Chương 3: Ngốc
Tôi theo bản năng quay lai đằng sau thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của học sinh mới chuyển đến đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hết nhìn hắn, tôi lại quay sang nhìn lũ bạn của mình.
Chúng nó ôm bụng cười là việc chúng nó, tôi ngơ ngờ là việc của tôi, và sau đó…không còn sau đó nữa.
Tên đó dằng đằng sát khí lại gần tôi, đôi lông mày nhíu chặt.
“Tôi không nghĩ là cậu còn ngốc hơn cả con cún tôi nuôi”
Dứt lời hắn quay phắt người cùng lũ con trai rời khỏ nhà ăn bỏ mặc tôi với vẻ mặt ngơ ngơ ở đó. Một lúc sau tôi mới kịp phản ứng lại, tôi tức giận trợn mắt nhìn mấy đứa bạn.
”Chúng mày nghe thấy gì không, hắn…hắn vừa bảo tao ngốc, lại còn không bằng con cún nhà hắn nữa, hắn mắng tao ngốc lần thứ hai rồi đấy”.
Tôi vô cùng tức giận!
Tôi đang rất tức giận!!.
Mà tôi tức giận thì sao!!!
Cho dù thấy tức giận chúng nó không những không an ủi tôi mà còn chưng ra bộ mặt thông cảm với tên mới đến kia.
“Mày có thể ngu ngốc hơn nữa được không” Hương Chi khinh bỉ.“Hắn đã chuyển đến lớp chúng ta được hai ngày rồi”
“Không những thế, hắn còn là bạn cùng bàn với mày hai ngày rồi” Vy Lam tiếp lời.
Cuối cùng vẫn không thể thiếu Phương Nghi, nó liếc tôi một cái đầy coi thường. “Bình thường mày học hành cũng đâu đến nỗi nào, mà sao có những chuyện mày lại chậm tiếp thu đến thế”.
Đây đâu có thể là lỗi của tôi, hôm đó tôi ngủ mà.
“Hôm đấy tao ngủ, tao không biết mà”. Tôi ai oán nhìn chúng nó đang đua nhau mắng tôi.
Cuối cùng sau một hồi phổ cập kiến thức cuối cùng tôi cũng hiểu ra thì ra các bạn gọi tắt tên hắn là Will trong William.
Sao chúng nó không gọi tên tiếng việt luôn đi mà còn bày vẽ.
Sau đó tôi cũng có câu trả lời thì ra Will có mỗi 4 từ, chúng nó gọi thế cho nhanh hơn nữa nghe có vẻ sang chảnh hơn.
Thật hết nói nổi, mấy đứa này đúng là quá lười rồi.
Vì vậy mà cái tên Châu Diệc Phong, William và cách gọi tắt tên hắn nữa, Tôi nhớ thật kĩ, thật kĩ, kĩ đến mức đến lúc chào Diêm Vương cô cũng không thể quên được.
Nhưng mà từ đó trở đi, chúng nó không gọi tắt tên hắn nữa mà lại gọi là Châu Diệc Phong.
Khi tôi hỏi tại sao thì chúng nó lấy lí do là tôi ngốc nghếch.
Ông trời sao lại để chúng nó phũ phàng với người lương thiện, tốt bụng là tôi đây chứ.
Tại saooo!!!
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Châu Diệc Phong trở về bàn, vừa nhìn thấy hắn là máu của tôi đã dồn hết lên đỉnh đầu.
Chỉ cần nghĩ đến việc hắn ở trong thang máy mắng tôi ngốc nghếch và cả chuyện ở trước mặt bao nhiều người hán nói tôi ngốc không bằng con cún, không chấp nhận được, tôi cố ý đẩy cánh tay của Châu Diệc phong đang đặt trên bàn.
“Cậu lùi ra đi, chật quá, chiếm hết chỗ tôi rồi!”
Tưởng rằng hắn sẽ tức giận, nhưng không, hắn ngoan ngoãn ngồi luì ra phía mép bàn.
Vậy là tác chiến thành công, cái bàn 10 phần thì tôi đã chiếm được 7 phần rồi hahahha.
Chờ mòn mỏi cuối cùng cũng tan học, tôi vội vã chạy ra cổng trường, hôm nay tôi có hẹn với Dương Minh Tuấn – Anh trai siêu cấp vô địch đẹp trai của tôi.
Dương Minh Tuấn hơn tôi 4 tuổi, hiện anh đang học năm 3 ngành quản trị kinh doanh.
Một chàng trai thông minh tài giỏi đã thế lại còn rất đẹp trai nên lúc nào đi cạnh anh cũng đều khiến cho tôi vô cùng tự hào.
Đúng 5 giờ, anh hai đã dừng đứng trước mặt tôi.
Chiều nay Dương Minh Tuấn không có tiết học nên có thể lấy xe ở nhà đón tôichứ mọi lần tôi thường đi bộ về, bởi nhà tôi không xa trường là bao
Bước lên xe, trông thấy gương mặt tươi cười của anh trai là biết bao bực tức của tôi ngày hôm nay đều tan biến.
Dương Minh tuấn tươi cười cài dây an toàn cho tôi rồi đưa tay mái tóc tôi.
“Hôm nay em muốn ăn gì?”
Tôi trừng mắt, sửa sang lại mái tóc vừa bị làm loạn, dựa vào lưng ghế lười biếng trả lời.
“Hôm nay em ăn ít, một mỳ ý, một pizza, một kem, một nước nho tạm thời thế thôi anh”.
“Em đúng là ăn ít thật” Dương Minh Tuấn liếc tôi.
Suốt dọc đường cho đến lúc ăn tôi nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tôi kể cho anh trai nghe những chuyện sảy ra trong suốt mấy ngày nay. Mỗi lần nghe tôi kể gì đó Dương Minh Tuấn luôn chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng có hỏi tôi vài câu nên mỗi khi ở cùng anh tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tôi đã từng nghe được chuyện này ở đâu đó:”Nếu ba và con gái là nười tình kiếp trước, thi anh trai và em gái nhất định là mỗi quan hệ con nợ – chủ nợ.Nếu con nợ trả đủ nợ, sinh lời nhiều thì kiếp sau anh em hoà thuận. Còn con nợ mà nhây thì kiếp sau anh em sống cùng nhau hay gây chuyện, không hoà thuận’’. Nhưng có vẻ kiếp trước tôi tả nợ đầy đủ, chủ nợ sinh lời nên kiếp này hai anh em tôi vô cùng hoà thuận, hai đứa luôn yêu thương giúp đỡ nhau. Rất hiếm khi cãi cọ.
Sáu rưỡi, tôi với anh trai đã trở về đến nhà. Lúc này mẹ tôi đang nấu cơm trong bếp, còn bố thì đang đọc sách ở ngoài.
Mẹ tôi tên là Hoàng Minh Châu, một người phụ nữ xinh đẹp, đảm đang…v…v…không thể kể hết được. Nếu mà kể có khi cả ngày không hết.
Còn bố tôi tên Dương Long Vũ là soái ca của gia đình. Hai vị phụ huynh nhà tôi rất yêu thương nhau. Họ đều là giảng viên đại học và cùng dạy trong một trường đại học trong thành phố.
Chào bố xong tôi chạy vào bếp phụ giúp mẹ. Một lúc sau bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng tôi không thể ăn tiếp nữa vì lúc nãy cô ăn quá nhiều rồi.
“Uyển Khanh, con mang số đồ ăn này sang nhà bên cạnh đi. Hôm nay mọi người trở về, bận dọn đồ nên chắc chưa kịp nấu ăn đâu’’. Mẹ đại nhân cầm mấy hộp thức ăn đưa tôi.
Ngôi nhà sát bên cạnh mười mấy năm rồi không có ai ở. Mẹ bảo đấy là nhà hai người bạn thân của bố mẹ, nhưng vì công việc của người chông nên cả nhà chuyển sang Mĩ sống. Mẹ còn bảo tôi rất thân với cậu con trai nhà đó nữa.
Chỉ nghe mẹ nói chứ tôi không nhớ gì cả nhưng mỗi cuối tuần cô đều dọn dẹp căn nhà đó sạch sẽ nên lúc nào cũng trông như mới vậy.
Bước vào nhà hàng xóm, tôi thấy rất nhiều thùng đồ đồ trong phòng khách còn chưa được gỡ ra. Không có ai ở đây cả nhưng tôi nghe thấy có tiếng nước chảy trong bếp. Tôi nhanh chóng cầm mấy hộp đồ ăn đi thẳng đến nhà bếp.
Một người phụ nữ.
Đặt đồ ăn lên bàn, tôi lên tiếng, “Cô ơi, mẹ con gửi cô chút đồ ăn ạ”.
Nghe thấy thiếng của tôi người phụ nữ đó bất ngờ quay lại. Nhìn thấy cô đó tôi cũng có chút bất ngờ.
Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, dáng người nhỏ bé, gương mặt trắng hồng. Trông cứ như búp bê vậy.
Nhìn thấy tôi cô ấy vô cùng mừng rỡ. Bỏ công việc đang làm dở vội chạy đến ôm chầm lấy tôi.
“Dương Uyển Khanh, là con phải không, lâu quá rồi không gặp trông con đã lớn thế này rồi. Thật đáng yêu nha!”
Bị cô đó ôm như vậy tôi cảm thấy có chút ngại ngùng.
Chuyện gì đang sảy ra đây.
“Con xin lỗi, nhưng con không nhớ nhớ cô”
“Cô tên là Phạm Tường Lan Vy là bạn của bố mẹ con, bây giờ không nhớ cũng không sao từ từ con sẽ nhớ” buông tôi ra cô Lan Vy cầm lấy tay cô đầy xúc động.
Vậy là từ lúc đó cô Lan Vy kéo tôi lại kể cho cô biết bao chuyện thú vị về tôi.
Không ngờ lúc nhỏ cô lại nghịch ngợm như vậy. Năm 2 tuổi đã cầm kéo cắt đứt dây TV nhà cô Lan Vy trong khi cả nhà đang xem.
Biết bao chuyện mà trước giờ tôi chưa được nghe đến nữa.
Thật thú vị.
Đang tập trung nghe kể chuyện chợt có giọng nói quen thuộc trên tầng hai vọng xuống
“ Mẹ ơi, có cơm chưa”
Lúc này cô Lan Vy mới phản, vội chạy vào bếp nấu cơm. Do lúc nãy mải nói chuyện nên nhất thời quên mất.
Tôi cũng chạy ngay vào bếp để phụ giúp.
Có thức ăn tôi mang sang nên cô Lan Vy cũng không cần nấu thêm nhiều nữa.
Tôi đang cầm đĩa đồ ăn đặt trên bàn, nhìn thấy bóng người phía trước, suýt làm rơi đĩa thức ăn.
“Aaaaaaa, sao cậu lại ở đây”