Chương 4: Bình hoa đào vàng

Trong ký ức của Hề Phán, Cố Viễn Triệt luôn luôn là người kết thúc đề tài, dù là cuộc nói chuyện nào anh cũng đều có thể nhanh chóng kết thúc, không đơn thuần chỉ vì anh tiết kiệm chữ như vàng, mà đôi khi còn rất độc miệng, làm người ta không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

Khi đó Cố Viễn Triệt tâm tình tốt còn sẽ nói giỡn trêu cô hai câu, cô tức giận đến nỗi chỉ có thể như dính trên người anh, sau đó nam sinh ấy sẽ xoa đầu cô, trầm giọng cười mà l*иg ngực rung lên, làm trái tim của cô cũng đập loạn nhịp theo.

Còn bây giờ...

Cô chỉ muốn nghĩ cách răn dạy anh giống như giáo dục con trai vậy.

Hề Phán ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi đây nhất định phải biểu hiện thật tốt để không làm Cố tổng thất vọng nhỉ."

Cố Viễn Triệt khép lại văn kiện đi xem máy tính, một lần nữa lên tiếng: "Ra ngoài đi."

Hề Phán cũng không muốn nói thêm gì với anh, cô đứng lên, tùy ý đưa ánh mắt nhìn sang thì chợt thấy trên bàn có một chiếc bình thủy tinh hoa đào màu vàng, ngẩn người.

Tầm mắt của cô một lần nữa đặt trên mặt người đàn ông, đáy mắt xẹt qua mấy phần cảm xúc phức tạp, môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

***

Rời khỏi văn phòng, cô trở lại bộ phận Thiết kế, lại đi báo cáo với Tổng giám đốc Nghệ thuật.

Tổng giám đốc Nghệ thuật lĩnh vực áo cưới của Tầm Trí là con lai Anh, bà đã từng tham dự rất nhiều cuộc thi thiết kế thời trang của các nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới, năm trước được Tầm Trí chi số tiền lớn mời về, hiện tại chủ yếu phụ trách lĩnh vực áo cưới này. Tuy bây giờ đã gần năm mươi tuổi, nhưng làn da được chăm sóc cực kì tốt, bà lại có khí chất, thuộc dạng trí thức dịu dàng.

Người phụ nữ đặt bản thảo thiết kế trong tay xuống, tháo mắt kính, mỉm cười với Hề Phán: "You can call me Liya."

"OK."

Bà nhún vai, bổ sung thêm: "Nhưng cô cũng có thể nói với tôi là, tôi có khỏe không."

Hề Phán mỉm cười. Liya nói bà đã bắt đầu chú ý đến cô vào tuần lễ thời trang áo cưới Paris vào một năm trước, rất thích bản thiết kế của cô, chẳng qua lúc ấy Hề Phán còn làm việc ở KANI, sau đó bà nghe tin cô đã từ chức, liền hy vọng mời cô về Tầm Trí.

Sở dĩ Hề Phán rời khỏi KANI là vì cô không thích cách bọn họ cứ giữ phong cách truyền thống mãi, quá nghiêm túc chính thức, cô cảm giác thiết kế rất không được tự do, thế nên không còn hăng say nữa.

"Yên tâm, Tầm Trí sẽ khai thác tài năng của cô."

Liya khoanh tay lại, ánh mắt tỏa sáng nhìn cô, "Có lẽ, cô sẽ mang lại cho Tầm Trí nhiều triển vọng hơn nữa."

"Nhưng mà Cố tổng của chúng ta rất nghiêm khắc đối với phương diện thiết kế này. Nếu không hài lòng, chúng ta cũng không về nhà được đâu, phải ở lại công ty tăng ca đấy." Liya nói, "Cơ mà đúng là Cố tổng theo đuổi sự hoàn hảo, nên mới có thể dẫn dắt công ty đi được xa hơn."

"Bà rất coi trọng anh ta nhỉ?"

"Đương nhiên, tuy Cố tổng mới nhậm chức không lâu, tôi cũng không quá quen thuộc anh ta, nhưng lại nhìn ra được anh ta rất bình tĩnh ổn trọng, nếu không lão Cố tổng cũng sẽ không để anh ta tiếp quản công ty khi còn trẻ như vậy."

Dù Hề Phán không thể nào thích Cố Viễn Triệt, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng, anh thật sự rất có tài.

Hàn huyên một lát, Liya đưa cô đi đến phòng làm việc, "Mọi người dừng tay chút đi. Giới thiệu với mọi người, đây là nhà thiết kế mới của chúng ta, Hề Phán, hoan nghênh nhé."

"Chào mọi người, tôi là Hề Phán, rất vui được làm việc cùng với mọi người, mong được chỉ giáo thêm."

Sau đó Hề Phán thấy cô gái tóc ngắn bên cạnh bàn làm việc của cô phất tay nhè nhẹ với cô, cô cười tươi đáp lại.

Sau khi Liya rời đi, Hề Phán đơn giản nói chuyện với đồng nghiệp vài câu rồi trở lại chỗ ngồi, cô gái tóc ngắn ấy lúc này mới tiến lên, "Chào cô, tôi là Nhạc Dung, cô có thể gọi tôi là Tiểu Dung, à, cho cô bịch quả hạch này."

Nụ cười hiền hiền của Nhạc Dung rất có sức cuốn hút, Hề Phán nhận lấy, "Cảm ơn."

"Aizz, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi lăm, cô thì sao?"

"Chúng ta xấp xỉ nhau này, năm nay tôi mới vào Tầm Trí, ít kinh nghiệm nhất, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau đó."

Hề Phán cười gật đầu, tiếp tục thu dọn đồ trên bàn, lại phát hiện không thấy cuốn sách thiết kế mới vừa mua đâu cả, "Kỳ lạ, sách của mình đâu..."

Cô đang tìm thì có một người phụ nữ khoác áo màu đỏ đi tới, đặt sách của cô lên bàn: "Trả cho cô."

Hề Phán sửng sốt, sau đó nghe thấy cô ta lười biếng vô cùng tự nhiên nói: "Vừa rồi đi ngang qua bàn cô nên tùy tiện cầm lên đọc. Nội dung trong cuốn sách này rất phức tạp, không vững cơ sở thì đọc cũng vô dụng." Người phụ nữ có dáng người hơi béo nghênh cằm lên, nhấp một ngụm cà phê rồi lắc mông chậm rãi rời đi.

Hề Phán:?

Bà chị này là ai vậy?

Nhạc Dung thấy sắc mặt Hề Phán thay đổi, vội vàng nhỏ giọng trấn an nói: "Cô đừng để ý, đối với ai chị ta cũng như thế cả, lâu ngày cũng quen thôi à..." Nhạc Dung nói người phụ nữ đó tên là Ân Nguyên Lăng, nhà giàu có tiền, trời sinh là đại tiểu thư, từ nhỏ được nuông chiều quá thành hư, bình thường mọi người cũng không muốn xảy ra xung đột nên chỉ mắt nhắm mắt mở chịu đựng.

Hề Phán: "..."

Sao mà quen thuộc thế nhỉ, nếu không phải hôm nay vừa lúc ở Tầm Trí, nếu còn ở trong trường thì cô đã sớm đuổi theo rồi.

"Buổi trưa cùng ăn nhé, tôi đưa cô đi ăn thử cơm ở nhà ăn cho nhân viên." Nhạc Dung nói.

Cô gật đầu, cảm xúc trở lại như cũ:

"Được."

***

Cánh quạt trên nóc phòng học ù ù quay, kéo cơn gió oi bức của buổi tối mùa hạ vào, làm người ta không thể chú tâm học nổi.

Hề Phán vuốt ve chiếc bình thủy tinh trong tay, nhìn bạn học đang vùi đầu viết rất nhanh ở bên cạnh, hơi thất thần.



Trong chiếc bình thủy tinh trong suốt là những cánh đào vàng ngâm trong nước đường, màu sắc tươi tắn, đầy đặn mọng nước, làm người ta nhịn không được muốn nếm thử.

Tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, bạn học dần dần ra khỏi phòng học, chỉ còn lại cô và Cố Viễn Triệt ở bàn cuối tổ ba.

Không biết vì sao hôm nay anh không về sớm.

Hề Phán nhẹ nhàng đến gần anh, sau khi ngồi xuống bên cạnh anh, cô mỉm cười duyên dáng: "Cố Viễn Triệt, sao cậu không về, có phải cũng muốn ở riêng với tôi thêm một lát nữa không?"

Tầm mắt của nam sinh rời khỏi tờ đề vật lý, nhìn cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm đề, thiếu chút nữa viết bốn chữ to "Không hề hứng thú" lên trên mặt.

Hề Phán kéo kéo tay áo anh, mềm mại nói: "Ơ này tôi có việc tìm cậu đấy."

Mãi đến khi ánh mắt của anh quét tới một lần nữa, cô mới hứng thú bừng bừng đẩy một thứ đến trước mặt anh: "Cho cậu này, bình hoa đào vàng."

"Tôi không đưa cái gì mà socola hay thư tình giống mấy cô nàng khác đâu, cũ kỹ đến rụng răng rồi, đây chính bình đào tôi tự làm, không phải hàng vỉa hè, cậu muốn thử không?"

Thấy anh vẫn thờ ơ, cô rũ mắt lải nhải: "Tối hôm qua tôi mày mò lâu lắm, mới vừa bắt đầu tôi đã nấu cháy hoa đào vàng. Đây đã là lần thứ hai tôi làm cái này cho cậu, cậu mà còn không nhận quà của tôi..."

Hề Phán ủy khuất dẩu đôi môi đỏ lên, lông mi run rẩy như tinh linh nhảy múa, bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng vành tai hơi mỏng của cô.

Cố Viễn Triệt không biết từ khi nào đã dừng bút, không nói gì chỉ chăm chú nhìn cô.

Cuối cùng Hề Phán nói xong, mắt trông mong nhìn anh, Cố Viễn Triệt duỗi tay nhận lấy chiếc bình, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn."

Cô lập tức vui vẻ ra mặt, "Cậu có muốn nếm thử ngay bây giờ không, tôi có mang thìa này!"

Cô vừa mở nắp bình ra giúp anh thì đã ngửi thấy mùi hương trái cây ngọt ngào, dưới sự nhiệt tình của cô, Cố Viễn Triệt múc một thìa đưa vào trong miệng.

"Khá ngon."

Anh khen cô kìa!

Hề Phán chợt cười tủm tỉm, tựa lên mặt bàn nghiêng đầu nhìn anh, mềm mại khẽ nói, "Cố Viễn Triệt, ăn hoa đào vàng của tôi rồi thì chính là người của tôi nha."

* * *

Tỉnh lại từ trong giấc mơ, Hề Phán mở mắt ra nhìn bóng đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ, là nửa đêm canh ba.

Cô cảm giác cổ họng khàn đặc, đứng dậy đi ra phòng khách.

Dòng nước ấm chảy xuống bụng, cô một lần nữa nhớ lại chiếc bình hoa đào vàng hôm nay nhìn thấy trong văn phòng của Cố Viễn Triệt.

Khi đó anh thích ăn nên Hề Phán thường xuyên làm cho anh, lấy lòng khiến anh vui vẻ đã biến thành thói quen khó bỏ nhất trong cuộc sống của cô.

Có lẽ là... cô tự mình đa tình, đối với anh mà nói phỏng chừng cũng chỉ là một thói quen mà thôi.

Hề Phán đặt cái ly xuống, trở về phòng ngủ.

Sau khi gặp lại Cố Viễn Triệt, Hề Phán phát hiện mình ngày càng mơ nhiều hơn. Để bảo đảm chất lượng của giấc ngủ, cô cảm thấy vẫn là cố gắng không gặp cái tên chó má này cho rồi. Mà sự thật quả nhiên đúng như cô nghĩ, trong hai tuần làm việc ở Tầm Trí, cô luôn nghe thấy tên của anh từ cuộc nói chuyện của mấy chị em bạn dì trong phòng trà.

"Hôm nay lại không được thấy Cố tổng rồi, nhớ quá nhớ quá nhớ quá à."

"Tôi tôi tôi hôm nay đúng lúc nhìn thấy anh ấy ở bãi đỗ xe đấy!" Người phụ nữ kích động, "Hôm nay anh ấy mặc tây trang màu xám đậm, đẹp trai chết mất."

"Cô nói xem Cố tổng đẹp trai như vậy sao còn độc thân thế nhỉ?"

"Cô có quen với Cố tổng đâu, sao cô biết được, người ta không thiếu bạn gái biết không, haizz dù sao có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng là chúng ta..."

Hề Phán rót trà xong yên lặng ra khỏi phòng trà, than thở bọn họ cực kỳ giống mình của lúc trước, quả là chưa từng gặp tên đàn ông nào tốt, nếu không sao lại thèm nhỏ dãi Cố Viễn Triệt đến thế.

Trở lại chỗ ngồi, cô vừa thổi nhẹ hồng trà đang bốc khói, vừa nhàn nhã vẽ tiếp bản thảo. Gần cuối năm, cô vừa tới công ty nên không có nhiều nhiệm vụ gì, trước mắt chỉ phụ trách chút công việc đối chiếu kiểm tra đơn giản mà Liya giao cho.

Đang cảm khái cuộc sống quá dễ chịu thì đột nhiên có người lại đây gọi cô: "Hề Phán, tổng giám đốc bảo cô đi lên kìa."

Hử?

Tổng giám đốc tìm cô làm gì.

Hề Phán lập tức lên lầu, trợ lý của Cố Viễn Triệt nhìn thấy cô thì đưa sang túi văn kiện: "Đây là Cố tổng bảo tôi đưa cho cô, nói cô tùy ý sửa chữa trau chuốt bản thảo này, giao trước khi tan tầm."

"... Được." Hề Phán nhận lấy.

Sau khi Hề Phán rời đi, hai trợ lý liền tiến lên, tò mò hỏi: "Tiểu Bùi, Cố tổng đưa cho cô gái kia cái gì vậy?"

Giọng Bùi Nam trở nên nghiêm túc: "Việc của Cố tổng, không cần hỏi nhiều."

-

Sau khi trở về, cô mở túi văn kiện ra, nhìn thấy bản thảo áo cưới loại A, bên cạnh ghi rõ vải dệt lấy ren làm chính, Cố Viễn Triệt yêu cầu cô trong ngày hôm nay phải hoàn thiện chi tiết, tương đương với việc định hình áo cưới, thế cũng quá làm khó người khác rồi.

Nhưng cô cũng không oán giận, cầm bút lên bắt đầu vẽ.

Hề Phán thích sáng tác, vừa có linh cảm liền vẽ một mạch quên mất thời gian. Buổi trưa cô chỉ gặm ổ bánh mì, vào chạng gần tan tầm, cô mới cầm bản thảo lên lầu.

Bùi Nam thông báo lại, để cô vào.



Trong văn phòng, người con trai ấy còn đang xử lý công việc, cô đi thẳng vào vấn đề: "Cố tổng, tôi chưa hoàn thành xong, ngày mai tôi đưa anh được không? Trong thời gian ngắn như vậy tôi không có khả năng làm ra được một bản thảo thiết kế chi tiết như vậy." Cô cũng không muốn lừa gạt cho qua chuyện.

Cố Viễn Triệt giương mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Vậy ở lại vẽ tiếp."

"Tôi có thể mang về nhà không? Ngày mai đưa cho anh."

"Không được."

Hề Phán: "..."

Cô hít thở sâu, bĩu môi nói: "Thôi được."

Cô vừa xoay người định đi, người con trai ấy lại mở miệng: "Sửa ngay tại đây." Anh chỉ chỉ phòng làm việc nhỏ được ngăn cách bằng tấm kính thủy tinh bên cạnh, nói rất chân thật đáng tin, "Sửa xong rồi về."

Hề Phán chỉ đành đi qua, trong phòng chỉ có một cái bàn, bút và dụng cụ vẽ cái gì cần có đều có, sau khi đóng cửa lại phòng cũng được cách âm với bên ngoài, không gian nhỏ yên tĩnh cũng rất thích hợp để suy nghĩ.

Cô thật không hiểu được Cố Viễn Triệt muốn làm gì, khi không bảo cô ở lại sửa cái bản thảo không biết dùng để làm gì.

Sống không còn gì luyến tiếc, cô quay đầu lại nhìn tây trang màu xám đậm của anh, anh đang dựa vào ghế, thần sắc lười biếng tự nhiên.

Đẹp trai ở đâu vậy... Xấu muốn chết.

Cô tiếp tục chú tâm vẽ hai giờ, hoàn toàn không biết bên ngoài vầng trăng sáng đã lên, mãi đến khi bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên liền thấy Cố Viễn Triệt đang đứng ngoài cửa, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người cô, không biết đã bao lâu.

Cô mở cửa, anh đi đến gần, tầm mắt từ bản nháp dưới đất chuyển lên nhìn cô, trong giọng nói ẩn chứa một chút lành lạnh: "Cho tôi xem."

"Còn thiếu chút..." Cô đứng lên đưa bản thảo cho anh.

"Bởi vì bản thân áo cưới là màu trắng, tầng bên ngoài lại là ren trắng, nên tôi sử dụng màu xám tối của WG để vẽ phần tối của váy, làm nổi bật các nếp gấp, bên hông dùng hoa ba chiều điểm xuyết, phần lưng thì..."

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người bị kéo lại rất gần nhau, giọng nói của cô mềm mại khẽ khàng, như nhẹ nhàng dừng bên tai anh, Cố Viễn Triệt rũ mắt nhìn đôi má nhỏ của cô chuyển động, đôi mắt cô nhấp nháy, cùng nốt ruồi bên khóe mắt sáng lên.

Cô nói xong, ngẩng đầu lên nhìn anh, anh dời đi ánh mắt, nhận lấy bản thảo thiết kế rồi ngồi xuống.

Anh cầm lấy bút dạ quang, Hề Phán nghi hoặc đứng bên cạnh anh, nhìn thấy anh điểm xuyết hạt cườm lên phần ngực, hoàn thành một nét vẽ rồng điểm mắt (2).

Cô kinh ngạc, "Như vậy có vẻ hoàn thiện hơn nhỉ?"

Cố Viễn Triệt buông bút, "Hạt châu lớn nhỏ thế nào cô tự điều chỉnh."

Anh vừa dứt lời, trước mắt đột nhiên lâm vào bóng tối...

Toàn bộ văn phòng tối sầm xuống, ánh sáng hoàn toàn biến mất.

Hề Phán khϊếp sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, Bùi Nam đã gõ cửa đi vào phòng: "Xin lỗi Cố tổng, cả công ty bị cúp điện, đang bắt đầu dùng nguồn điện dự phòng, sẽ có điện lại nhanh thôi ạ."

"Ra ngoài đi." Thần sắc Cố Viễn Triệt rất bình tĩnh.

Bùi Nam nhìn Hề Phán bên cạnh anh một cái, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, nhưng trong lòng Hề Phán ăn mừng may quá cuối cùng cũng về được rồi, cô mở đèn pin trong di động ra: "Vậy tôi đi về trước."

Anh vẫn ngồi đó, "Ừ."

Cô sửa sang lại túi xách xong, xoay người đang định đi, dưới chân lại không lưu ý, đế giày dẫm phải bản nháp, cả người ngã ngửa ra phía sau...

Cánh tay bị giữ chặt lại, cả người cô ngã ngồi lên đùi Cố Viễn Triệt, theo phản xạ cô giơ tay vịn vai anh, ngay sau đó hơi thở nam tính chợt tới gần, mùi nước hoa nam nhàn nhạt tiến vào chóp mũi, lưng cô hơi dựa vào ngực anh, một tay khác của người đàn ông như có như không đặt bên hông cô.

Phảng phất toàn thân đều nổi lửa lên.

Trong nháy mắt, hồi ức quen thuộc ập vào trước mặt...

Trong một góc khán đài đen như mực tại lễ đường, cô bị anh ôm vào lòng hôn sâu, hô hấp bên vành tai cô của nam sinh hơi hỗn loạn, khàn giọng gọi tên cô...

Giờ phút này, Hề Phán lấy lại tinh thần, sắc mặt ngay lập tức đỏ bừng, nóng cháy sang bên tai, đầu óc choáng váng trong nháy mắt.

Cô trợn mắt há mồm, còn chưa kịp có phản ứng gì, trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nam cười như không cười:

"Ngồi thoải mái quá nên không muốn đứng dậy à?"

Hề Phán: "..."

***

(1) 画龙点睛: Họa long điểm tinh - Vẽ rồng điểm mắt. Câu thành ngữ xuất phát từ "Lịch đại danh họa ký" của Trương Ngạn Viễn triều nhà Đường, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt, thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.

Thời Nam Bắc triều cách đây khoảng 1500 năm, có một người rất có năng khiếu vẽ rồng tên là Trương Tăng Dao. Trình độ vẽ rồng của ông đã đạt tới mức truyền thần.

Tương truyền, một hôm Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trắng ở trên tường chùa An Lạc ở Kim Lăng. Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là cả bốn con rồng này đều không vẽ mắt.

Mọi người cảm thấy khó hiểu thì Trương Tăng Dao trả lời rằng: "Vẽ mắt thì có khó gì, nhưng đã vẽ thêm mắt thì tôi chỉ lo những con rồng này sẽ phá tường bay lên mà thôi".

Đám người nghe vậy đều không tin, họ khẩn khoản mời Trương Tăng Dao vẽ thêm mắt để xem rồng có thật sự bay lên hay không. Trước yêu cầu của mọi người, Trương Tăng Dao đành phải cầm bút vẽ mắt cho rồng.

Nhưng Trương Tăng Dao vừa mới vẽ mắt cho hai con rồng thì trời bỗng mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, sau đó bỗng nghe "Ầm" một tiếng rồi bức tường nứt ra. Mọi người nhìn kỹ thì thấy hai con rồng trắng này đã vút lên bay vờn trong đám mây rồi bay thẳng lên trời. Còn hai con rồng chưa vẽ mắt kia thì vẫn nằm nguyên trên tường. Đến lúc này mọi người mới tin là thực. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Editor: Tử Hy