Thiên Hương ngồi bên cạnh cũng thở nhẹ, không khí như thế này cũng khá thoải mái, tuy hơi gượng nhưng cũng không nặng nề.

– Bố, mẹ. Chúng con muốn thưa chuyện.

Trần Thiên Hương lên tiếng, Nguyễn Hiền nghe đễn hai từ “chúng con” hơi rùng mình. Liền lên tiếng.

– Vừa dùng cơm vừa nói.

Nói rồi liền gắp đại một miếng trong đĩa đồ ăn đưa vào miệng, máy móc nhai, không cả thèm cảm nhận mùi vị. Chỉ cảm thấy muốn làm như vậy, kéo dài thời gian, không muốn con gái như vậy giới thiệu.

Trần Thiên Hương hơi dừng lại, nhìn về phía bố mình một chút, sau đó đưa cốc nước lên nhấp một ngụm.

– Con và Hương Ly yêu nhau. Con mong bố mẹ chấp nhận cho chúng con được ở gần nhau.

Trần Thiên Hương nói, bàn tay nắm chặt vạt áo lại. Vũ Hương Ly đưa tay nắm lấy bàn tay người kia đang nắm chặt lại, như tiếp thêm can đảm cho Trần Thiên Hương.

– Nếu mẹ chấp nhận, sau này hai đứa tiếp tục như thế nào? Chỉ ở cùng nhau thôi à? Rồi sẽ đi đến đâu?

Nguyễn Hiền lạnh nhạt nói, hôm nay đến đây cũng coi như là nể mặt Trần Thái Hưng rồi, cũng không thể nói thẳng tuột ra là tôi không đồng ý được.

Trần Thiên Hương mím môi, cảm thấy có một bàn tay ấm áp phủ trên tay mình, mới yên tâm nói tiếp.

– Chỉ cần mẹ đồng ý, chúng con vô cùng cảm ơn mẹ, chuyện tương lai cũng sẽ tính toán ổn thoả cả ạ.

– Tính như thế nào? Nói xem.

Nguyễn Hiền tiếp tục hỏi.

– Chúng con sẽ sinh con.

Trần Thiên Hương nói đến đây, quay sang nhìn Vũ Hương Ly, mỉm cười.

Nguyễn Hiền không tin vào tai mình nữa, thật đau đầu mà. Yêu nhau như vậy là vô lí rồi, còn muốn cùng sinh con cái gì nữa? Muốn làm trò cười cho thiên hạ người ta xem hay sao?

– Nếu mẹ không đồng ý thì sao?

– Thì con sẽ thuyết phục mẹ tới cùng.

Trần Thiên Hương quả quyết nói.

– Cho đến cùng mẹ cũng không đồng ý thì sao? Nếu con muốn sinh con thì cần là phải kết hôn với một người đàn ông, còn không thì nhờ đến y học, chứ không phải nhờ vào người phụ nữ khác.

Nguyễn Hiền suy nghĩ, con gái mình có phải muốn đem mình biến thành tức điên mới vui?

– Con là muốn sống cạnh người con yêu, sinh con với người con yêu!

– Thiếu gì đàn ông sao? Cũng là yêu một người sau đó sinh con đẻ cái thôi có cái gì đâu, con lấy một người đàn ông sau đó sinh con có cái gì khó khăn à? Mà phải làm thành như vậy?

Nguyễn Hiền không đem Vũ Hương Ly để trong mắt nói, khiến cho Vũ Hương Ly càng nghe càng tổn thương.

– Phải, cũng là yêu một người sau đó sinh con đẻ cái thôi mà, vậy nam hay nữ có quan trọng gì sao mẹ?

Trần Thiên Hương cũng tăng âm lượng đáp trả Nguyễn Hiền.

– Mẹ không cần biết, mẹ muốn con lấy một người đàn ông chân chính, sinh con với người đó. Tại sao con cứ thích trái ý mẹ thế?

Nguyễn Hiền đập mạnh tay xuống bàn, mắt đã đỏ lên.

– Con bị vô sinh được chưa? Con không thể mang thai được chưa? Cho dù con có lấy một người đàn ông đi chăng nữa thì suốt đời cũng không thể có con mẹ hiểu không?

Trần Thiên Hương nói đến đây, nước mắt rơi xuống, cúi đầu xuống, cuối cùng cũng đem chuyện này nói ra. Khiến cho cả ba người ngồi nghe đều sững sờ. Đúng, chính là Trần Thiên Hương không thể có con, cho nên những lần Minh cầu hôn cô, cô không bao giờ dám đồng ý cả. Cô sợ sẽ khiến cho anh thất vọng, mỗi lần như vậy lại thấy khuôn mặt anh trầm buồn. Cô nào đâu biết, chính anh cũng đã biết chuyện này. Ngày Minh chết, chính là ngày anh quyết định cầu hôn cô, anh sẽ nói cô rằng anh biết chuyện rồi, điều đó không quan trọng, anh chỉ cần yêu cô mà thôi. Nhưng tai nạn đã cướp đi anh vĩnh viễn, vĩnh viễn đem anh rời xa cô, vĩnh viễn không bao giờ cho cô biết được anh đã biết chuyện đó rồi, nó không sao đâu! Đến lúc sắp ngừng thở, vẫn cố gắng cầu xin Thái Mỹ giúp cô có một đứa con.

Vũ Hương Ly nhìn về phía Trần Thiên Hương, sững sờ, có phải Trần Thiên Hương đến với mình là vì lí do này? Vì vậy dạo gần đây luôn muốn thật nhanh chóng đem mình đi tìm cách sinh con. Nhưng không, Trần Thiên Hương không phải như vậy, chị ấy là thực lòng yêu thương mình, thực lòng muốn có con với mình không phải vì lí do gì khác. Vũ Hương Ly trong đầu rối rắm, nhìn thấy những giọt nước mắt của Trần Thiên Hương, trong lòng đau vô cùng.

– Con, Hương..

Trần Thái Hưng sững sờ, không ngờ con gái mình lại bị như vậy, làm người bố thấy con gái khổ sở như vậy lại không làm được gì, thật đáng trách. Liền nhìn sang phía Nguyễn Hiền, Nguyễn Hiền lúc này khuôn mặt trầm lại, Trần Thiên Hương là thật bị như vậy sao? Con gái mình sinh ra lại bị như vậy. Nguyễn Hiền hiểu rõ, mang thai và sinh con là giai đoạn thần kì và vui sướиɠ nhất của người mẹ, như một món quà thần kì thượng đế ban tặng cho người phụ nữ vậy. Không thể mang thai, khác nào đem nửa phần cuộc đời còn lại của người phụ nữ đó huỷ đi. Nguyễn Hiền trong lòng đau đớn vô cùng.

– Được rồi, hai đứa về trước đi, việc này mẹ sẽ suy nghĩ. Hương, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự còn chưa biết hết tất cả, mẹ thực sự xin lỗi, nhưng việc này mẹ chưa nói mẹ đồng ý. Con về đi.

Nguyễn Hiền xoa xoa trán, trong lòng buồn khổ, nhìn thấy bóng lưng con gái rời đi, lại càng khổ sở. Đứa con gái nhỏ tội nghiệp của mẹ, thật xin lỗi con.