Chương 7: Lạc
Sắp đến ngày đi chơi tôi và mấy đứa bạn đứng túm tụm lại một chỗ bàn về chuyến đi cuối tuần.
Không có gì vui hơn việc thứ bảy này các các thầy cô thi đi nên đương nhiên chúng tôi được nghỉ vậy là có thể chơi được hai ngày.
Thật là hạnh phúc.
“Chiều mai chúng ta đi thuê lều đi, mua cả đồ ăn nữa” Phương Nghi nhìn chúng tôi
“Đúng vậy còn phải chuẩn bị túi ngủ nữa”. Hương Chi nói
Vy Lam liệt kê một danh sách dài, “Nước uống, bật lửa, máy ảnh, đồ dùng cá nhân... đừng quên đấy. À còn cả quần áo nữa”
“Vậy tao sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho chúng ta” Tôi lên tiếng
Chiều hôm sau chúng tôi đã mua rất nhiều đồ chuẩn bị cho chuyến đi và chỉ còn việc chờ đợi thứ 7 đến nữa thôi.
Chỉ cần nghĩ đến là tôi cảm thấy háo hức rồi
Đúng 7:00 sáng tôi và Châu Diệ Phong cùng nhau ra trạm xe buýt gần trường. Chúng tôi đã hẹn nhau ở đấy.
Vừa nhìn thấy bọn Hương Chi, ba vạch đen liền xuất hiện trên trán tôi.
Đứng bên cạnh hương Chi là lớp phó lao động Minh Khang lớp chúng tôi, hai đứa nó đang...liếc mắt đưa tình nhau.
Theo sau Vy Lam và Phương Nghi là hai anh em sinh đôi lớp bên cạnh Gia Huy và Bảo Hoàng đã theo đuổi hai đứa nó rất lâu rồi.
Vậy chuyến đi này đã trở thành chuyến dã ngoại của các cặp đôi. Vậy tôi thì thế nào đây.
Chúng nó đều có đôi có cặp nên khi xe đến đương nhiến chúng nó ngồi cạnh nhau bỏ mặc bạn là tôi đây.
Đánh cũng koong được chửi cũng không xong, tôi đành ngậm ngùi chịu cô đơn lẻ loi một mình.
Chỉ còn tôi và Châu Diệc Phong.
Haizz, không còn chỗ nào khác, tôi đành miễn cưỡng ngồi cạnh hắn.
Chúng nó dẫn người yêu theo mà không nói với tôi câu nào để tôi chuẩn bị thêm đồ ăn sáng. Nhưng may tôi có làm rất nhiều nên vẫn đủ cho cả nhóm.
Vừa lên xe Châu Diệc Phong đã lăn ra ngủ, một lúc sau tôi cũng lăn ra ngủ theo mặc kệ mấy đứa kia tíu tít tâm sự với nhau.
Đổi xe hai lần, đi qua một lòng hồ lớn, đến gần trưa chúng tôi đã đến nơi.
Không khí nơi đây thật trong lành, mặt nước hồ xanh như ngọc bính, trong veo có thể soi gương. Những cánh rừng xanh ngắt bạt ngàn, chim kêu líu lo tựa như bức tranh sơn thuỷ hữu tình.
“Bây giờ chúng ta lằm gì đây” Vy Lam lên tiếng.
“Tao đói!!!” Tôi nhăn nhó.
“Tao cũng thế” mấy đứa kia đồng thanh.
“Vậy chúng ta chia việc ra làm đi” Minh Khang lên tiếng.
“Để tao” Phương Nghi nói tiếp,” Hương Chi, Minh Khang lấy nước, đồ ăn chuẩn bị bữa trưa. Uyển Khanh, Châu Diệc Phong đi kiếm củi. Còn lại đi dựng lều”
Nghe thấy tôi và Diệc Phong phải cùng nhau đi kiếm củi, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.
Hôm sắp có chuyện sảy ra với tôi rồi...
Tụi nó đã tản ra làm việc của mình, chỉ còn tôi và Châu Diệc Phong, tôi quay lại nhìn hắn.
“Đi thôi” Châu Diệc Phong tủm tỉm cười.
Hắn đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau vào rừng.
Bước chân vào rừng, tôi cảm thấy long mình vô cùng thoải mái, mọi ưu phiền thường ngày đã tan biến. Ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá lấp lánh, tiếng chim hót xung quanh...
Tôi vui sướng chạy nhảy xung quanh ngắm nhìn khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.
Hôm nay mọi người không đến đây nghỉ dưỡng nhiều lắm nên vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.
Châu Diệc Phong lúc này đã ở phía sau chăm chỉ nhặt củi. Còn toi chạy lung tung quanh hắn, thỉnh thoảng nhặt một cái rồi chạy đến đưa cho Châu Diệc Phong.
Chợt nhìn thấy dưới một gốc cây có cái gì đó, lại gần, tôi vui sướng hét lên với Châu Diệc Phong,” Châu Diệc Phong, lại đây lại đây mà xem này”.
Châu Diệc Phong đi đến ngồi xổm xuống bên người tôi, “Cái gì?”
“Cậu nhìn đi, ở đây có rất nhiều nấm, nấm nướng ăn rất ngon nha’’. Tôi phấn khởi chỉ sang mấy gốc cây bên cạnh,”Kia nữa kìa, cậu xem, hái thật nhiều vào nhé, tôi đi tìm tiếp đây”
Châu Diệc Phong nhìn tôi gật đầu, “Được, cậu đi gần đây thôi, cẩn thận lạc”
May mà tôi có đề phòng mang mấy cái túi nilong theo, đưa co Châu Diệc Phong, tôi lại tung tăng chạy đi tìm nấm, nhỡ đâu tôi còn tìm thấy hoa quả thì sao.
Tôi đi sang trái rồi đi sang phải, loanh quanh một lúc tôi lại tìm thấy rất nhiều nấm.
Vừa cúi xuống hái được mấy cây, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng động trong bụi cây phía trước.
Chắc đấy chỉ là tiếng lá cây rụng.
Nhưng một lúc sau trong bụi cây lại có tiếng động.
Tính tò mò, tôi rón chân đi đến gần, nhặt hai cái que rồi nhẹ nhàng tách bụi cây ra.
A...là một con thỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi từng bước nhẹ nhàng đi vòng ra sau bụi cây, chuẩn bị...
Vừa nhảy đến thì con thỏ chạy mất, tôi đuổi theo nó, cứ mỗi lần sắp bắt được thì nó lại trượt khỏi tay tôi.
Sau 3,4 lần vồ ếch, con thỏ đã nằm trong tay tôi.
Vui vẻ ôm thỏ trở về tôi vừa đi vừa hát líu lo.
Nhưng mà, sao đi mãi mà không đến chỗ Châu Diệc Phong, với lại hình như tôi nhìn thấy cái cây này ở đâu rồi.
Tôi theo trí nhớ của mình đi theo đường khác, một lúc sau tôi lại quay về cái cây vừa nãy.
Thôi xong, tôi đã bị lạc.
Nhìn xung quanh toàn cây là cây đến hoa cả mắt. Bây giờ đã gần 12h trưa mà điện thoại lại không có sóng
Tôi cảm thấy có một chút sợ.
Tôi thừa nhận, tôi cũng có hơi ngốc, chỉ hơi thôi. Biết trước thế này tôi đã nghe lời Châu Diệc Phong, không chạy lung tung.
Chỉ tai con thỏ này này làm tôi bị lạc, vừa nhìn con vật trắng muốt nằm trong lòng mắng cho nó một trận mà nó không có biểu cảm gì.
Bất quá tôi không thèm mắng nó nữa.
Tôi không biết mình đã đi bao lâu rồi. Càng đi càng không thấy đường về, mà bây giờ chân tôi đã mỏi nhừ, lại còn đói nữa.
Tôi cảm thấy có chút sợ hãi.
Làm sao đây, lỡ không ai tìm thấy tôi thì sao. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn khóc.
Ông trời ơi, người hãy tìm cách cho mọi người tìm thấy con đi...con ăn ở rất hiền lành mà...
Mệt mỏi, tôi ngồi xuống một gốc cây, rồi ngủ quên đi lúc nào.
Không biết tôi đã ngủ trong bao lâu, chợt tôi nghe thấy có ai gọi tên mình.
Vội vàng tỉnh giấc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
“Dương Uyển Khanh, cậu ở đâu, Dương Uyển Khanh”.
Là giọng của Châu Diệc Phong
“Châu Diệc Phong, tôi ở đây”
Tôi hét thật to gọi, tên Châu Diệc Phong không biết bao nhiêu lần.
Khoảng 1 phút sau, nhìn thây bóng dáng của Châu Diệc Phong tôi vội vàng chạy về phía cậu ta.
Châu Diệc Phong cũng chạy đến bên tôi.
Giữa khu rừng rộng lơn hai chúng tôi càng gần nhau hơn.
Dến gần Châu Diệc Phong tôi ôm chầm lấy cậu ta khóc nức nở. Châu Diệc Phong cũng vậy, cậu ta ôm tôi rất chặt, tay vỗ vỗ lưng tôi an ủi.
Đến khi khóc xong tôi buông Châu Diệc Phong, ngước mắt nhìn cậu ta.
Mắt đỏ, lông mày nhíu chặt, chắc bây giờ cậu ta đang giận lắm.
Không khí lúc này vô cùng im lặng, Châu Diệc Phong, cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi không nói gì.
Cậu ta im lặng thế này càng khiến tôi sợ hãi hơn.
Đột nhiên Châu Diệc Phong đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại khoé mắt tôi.
“Đói chưa?” Châu Diệc Phong dịu dàng hỏi.
Còn hỏi nữa, tất nhiên là đói rồi.
Tôi điên cuồng gật đầu.
Châu Diệc Phong vuốt vuốt mái tóc rối của tôi, “Về thôi, về tôi cho cậu ăn.”
Nói rồi cậu ta cầm lấy tay tôi, dắt tôi về.
Châu Diệc Phong đi trước, tôi ở đằng sau nhìn bóng dáng cao lớn của cậu ta. Tôi cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Lần nào tôi gặp chuyện cũng đều là Châu Diệc Phong giúp tôi. Lần này cũng vậy may mà có cậu ta tìm thấy tôi nếu không chắc ngày mai sẽ có một bài báo viết về tôi mất.
Đi được một đoạn tôi có nghe thấy cậu ta lẩm bẩm cái gì đó, “Cậu ngốc nghếch như vậy, ra đường người ta sẽ cười vào mặt tôi”
Tuy cậu ta nói rất bé nhưng lúc này vô cùng im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi nên tôi có thể nghe được những gì cậu ta nói.
Gì chứ, tôi ngốc thì người ta cười tôi chứ việc gì phải cười cậu.
Con người này thật khó hiểu.