Tối hôm đó, Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly cùng nhau nấu cơm. Vũ Hương Ly trong lòng cảm thấy rất vui, nhìn thấy Trần Thiên Hương đang nấu ăn liền chạy đến ôm lấy eo người kia, rúc sâu vào cổ.
– Giám đốc, chị lúc nào cũng thật thơm.
Vũ Hương Ly vừa hít sâu vừa nói.
– Người toàn mùi dầu mỡ mà thơm tho cái gì.
Trần Thiên Hương đang xào nấu, thấy có vòng tay ôm chặt lấy mình, cảm giác rất là ấm áp, đang là mùa đông, ở trong bếp đã ấm rồi, bây giờ được ôm thêm nữa, càng cảm thấy dễ chịu.
– Mà này, chị nói xem, sau này đặt tên đứa nhỏ là gì?
Vũ Hương Ly mỉm cười hỏi. Trần Thiên Hương cũng buồn cười, Hương Ly hồi hộp đến thế sao? Còn chưa mang thai đã nghĩ tên đặt cho con rồi.
– Chỉ cần em đặt tên. Gọi là gì cũng đều hay.
Trần Thiên Hương dịu dàng nói, sặc mùi nịnh nọt, làm cho Vũ Hương Ly phải bĩu môi.
– Dẻo miệng
– Haha, sao cũng được, ăn cơm thôi.
Trần Thiên Hương tắt bếp, Vũ Hương Ly cũng biết điều mà buông tay ra, đem bát đũa dọn lên bàn. Vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm thì chuông cửa vang lên. Trần Thiên Hương bất đắc dĩ đứng dậy đi ra mở cửa.
– Em chào chị.
Trần Hà My mỉm cười thật tươi lễ phép chào Trần Thiên Hương, Nguyễn Hoàng Anh đứng bên cạnh chỉ nhẹ cười, cũng đã lâu chưa gặp chị họ này, gặp rồi lại chẳng biết phải làm sao.
– Ơ, hai đứa à? Vào nhà đi.
– Vâng.
Trần Hà My nhanh nhẹn kéo tay Nguyễn Hoàng Anh vào nhà, sau đó xuýt xoa.
– Lạnh quá.
– Chị nấu cơm rồi, hai đứa ăn cùng luôn nhé?
– Vâng, bọn em đến để ăn cơm mà.
Trần Thiên Hương liền mỉm cười đi vào trong bếp. Trần Thiên Hương vừa đi Nguyễn Hoàng Anh liền từ đằng sau ôm lấy Trần Hà My, người này lạnh sắp đóng băng rồi, nhiệt độ trong nhà ấm như vậy mà vẫn run run rẩy rẩy.
– Lạnh lắm à? Biết thế không đem em kéo đến đây nữa.
Trần Hà My được ôm như thế cảm giác thật ấm, nhưng đây không phải nhà mình, Nguyễn Hoàng Anh tự nhiên quá rồi. Từ sau cái đêm mà mình lén hôn trộm Nguyễn Hoàng Anh, người này tự nhiên bỏ hẳn cái kiểu lạnh lùng, thay vào đó rất dịu dàng, đôi lúc còn vui tính, lại còn thỉnh thoảng đem mình ôm vào lòng.
– Này, đây là nhà chị Hương đấy.
Nói xong liền đẩy tay người kia chạy vào trong bếp. Vừa tiến vào liền nhìn thấy Vũ Hương Ly, có chút ngạc nhiên, nhưng lại ngay lập tức cười tươi.
– Chị Hương Ly, lại gặp chị, thật vui, em chào chị.
Sau đó cúi đầu một cái. Vũ Hương Ly nhìn cũng liền nhận ra đây là cô em họ của Trần Thiên Hương, khuôn mặt cũng rất hài hoà xinh đẹp, còn lễ phép, trừ bỏ việc lần đó cô bé này ôm Trần Thiên Hương quá lâu, còn lại đều khiến cô rất có thiện cảm.
– Chào em.
Vũ Hương Ly mỉm cười đáp lại. Nguyễn Hoàng Anh bây giờ mới tiến vào bếp, nhìn thấy Vũ Hương Ly, Vũ Hương Ly cũng nhìn thấy cô, hai người trước đây gặp nhau như nước gặp lửa, nhưng mà hiện tại lại không biết nên nói chuyện với nhau như thế nào. Vũ Hương Ly sau khi ở cùng với Trần Thiên Hương một thời gian, trưởng thành ra rất nhiều, cũng không còn thói quen ghen tuông linh tinh, gặp người mình không thích liền cãi lộn nữa. Cho nên đối với Nguyễn Hoàng Anh bây giờ chẳng còn hứng thú cãi nhau, vả chăng nếu cô ta có khơi mào, cũng không thèm chấp nhất. Về phần Nguyễn Hoàng Anh, tính tình xưa nay luôn rất người lớn, chẳng qua chỉ vì Trần Thiên Hương nên mới cãi qua cãi lại với người kia thôi, nếu không một cái liếc mắt cũng không dành cho cô ta, với lại bây giờ, cô cũng chẳng có lí do mà cãi nhau với Vũ Hương Ly nữa.
– Vào ngồi ăn cơm đi.
Trần Thiên Hương lấy thêm bát đũa đặt lên bàn, sau đó gọi hai bạn trẻ đang đứng kia lại. Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My ngồi ở ghế đối diện hai người kia. nhận bát, bắt đầu dùng cơm. Cái khung cảnh này, một bàn bốn người, cả bốn đều là nữ, đều là những cô gái xinh đẹp, mỗi người một vẻ. Thật khó mà thấy một lần.
– Hai đứa em đến đây chỉ để ăn cơm thôi à?
Trần Thiên Hương vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.
– Đương nhiên..
Trần Hà My thản nhiên nói.
– Tại vì ngày mai trường được nghỉ, tối chán quá nên đến nhà chị chơi.
Nguyễn Hoàng Anh vừa ăn vừa nói.
– À, ra thế.
Trần Thiên Hương gật gật đầu.
– Mà, hai chị thật thân thiết.
Trần Hà My ánh mắt có chút sáng lên. Vũ Hương Ly nhìn thấy ánh mắt cô bé kia sáng lên, cứ như hâm mộ, bất giác mỉm cười, hỏi.
– Sao em lại nói thế?
Trần Hà My bị hỏi lại như vậy, tự nhiên hơi khó trả lời.
– Thì, thì tại em thấy thế, chỉ cần cùng nấu, cùng ăn đã là thân thiết rồi.
Trần Thiên Hương phì cười, có lẽ trong bốn người ở đây, Trần Hà My là ngây thơ nhất.
– Vậy như em với Hoàng Anh cũng là thân thiết.
Trần Thiên Hương nói, sau đó gác đũa, chống cằm nói chuyện.
– Thân thiết ở đâu ra? Toàn là em nấu mà. Con bé này chỉ biết hâm nóng đồ ăn thôi.
Nguyễn Hoàng Anh thản nhiên nói, nhìn sang phía Trần Hà My cười cười.
– Em là người dọn bát đũa mà, chị Hương với chị Ly đừng nghe Hoàng Anh nói, lại tưởng em vô dụng.
Trần Hà My phụng phịu nói, khuôn mặt thật dễ thương, hai má hồng hồng, khiến cho người ta chỉ muốn đưa tay nhéo một cái.
– Tôi chợt cảm thấy Hoàng Anh ở đâu cũng có người để cãi nhau. Haha
Đây là câu đầu tiên Vũ Hương Ly nói với Nguyễn Hoàng Anh suốt từ lúc nãy tới giờ.
– Không liên quan đến chị.
– Sao? Chịu gọi tôi một tiếng chị rồi à?
– Ừm, bởi vì cảm thấy, chị càng ngày càng già, không thể xưng hô ngang bằng được, người ta lại tưởng là bằng vai phải lứa với chị. Già đi rất nhiều..
Nguyễn Hoàng Anh châm biếm nói lại Vũ Hương Ly, không giống như lúc trước cãi lộn, trong lời nói rất bình thường, nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang tính đả kích nhau rất lớn. Vũ Hương Ly vừa nghe thấy chữ “già” liền ôm mặt lo lắng nhìn Trần Thiên Hương.
– Nhìn em già đi sao?
Trần Thiên Hương phì cười, Vũ Hương Ly lại còn bị đứa nhỏ mười bảy tuổi trêu nhưng vẫn tin là thật nữa. Thực sự từ lúc gặp cô đến giờ, chỉ thấy Vũ Hương Ly xinh đẹp lên, mới hai mươi hai tuổi lấy đâu ra mà già đi chứ.
– Không có. Xinh đẹp lắm.
Vũ Hương Ly nghe xong Trần Thiên Hương nói mới thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Hoàng Anh đáng ghét, dù gì người ta cũng là phụ nữ, lúc nào chẳng phải để ý đến nhan sắc, nhất là đối với người xinh đẹp như mình lại càng để ý, vậy mà lại dám trêu như thế, đúng là không bao giờ có thể hoà hợp với người này.
Ăn cơm xong cả bốn người cùng nhau dọn dẹp, cho đến khi xong xuôi tất cả mới ra phòng khách ngồi. Bây giờ cũng đã khá muộn, cũng gần mười giờ rồi, Nguyễn Hoàng Anh xem đồng hồ. Bởi vì ngồi nói chuyện lâu quá, cho nên quên mất thời gian.
– Muộn rồi, ở lại đây đi, đằng nào mai cũng được nghỉ mà. Về làm gì, bây giờ lạnh lắm.
Trần Thiên Hương thấy Nguyễn Hoàng Anh xem đồng hồ thì sốt ruột, liền bảo cả hai người ở lại.
– Thế được không chị?
Trần Hà My nho nhỏ hỏi lại.
– Được, có gì đâu, toàn người nhà mà.
Trần Thiên Hương cười nói, vừa nãy đến ăn cơm thì tự nhiên, bây giờ còn bày đặt khách sáo gì nữa chứ.
– Vậy ok, tối nay ngủ lại nhà chị Hương.
Trần Hà My kéo tay Nguyễn Hoàng Anh ngồi xuống sofa. Ngồi một lúc, cả bốn người chỉ biết ngắm nhau, không có việc gì làm, thật chán ngắt. Lúc này Vũ Hương Ly mới lên tiếng.
– Ngồi không cũng chán, mình chơi trò chơi đi.
– Trò gì?
Trần Thiên Hương tò mò hỏi.
– Chơi bài phạt rượu.
– Thôi nhé, đừng, ở đây có trẻ vị thành niên đấy.
Trần Thiên Hương nhanh tay ngăn cản. Lại nghe chữ “rượu” đã thấy ngán rồi. Ở đây có không dưới một người từng làm cô phát điên vì rượu đâu.
– Có sao đâu mà chị, được hết.
Trần Hà My nghe liền cảm thấy hứng thú, đồng ý ngay.
– Em chơi.
Nguyễn Hoàng Anh hơi cười cười nói, có cái tiêu khiển cũng vui mà. Trần Thiên Hương thật đau đầu với bọn trẻ bây giờ. Cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý. Vũ Hương Ly không biết từ đâu mang ra bộ tú lơ khơ và rất nhiều rượu cùng với bốn cái ly. Sau đó cả bốn người cùng nhau kéo gọn bàn ghế sang một bên, ngồi thẳng xuống sàn nhà khoanh chân lại, bốn người xếp thành một vòng tròn.
– Báo luật nhé, chơi đỏ đen, mỗi người rút ba lá bài, cộng lại điểm ai thấp nhất thì phạt rượu. Ok?
– Ok.
Mọi người lần lượt đáp. Sau đó từng người rút một. Che che giấu giấu một chút rồi cùng hạ bài.
Ván đầu tiên, Trần Thiên Hương thua. Uống trọn một ly rượu, mọi người còn lại đều cười sằng sặc.
– Ai bảo chị phản đối, ván đầu đã thua rồi. Hahaa..
Vũ Hương Ly cười lớn.
Ván thứ hai, thứ ba, thứ thư,… rất nhiều ván tiếp theo, cho đến khi uống hết tất cả các chai rượu có trong nhà, mặt ai nấy đỏ bừng, duy chỉ có khuôn mặt Nguyễn Hoàng Anh vẫn y như cũ.
– Các chị nhìn xem, Hoàng Anh là Tây nên khác mình hay sao ý, mặt chẳng đỏ gì cả.
Trần Hà My vừa cười vừa nói, chính xác là đã rất say rồi.
– Chơi trò chơi tiếp không?
Vũ Hương Ly tuy gương mặt đã đỏ lên nhưng so với Trần Thiên Hương ở bên cạnh vẫn tỉnh táo hơn rất nhiều. Nếu so về tửu lượng, thì có lẽ Vũ Hương Ly tốt hơn Trần Thiên Hương.
– Chị Ly, nhà đã hết rượu rồi.
Trần Hà My cười ngu ngơ nói, Vũ Hương Ly còn định bày trò gì sao? Nhưng hết mất rượu rồi.
– Không cần, uống thế đủ rồi, trò này không cần rượu, chỉ hỏi và trả lời thôi.
Vũ Hương Ly cầm một chai rượu vừa uống hết, đặt nó nằm ngang xuống, xoay một vòng, chai rượu quay thật nhanh, sau đó chậm dần lại, cuối cùng dừng hẳn, phần miệng chai chỉ về phía Nguyễn Hoàng Anh
– Là như thế, quay một vòng, nó chỉ vào ai thì được phép đặt câu hỏi cho người đó. Chúng ta chơi trò này cho thêm hiểu nhau được không? Nhớ phải trả lời thật lòng đấy nhé. Đầu tiên, tôi hỏi Hoàng Anh.
– Được, chị hỏi đi.
Vũ Hương Ly hài lòng gật đầu, miệng hơi cười cười, có chút men trong người cảm giác thật hưng phấn.
– Em có thể gọi tôi bằng chị một cách thân thiện được không? Nếu được thì gọi luôn đi.
Nguyễn Hoàng Anh nhìn về phía miệng chai rượu, sau đó mỉm cười trả lời.
– Được. Chị Ly !
Vũ Hương Ly nghe xong cảm động phát khóc, nhưng khóc không thấy đâu chỉ thấy cười thật sảng khoái.
Tiếp theo, đến lượt Nguyễn Hoàng Anh hỏi Trần Thiên Hương.
– Chị trước đây có bao giờ ghét em không? Ghét những lúc nào thế?
Trần Thiên Hương say rượu, hơi gật gù, đại khái vẫn có thể hiểu được Nguyễn Hoàng Anh hỏi cái gì.
– Có ghét, lúc em hành xử quá đáng thôi.
Trần Hà My lại quay trúng Trần Thiên Hương.
– Chị và chị Ly yêu nhau bao lâu rồi?
Trần Hà My hỏi vậy khiến Nguyễn Hoàng Anh bên cạnh hơi sửng sốt, có lẽ là do rượu, bình thường Trần Hà My sẽ không bao giờ dám hỏi câu này.
Trần Thiên Hương cười, đã ngồi đây rồi thì trước sai cũng biết, vậy cùng nhau chia sẻ đi.
– Đã hơn sáu tháng rồi.
– Lâu ghê, chúc hai chị sau này sẽ hạnh phúc nhé.
Trần Hà My mê mê tỉnh tỉnh, nói xong liền ngã đổ ra sàn nhà, ngủ ngay tại chỗ. Nguyễn Hoàng Anh đến đau đầu, người này chơi nhiệt tình quá, uống say đến nỗi này.
– Em đỡ My về phòng trước.
Nguyễn Hoàng Anh nói, Trần Thiên Hương gật đầu. Ngay sau khi Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My vừa vào đến phòng cô cũng ngã nhào vào lòng Vũ Hương Ly. Khuôn mặt đỏ bừng áp trên ngực người kia, Vũ Hương Ly ôm lấy Trần Thiên Hương, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhiễm đỏ trông thật quyến rũ, đôi môi càng thêm ướŧ áŧ, nhịn không được liền. cúi xuống hôn lên. Mυ"ŧ nhẹ cánh môi như hoa của Trần Thiên Hương, vừa mềm mại lại mang theo chút hơi men nóng ấm, khiến Vũ Hương Ly không cưỡng lại được càng hôn sâu hơn, lưỡi tìm đến lưỡi người kia gọi mời, Trần Thiên Hương trong mê man cũng như cảm nhận được, vươn đầu lưỡi đón lấy người bạn nhỏ Vũ Hương Ly. Nụ hôn triền miên kéo dài, đem không khí trong phổi cả hai rút sạch, mới luyến tiếc rời ra. Khi hai môi tách nhau, còn có chút nước bọt kéo dài, phản chiếu với ánh sáng, nối hai đôi môi hồng lại với nhau, trông cực kì đẹp mắt, nhưng cũng không kém phần mờ ám. Trần Thiên Hương sau nụ hôn dài cũng mở mắt, ánh mắt mang theo chút quyến rũ, khuôn mặt thực xinh đẹp, chỉ khiến cho người ta nhìn cô liền muốn làm chuyện xấu.
Vũ Hương Ly không nhịn được, cảm giác miệng lưỡi khô nóng, liền nhanh chóng đỡ Trần Thiên Hương kéo vào phòng. Vừa đóng được cửa phòng, nụ hôn dài triền miên khác lại kéo tới, khó khăn đến được bên giường, cũng là từng phút quần áo trên người từ từ được thoát li. Cả hai người quấn quýt lấy nhau. Yêu chiều.