Mà An Tĩnh lái xe khoảng hơn một tiếng đồng hồ mới về tới căn biệt thự hai tầng ở khu nhà giàu.
Trong nhà tối đen, An Tĩnh nghĩ, có lẽ Thẩm Thành vẫn chưa về, An Tĩnh mở đèn, căn nhà to rộng như vậy trống rỗng, một chiếc dương cầm rất lớn màu đen bày ở trong đại sảnh, vô cùng bắt mắt.
An Tĩnh đổi dép lê, đi đến bên cạnh đàn dương cầm, cô ngồi xuống, chìm vào suy nghĩ, rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi cô chưa chạm vào dương cầm, lúc trước khi hai người học dương cầm, chị gái học hai năm đã bỏ cuộc, còn mình thì kiên trì mười năm, cho đến sau này ba mẹ qua đời, cô mới bất đắc dĩ mà từ bỏ.
An Tĩnh dùng ngón tay thon dài của cô vuốt ve những phím đàn đen trắng đan xen nhau, cô thở dài một hơi, đàn một bản nhạc, hai tay linh hoạt lướt nhanh trên dương cầm, nối liền tiếng nhạc du dương mỹ diệu, cô hoàn toàn tập trung, giờ phút này, cô quên mất thời gian, cô lại nhớ về bản thân mình khi ấy.
Lúc ấy, mỗi ngày cô đều luyện đàn, từ sớm đến tối, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.
Dương cầm là người bạn thân nhất của cô, cùng cô từ ngày này qua ngày khác, chỉ có những lúc đánh đàn, cô mới có thể cảm nhận được ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mình mỗi một khúc nhạc phổ, cô đều nhớ kỹ trong lòng, nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà nhếch khoé miệng lên
Mà khi Thẩm Thành về nhà, ngoài ý muốn nghe được tiếng đàn dương cầm đã từ lâu chưa vang lên, anh lập tức nhận ra bản nhạc này là bản nhạc ca khúc [Sao Trời] của Richard Clayderman, là một trong những bản nhạc anh yêu thích nhất, bản nhạc này sâu sắc nhưng lại không bi thương, chứa đựng tình cảm sâu sắc vô hạn, cũng khiến trí tưởng tượng của người nghe bay xa không có điểm dừng.
Anh đi vào cửa nhà, nhìn thấy vợ mình được, cô vẫn mặc chiếc váy lộng lẫy như vậy, nhưng lại trông có vẻ ưu nhã trí thức, bàn tay mềm mại không xương của cô chuyển động ở trên chiếc đàn dương cầm, từng nhịp đánh đều làm rung động trái tim anh, quen thuộc như thế nhưng lại không giống bình thường, nụ cười bên khóe miệng cô động lòng người như vậy, thanh thuần đáng yêu, như một thiếu nữ ngây thơ vô hại không thể tự kiềm chế được mà đắm chìm ở trong âm nhạc.
Thẩm Thành không muốn quấy rầy cô, không muốn hủy diệt hình ảnh mà anh tha thiết ước mơ này, dì sao lúc ấy anh cũng là bị dáng vẻ đánh đàn này của An Ninh hấp dẫn, anh sẽ vĩnh viễn quên không được, buổi tối mùa hè năm năm trước, anh ăn tối ở một nhà hành đồ Tây, anh đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, cô mặc một chiếc áo liền váy hở vai, tóc được buộc lên cao để lộ ra chiếc cổ thon dài, làn da trắng muốt, vô cùng xinh đẹp, ngón tay cô nàng thon dài tinh tế, giống như mang theo ma pháp, đi đến đâu đều phát ra âm thanh dễ nghe, một bản nhạc 《 Thư gửi Elise 》 thu hút tâm trí anh, vừa gặp đã thương.
Nhưng sau khi anh tốn hết tâm tư, cuối cùng cũng cưới được cô gái mà anh tha thiết mơ ước, cô lại chưa từng đánh dương cầm, hôm nay, anh lại cảm nhận được một sự rung động đã lâu đó, cô gái khiến anh vừa gặp đã yêu đó đã trở lại.
Cuối cùng An Tĩnh cũng đã thoả cơn nghiện dương cầm, một nốt nhạc cuối cùng từ đầu ngón tay cô vang lên, cô hài lòng đặt tay xuống, mà đúng lúc này, cô nghe được một tiếng vỗ tay, người đàn ông vỗ tay đó là Thẩm Thành đang chậm rãi đi tới chỗ cô, trên mặt đầy ý cười, hoàn toàn khác xa với hình tượng âm trầm ít nói trong ấn tượng của An Tĩnh.
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, thậm chí cô còn nhìn thấy được tình yêu ở trong mắt anh thấy, đó là ánh mắt khi Tần Phong mới gặp cô, nóng bỏng mà mãnh liệt, khiến người đối diện không có chỗ trốn.