Chương 1: Đụng độ
''Ấn đi, ấn đi nhanh lên... ''
''Sang trái một chút, không sang phải''
'' Đúng rồi, sắp được rồi''
''Haizzz, lại trượt, nãy giờ chơi cũng được chục lần rồi đấy sao vẫn không được con nào.'' Tôi buồn bã nhìn bạn than thở.
Huỳnh Phương Nghi lúc này lửa đã lan đến đỉnh đầu, tức giận chỉ vào máy gắp thú bông, ''Theo như những gì tao thấy và những phân tích, suy luận sắc bén từ nãy giờ của tao thì nguyên nhân chỉ có một, đó là tại cái máy này''
''Đúng'' Vy Lam và Hương Chi đồng thanh.
''Vậy bây giờ thế nào?'' Vy Lam hỏi.
''Giờ chúng mày tiếp tục nghiên cứu đi tao mua đồ ăn, hò hét nãy giờ cũng mệt rồi''. Tôi xua tay xoay người đi về phía thang máy, vừa đi vừa trả lời tin nhắn mới gửi đến.
Tôi ấn tầng một để xuống siêu thị. Đi được một nửa thì bỗng nhiên thang máy dừng lại.
Có chuyện gì thế này?
Chờ một lúc không thấy cửa thang máy mở, cũng không có ai đi vào tôi cảm thấy có chút kì lạ.
Sao không di chuyển nữa?
Tôi cố gắng ấn nút tầng một mà nó vẫn không có động tĩnh gì.
Làm sao đây? Hình như thang máy gặp trục trặc.
Tôi lần đầu gặp phải chuyện như thế này, giờ phải làm sao đây?
Bố mẹ ơi... cứu con với...
Bất động suy nghĩ miên man một hồi, chợt nhớ đến điện thoại trong tay, tôi vội vàng gọi cho tụi bạn của mình. Sau bao nhiêu lần gọi cũng chỉ có duy nhất một người trả lời tôi.
Chị tổng đài yêu quý bây giờ em không muốn nói chuyện với chị đâu.
Phải rồi, đập cửa kêu cứu.
"Có ai ở ngoài không cứu tôi với, có người bị mắc kẹt trong này, có ai không..."
Tôi cố gắng đập cửa kêu lớn, sau đó dùng hết sức cậy cửa nhưng tất cả đều vô ích sức của tôi không đủ.
"Cứu tôi với...có ai không cứu..."
"Ồn quá"
Một giọng nói không biết là của ai lên tiếng.
Nghe thấy tiếng nói đằng sau tôi giật mình quay đầu lại thì thấy một người con trai đang cau mày nhìn tôi vẻ khó chịu.
Gì vậy, sao lại có thêm một người nữa ở đây?
Tưởng chỉ có mình tôi đen đủi, ai ngờ cũng cũng người cùng chung hoạn nạn với mình hahaha.
Nhờ vậy mà tôi cũng bớt sợ phần nào.
Nhưng có điều gì đó mờ ám ở đây.
Cái tên này cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm cho nỗi sợ của tôi vừa giảm xuống phần nào lại tăng lên.
Dạo này trên Tivi nói rất nhiều về mấy tên biến thái.
Chẳng nhẽ... chẳng nhẽ...
Hắn... hắn... đang tiến đến gần tôi.
Aaaaaa rất có thể hắn là một tên biến thái giết người...cướp sắc.(=.= cậu tự tin hơi quá)
tôi sợ hãi lùi lại phía sau một bước nhưng sau lưng cô chỉ là cánh cửa sắt lạnh lẽo.
Không còn đường chạy nữa nữa rồi.
Từng bước, từng bước tên lạ mặt này cuối cùng cũng đến trước mặt tôi, hắn nghiêng đầu, khoé miệng cong lên.
''Cậu... là đồ ngốc"
"Xin chào, thang máy từ tầng 6 xuống tầng một gặp sự cố, phiền người giúp chúng tôi". Tên đó bấm vào nút cứu hộ ở trên cửa, lên tiếng.
''Xin lỗi quý khách vì sự cố đang sảy ra, chúng tôi đang cố gắng khắc phục, xin quý khách chờ trong ít phút''.
Nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi tôi đứng ngây người ra.
Tại sao tôi không nghĩ ra là thang máy có nút cứu hộ.
Không thể trách tôi được, đây là lần đầu gặp chuyện này nên nhất thời hoảng loạn nên tôi không nghĩ đến.
Thật là... khoan đã, tên kia vừa chửi tôi... ngốc, hắn... hắn mới là tên đại ngốc.
Tôi tức giận trợn mắt nhìn chằm chằm tên đáng ghét kia đã về chỗ mình đứng thản nhiên nhắm mắt xem như không có chuyện gì sảy ra.
Sao hôm nay tôi xui xẻo thế này
Xem như bị mù không nhìn thấy hắn, tôi bực bội đứng một góc không thèm để ý.
Khoảng 10 phút sau thang máy hoạt động trở lại. Xuống đến nơi tôi vội vàng chạy ra khỏi thang máy, nhanh chóng mua đồ rồi lên tầng 6.
Đương nhiên là tôi leo cầu thang.
Lúc này Châu Diệc Phong đang lấy xe dưới tầng hầm thì điện thoại anh reo lên.
''Con nghe''
''Vâng, con đến nơi rồi. Bao giờ bố mẹ sang đây''.
''Hai ngày nữa sao, con biết rồi, đồ đạc ngày mai sẽ đến nơi''.
''Khi nào bố mẹ sang chúng ta sẽ trở về ngôi nhà đó, bây giờ con đang trên đường về khách sạn. Con cúp máy đây, tạm biệt mẹ''
Còn về tôi, sau một hồi chật vật với 6 tầng cầu thang cuối cùng tôi cũng đến nơi.
Thấy đám bạn tôi mỗi đứa cầm trên tay một con thú bông vô cùng vui vẻ có lẽ chúng nó đã luyện thành công bí kíp gắp thú bông rồi.
Nhìn thấy bóng dáng của tôi Vy Lam hét lớn, "Này, mày cũng biết đường về à?, tao đang định bảo Phương Nghi mắc màn cho mày đây"
Tôi lườm Con nhỏ này một cái, mệt mỏi lết mình đến chố chúng nó, ''Hừ, tao bị nhốt trong thang máy vừa được giải cứu''
Tụi nó làm sao biết được cảm giác hoang mang vô đối của tôi lúc nãy.
Hương Nghi nghe thấy vậy hốt hoảng chạy đến bên tôi hỏi thăm, nó đứa có tình người nhất mà. +
"Mày không sao chứ, chắc không làm hại người ta đâu nhỉ?''
Hương Nghi vừa dứt lời ''Phụt'' cả ba đứa chúng nó đều ôm bụng cười tôi.
Không hiểu tại sao tôi lại kết thân với những đứa bạn như thế này.
Kết thúc buổi sáng cuối tuần, tôi cùng đám bạn trở về nhà và tôi vẫn không biết ràng ngày mai sẽ có chuyện gì sảy đến với mình.