Lư Tấn thân là phú nhị đại sống xuôi gió xuôi nước nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng bị người ta đánh cho bị thương, nhục nhã như lúc này.
Anh ta rất tức giận, nhổ máu trong miệng ra, khóe mắt muốn nứt ra, trừng to lên, nhưng mà khi nhận ra diện mạo người trước mắt này...
Sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối.
Làm sao Lư Tấn lại không nhận ra người đàn ông trước mắt là ai.
Tổng giám đốc mới nhậm chức của Tầm Trí sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình chỉnh đốn lại thế lực phía sau công ty. Người kia chưa đến ba mươi tuổi lại có thể làm mưa làm gió trong thương giới, mọi người đều muốn có quan hệ tốt với Cố Viễn Triệt.
Nếu nói Lư Tấn là người tầm thường ngóng trông có thể trà trộn vào hội phú nhị đại, thì Cố Viễn Triệt kia ở trong vòng hỗn độn chính là kiểu người vốn dĩ không biết anh ta.
Mấu chốt nhất chính là, khoảng thời gian trước Tập đoàn Xây dựng Lộ Phi mới vừa bàn bạc chuyện hợp tác với Tầm Trí, ba anh ta rất muốn bắt lấy cơ hội hợp tác lần này.
Lư Tấn không nghĩ tới, vậy mà Cố Viễn Triệt lại đánh anh ta!
"Cố, tổng giám đốc Cố..."
Anh ta lảo đảo đứng lên, đáy mắt chứa đầy hoảng hốt, nhìn Hề Phán đang được Cố Viễn Triệt che chở ở phía sau...
Mẹ nó, có vẻ như anh ta đã chạm vào người không nên chạm!
"Anh Lư, không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt nhau dưới tình huống này." Ánh mắt Cố Viễn Triệt thâm sâu, sắc mặt giận dữ.
"Xin lỗi, Cố Tổng, đây chỉ là hiểu lầm," Lư Tấn lộn xộn hít một hơi, "Tôi không biết cô Hề quen ngài..."
"Hiện tại đã biết chưa?"
Tay Lư Tấn nắm chặt thành quyền, giận lại không dám nói, vì anh ta biết người mà mình đắc tội chính là ai.
"Tổng giám đốc Cố, thật sự xin lỗi."
Khóe môi Cố Viễn Triệt hơi cong lên, sắc mặt vẫn không thay đổi, "Gần đây quý tập đoàn và Tầm Trí có bàn về dự án tiêu đề của show thời trang tháng ba nhỉ?"
Trong lòng Lư Tấn khẽ lộp bộp.
Cố tổng nghiêng người ôm lấy bả vai Hề Phán, nhấc mí mắt nhìn người trước mặt:
"Trở về tôi sẽ từ từ tìm hiểu lại chuyện hợp tác lần này."
Sắc mặt Lư Tấn hoàn toàn thay đổi.
***
Hề Phán được Cố Viễn Triệt ôm đến dưới chung cư, rồi sau đó ngay lúc anh buông lỏng tay ra, hơi nhấp môi phun ra mấy chữ: "Có bị gì không?"
"Tôi không sao, cảm ơn." Sóng nhiệt trong lòng Hề Phán còn chưa hoàn toàn dừng lại, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, "Chỉ là anh... Sao lại tới đây?"
Anh im lặng một lát, đạm thanh nói: "Nếu anh không ở đây, lỡ em xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ."
"Thật ra anh không cần thiết phải đánh anh ta thảm như vậy, nếu anh ta báo cảnh sát, vậy anh..."
Trong trí nhớ của cô thì Cố Viễn Triệt xưa nay chưa từng ra tay đánh người.
Anh nhếch khóe miệng, an ủi: "Không sao đâu."
Mi mắt Hề Phán nhăn lại: "Anh như thế này mà còn nói không có việc gì sao?"
Anh phát hiện tầm mắt của cô chuyển qua vết máu đã kết vảy trên tay mình, giọng điệu thấp đi vài phần:
"Tay hơi đau, nhưng mà không sao."
"Nhà anh có thuốc mỡ không?"
"Là cái gì."
Hề Phán cắn môi, rối rắm trong chốc lát, cuối cùng nói: "Anh đi lên với tôi, tôi lấy thuốc đưa cho anh."
"Được." Thấy cô xoay người đi đến thang máy, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.
Hề Phán thật sự rất ngượng ngùng nên mặc kệ ném anh ở một bên, thật ra vừa rồi lúc anh thấy cô phân vân thì cô cũng mềm lòng.
Đi đến trước cửa căn hộ, Hề Phán mở cửa, đưa dép lê cho anh.
Cố Viễn Triệt đi vào phòng, nhìn quét một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở giỏ quà trên bàn trà trong phòng khách, ngay lập tức đã nhận ra.
Là đồ lần trước Nguyên Hoành Viễn mang theo tới thăm cô.
Anh không phải người đàn ông đầu tiên bước vào nhà Hề Phán.
Nhận ra điều này khiến anh rất không vui.
Khi Hề Phán lấy hòm thuốc ra từ phòng ngủ thì đã thấy sắc mặt người đàn ông kia trở nên đen kịt, cũng không biết ai đã trêu chọc gì anh.
"Ngồi đi." Cô nói.
Cố Viễn Triệt nhận lấy hòm thuốc, "Tự anh bôi được."
Cô suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì.
Anh ngồi xuống, Hề Phán ngồi bên cạnh cách một vị trí, nhìn anh mở hòm thuốc, lấy cồn ra.
Tầm mắt cô một mực dừng ở trên tay anh, ai ngờ anh đột nhiên giơ tay nhẹ lướt qua mặt cô, ánh mắt cô chuyển qua nơi khác, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng:
"Đừng nhìn."
Khi còn học cao trung có một lần anh bị thương vì đá bóng, đầu gối chảy máu, vết thương rất nghiêm trọng, khi bôi thuốc anh còn chưa kêu một câu "đau", còn cô sợ máu đứng một bên, muốn nhìn lại không dám nhìn, vành mắt đỏ lên, cực kỳ đau lòng.
Lúc ấy Cố Viễn Triệt thật sự hoảng hốt, đem đầu cô ấn vào ngực, cũng dùng kiểu ngữ khí bất đắc dĩ này: "Khóc cái gì? Người bị đau cũng không phải em, nín đi nào."
Anh bôi thuốc xong, Hề Phán vừa định đem hòm thuốc cất đi, chợt nghe thấy anh hỏi: "Anh có thể ăn mấy trái quýt không?"
Cô sửng sốt, phát hiện giỏ quà còn thừa một trái nên liền đưa cho anh, ăn xong, lại nói muốn ăn chuối.
"..." Hề Phán đưa cho anh.
Anh ăn rất nhiều, đến khi toàn bộ trái cây trong rổ hết sạch, "Anh chưa ăn cơm chiều à." Cô hỏi.
Cố Viễn Triệt nhìn không rời giỏ quà, lúc này chân mày mới chậm rãi giãn ra một chút.
Hề Phán nhìn lên đồng hồ treo tường, Cố Viễn Triệt nói: "Anh đi về đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ."
Cô tiễn anh, sau khi mở cửa, anh đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước chân lại.
"Hề Phán, đôi khi anh cũng không phải là người lý trí." Giọng của anh vang lên.
Hề Phán ngây người.
"Anh không nghĩ tới muốn đánh người, nhưng nhìn thấy em bị ức hϊếp thì sẽ không nhịn được. Nhưng em nói với anh chúng ta không hợp nhau..."
"Anh nghĩ là mình còn yêu em."
Sau khi Cố Viễn Triệt rời đi, Hề Phán chợt nhớ tới điều gì, lập tức gọi điện thoại cho Thân Sam Nguyệt.
Đầu kia lên tiếp, "A lô, như thế nào rồi?"
"Cậu không sao chứ? Về nhà an toàn chưa?"
"A? Có thể có chuyện gì? Mình mới vừa tắm rửa xong."
"Bên cậu... chỉ có một người? Người đàn ông kia đâu?"
"Anh ấy đưa mình về tới nhà là đi ngay."
Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì thì tốt." Cô còn tưởng rằng Thân Sam Nguyệt cũng giống như cô "rơi vào miệng cọp".
Đối phương không hiểu tại sao bị hỏi vậy, Hề Phán đành phải đem chuyện xảy ra vừa rồi kể với cô ấy, Thân Sam Nguyệt nghe xong thì giận tím mặt: "Vì sao mình lại nhìn trúng người ghê tởm này, rồi cuối cùng thế nào? Cậu đánh anh ta bỏ chạy?"
"Là... Cố Viễn Triệt tới, đánh người đó một trận."
"Người đàn ông mạnh mẽ! Cuối cùng người này cũng làm được một chuyện tốt." Thân Sam Nguyệt cười nắc nẻ: "Xem ra anh ấy quyết tâm muốn theo đuổi cậu lại từ đầu, nói đi, có phải cậu cũng có chút cảm động rồi hay không?"
Hề Phán xoa cái gối ôm tai thỏ trong tay, rũ mắt xuống, "Cảm động cũng không thể nói là thích."
Cô nhớ tới câu nói khi nãy của Cố Viễn Triệt.
Anh không phải người lý trí.
Với cô, đối mặt với chuyện tình cảm sẽ không giống như trước kia mà xử lý theo cảm tính.
Cô không nghĩ tới sẽ quay lại, vì sợ bọn họ không thể hòa bình, có một ngày lại cãi nhau lần nữa, những chuyện cũ đã xảy ra sẽ lập tức gợi nhắc lại, kiểu đau khổ này cô không muốn trải qua lần nữa. ngôn tình ngược
Bây giờ cô muốn tìm một người có thể làm bạn cả đời, bình yên đơn giản.
Mối tình đầu, để lưu giữ sẽ tốt hơn.
***
Từ sau đêm gặp mặt hôm nay của hai người, liên tiếp vài ngày, Hề Phán không còn nhìn thấy Cố Viễn Triệt. Ở phòng trà nước cô nghe thấy đồng nghiệp nói, anh tranh thủ đi công tác ở nước ngoài, chưa chắc một tuần đã về.
Cùng lúc đó, cô nhận được thiệp mời "Đại hội nhà thiết kế áo cưới Mỹ".
Đại hội nhà thiết kế áo cưới Mỹ Đàn là sân khấu lớn nhất cho lĩnh vực thiết kế áo cưới. Từ khi bắt đầu đã được các nhà thiết kế tổ chức tại Bắc Kinh, sau phát triển trở thành đại hội nhà thiết kế cả nước, tổ chức hằng năm, tổng kết cuối năm, triển vọng sang năm, hơn nữa sẽ trao vài giải thượng quan trọng. Cũng coi như là một trận cuồng phong của giới thiết kế áo cưới.
Hề Phán cũng coi như là may mắn, vừa quay về nước đã nhận được thư mời. Cho nên cô xin nghỉ, bay tới Bắc Kinh.
Buổi chiều cô đáp chuyến bay tới sân bay quốc tế thủ đô, xuống máy bay liền có nhân viên công tác chuyên môn tới tiếp đón, dẫn cô đến khách sạn. Đại hội nhà thiết kế lần này cũng được tổ chức trong một phòng hội nghị ở khách sạn.
Đại hội chính thức khai mạc là sáng mai, mà tối nay còn phải tham dự tiệc tối.
Khi đến khách sạn, cô xem danh sách khách mời lần này, nhìn thấy hai cái tên đặc biệt, đứng bất động.
Bao Thi Đào và Hứa Môi.
Hai người kia, Hề Phán rất quen thuộc.
Người mà Hề Phán ghét nhất trong giới thiết kế, chính là hai bọn họ.
Bao Thi Đào là đồng nghiệp ở công ty cũ, nói đến cũng "có duyên", các cô tốt nghiệp cùng một trường, lúc học đại học còn là bạn cùng lớp. Lúc ấy Hề Phán có thành tích cực kỳ ưu tú trong khoa, mà Bao Thi Đào nhỏ con đáng yêu vốn dĩ có quan hệ không tệ với cô, nhưng sau lưng lại rất ghen tị với cô, thậm chí buông lời hãm hại. Sau đó khi Hề Phán biết được thì trực tiếp vạch mặt, nhân phẩm của Bao Thi Đào cũng bị rất nhiều người biết đến, trở thành người không có nhân duyên tốt.
Khi đại học, ân oán của hai người chất chứa đã sâu, sau đó ai ngờ được cùng một công ty tới thông báo tuyển dụng, hai người bọn họ đều được nhìn trúng, lại trở thành đồng nghiệp.
Mà Hứa Môi chính là bạn bè tốt mà Bao Thi Đào làm quen ở công ty, hai người rắn chuột một ổ, làm ở công ty đã lâu Hứa Môi lên chức hơn các cô một bậc, bởi vậy Hề Phán làm nhân viên mới, ngầm chịu không ít ủy khuất.
Sau đó trước phương án thiết kế hội nghị, Bao Thi Đào nói Hề Phán sao chép ý tưởng của cô ta, thậm chí đưa ra rất nhiều chứng cứ, cho dù Hề Phán phủ nhận toàn bộ, khi vừa mới bắt đầu cấp trên cũng đứng về phía Bao Thi Đào, sớm tính toán khai trừ Hề Phán.
Hề Phán đã hiểu, phía sau công ty còn có một tầng mạng lưới quan hệ sóng ngầm kịch liệt, mà bản thân cô chỉ là sơn dương đợi làm thịt. Lúc cô tạm thời bị cách chức đã tìm ra lỗ hổng chứng cứ, trả lại sự trong sạch cho chính mình. Nhưng vì Bao Thi Đào và Hứa Môi có người chống lưng nên không bị xử phạt nghiêm trọng, nhưng Hề Phán biết bản thân không ở nổi đây nữa, lựa chọn từ chức, sau lại đến KANI.
Nhưng họ vẫn thành công khiến Hề Phán nghỉ việc.
Sau đó không biết Bao Thi Đào và Hứa Môi vì nguyên nhân gì mà trở về nước làm nhà thiết kế tự do, danh tiếng rất lớn, từ sau đó họ cũng chưa hề liên lạc với nhau, ai ngờ đại hội nhà thiết kế hôm nay sắp trở thành nơi gặp lại người xưa.
Trong lòng Hề Phán chỉ phập phồng hơi lo, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, cô bấm khóa điện thoại, bò lên giường đi ngủ trưa trước.
Tới gần tối thì cô tỉnh lại, sau đó nhanh chóng trang điểm thay lễ phục.
Hôm nay cô chọn cho mình chiếc váy dài màu đen tinh tế khoét sâu, quan sát phần lưng trắng nõn cùng đường cong yểu điệu, lại cực kỳ xinh đẹp.
Cô nhận được tin nhắn, hẹn gặp ở đại sảnh dưới lầu.
Lúc ra cửa, cô gặp phải vài người quen, có nhân viên dẫn xuống lầu, tới đại sảnh liền thấy có rất nhiều nhà thiết kế.
Nhân viên yêu cầu bọn họ chờ xe đến rước đi dự tiệc.
Rất nhiều gương mặt đại lão quen thuộc, rất nhiều nhà thiết kế tiến lên chào hỏi, Hề Phán chỉ ở một bên đơn giản trò chuyện với người khác, như là bị mọi người ghẻ lạnh ngăn cách một góc.
Qua một lát một đám người khác liền vang lên một trận xôn xao, Hề Phán quay đầu thì nhìn thấy Bao Thi Đào với Hứa Môi xuất hiện, hai người mặc váy lễ phục màu hồng tươi đẹp, khí thế ngất trời khiến mọi người cảm thán, trông dáng vẻ rất được mọi người hoan nghênh. Mà Bao Thi Đào nhướng mày, hình như cũng đã chú ý nhìn về phía cô. Bốn mắt nhìn nhau, Hề Phán xem như thấy người lạ chuyển ánh mắt qua hướng khác, mà Bao Thi Đào nhìn chằm chằm cô vài giây, ý cười cũng thu lại.
Sau khi xe tới, người hướng dẫn lục tục lên xe, Hề Phán vốn dĩ muốn ngồi ghế sau cùng, nhưng có nhà thiết kế lại nửa đường giành trước, nói muốn ngồi cùng với bạn.
Cô đang muốn đi đến chiếc xe tiếp theo thì lại nghe được giọng nữ chế nhạo từ chiếc xe phía trước truyền đến: "Bên này chúng tôi vừa vặn còn thừa một chỗ, hay cô đi chung xe với chúng tôi đi."
Hề Phán quay đầu lại, nhìn thấy Bao Thi Đào đứng ở phía xa, nhìn cô mà câu môi, khuôn mặt mang theo vài phần cao ngạo khiến người khác nhìn không ra.
Sau đó Hề Phán mạnh mẽ bước đến, chiếc xe hào phóng chạy đi.
Đáy mắt Bao Thi Đào xẹt qua một tia kinh ngạc.
Cuối cùng Hề Phán ngồi vào ghế phụ, Hứa Môi ngồi phía sau với Bao Thi Đào.
Sau khi xe chạy, Bao Thi Đào lên tiếng: "Hề Phán, chúng ta đã lâu không gặp."
"Đúng vậy." Giọng điệu của cô nhẹ nhàng mà thư thả.
Hứa Môi nói: "Nghe nói cô lại từ chức, tính về nước phát triển? Làm ở Tầm Trí?"
Chẳng chờ Hề Phán trả lời, Bao Thi Đào liền cười cười, "Tầm Trí không nhận nhà thiết kế mới, Hề Phán, cô làm sao xin vào được vậy? Tôi còn khá tò mò."
Cô quay đầu nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt cong môi: "Như cô thôi, có quan hệ tốt cùng trưởng phòng là được."
Trong nháy mắt sắc mặt Bao Thi Đào trở nên cứng đờ, đáy lòng liền vang lên tiếng cười nhạo...
Cô ta bắt quan hệ với trưởng phòng?
Dựa vào cô ta mà cũng có thể trèo cao sao?
"Hề Phán, cô sẽ không còn so đo chuyện năm đó chứ?" Giọng điệu Bao Thi Đào mềm mại nói, "Lúc trước sau khi tôi biết là hiểu lầm, cũng đã trịnh trọng nói xin lỗi với cô..."
Hứa Môi cũng phụ họa, "Đúng vậy, lúc ấy chúng ta đều còn trẻ, bây giờ mọi chuyện cũng đã qua."
Hề Phán trầm mặc vài giây, cong môi: "Như thế nào lại thế."
Sau đó Bao Thi Đào và Hứa Môi cũng không hề đáp lại lời nói của cô, nhỏ giọng chuyển đề tài đến bữa tiệc đêm nay, "Tôi nghe nói buổi tối sẽ có vài lão tổng thương giới đến? Hình như là người tài trợ tổ chức đại hội lần này."
"Năm trước tới không phải là vị tổng tài tập đoàn Bảo Tư sao? Nghe nói Từ Lệ là bạn bè với anh ta, đúng là mạnh mẽ."
"Nhất định là có gì đó? Còn không phải chỉ là một công ty nhỏ thôi sao? Từ Lệ có người chống lưng, cả Hồ Thành cũng như vậy..."
"..."
Hề Phán khép mắt lại, bỏ qua mấy lời rác rưởi bên tai, nhắm mắt dưỡng thần.
***
Tới địa điểm tổ chức tiệc tối, bên trong các nhà thiết kế đã tới rất nhiều, có người lại đây thông báo vị trí chủ yến hội mời tại phòng chính đã không đủ, chỉ còn trống hai chỗ, có người đi tới mời Bao Thi Đào và Hứa Môi, hai người tự nhiên mà đến phòng chính, mà còn lại Hề Phán được sắp xếp đến phòng yến tiệc phụ bên cạnh.
Diện tích lối đi ở phòng phụ khá nhỏ, mọi người tốp năm tốp ba trò chuyện, rất nhiều ánh mắt dừng lại trên nhan sắc khiến người ta kinh diễm của Hề Phán, có vài người còn không biết thân phận của cô, liền có người bắt đầu bước lên giới thiệu, "Nghe nói là nhà thiết kế mới của Tầm Trí, sắp hợp tác với Warren đó."
"Wow cô ấy lợi hại như vậy?"
"Hình như trước kia người này từng có tranh chấp với Bao Thi Đào, Bao Thi Đào rất ghét cô ta......"
"Sao cô ta lại đến đây chứ a ha ha ha......"
Hề Phán ngồi ở vị trí phía trước nghịch điện thoại, qua một lát Bao Thi Đào và Hứa Môi cùng vài nhà thiết kế giới chuyên nghiệp đi đến phòng phụ, mọi người thấy vậy thì sôi nổi tiến lên hỏi thăm, Hề Phán cũng đứng lên, lễ phép đi tới trong đám người, vẫn đứng ở một góc, giống như không khí.
Vài vị đại lão chào hỏi với mọi người, Hề Phán yên lặng nghe, cho đến khi xung quanh vang lên một trận xôn xao thứ hai.
Tiếng nói chuyện của mọi người bỗng nhiên dừng lại, đồng loạt nhìn về hướng cửa.
Ở cuối tầm nhìn, một người đàn ông bị mọi người vây quanh đang đi vào.
Một thân tây trang màu xám cao cấp được cắt may riêng, thân hình hoàn mỹ chỉnh tề quần tây dài đến chân càng khiến đôi chân thêm thon dài, lại hướng lên trên, ngũ quan anh tuấn, mày kiếm phong vũ, môi mỏng mũi cao, mặt khuếch sáng sủa giống như được điêu khắc thành.
Một tay anh đút túi, sắc mặt trầm ổn, nói chuyện bình đạm với người tổ chức ở bên cạnh.
Anh như ngôi sao ngoài vũ trụ đáp xuống, chỉ vừa xuất hiện đã đoạt ánh mắt của mọi người. Nhưng khí thế cường đại khiến cho người bình thường cũng không dám tiến lên một bước.
Hề Phán sững sờ tại chỗ, mấy ngày không gặp không ngờ Cố Viễn Triệt sẽ xuất hiện ở đây!
Trong đám người lập tức vang lên âm thanh sột soạt, cho đến khi có người nói, đây là tổng giám đốc của Tầm Trí thì mọi người chấn động, nhân vật lớn vậy mà đã tới!
Vẻ mặt Hề Phán mờ mịt, còn chưa phản ứng lại, lúc này Cố Viễn Triệt như là đoán trước được ánh mắt cô đang nhìn mình.
Ngay sau đó, anh thấp giọng nói vài câu với người bên cạnh, rồi sau đó nâng bước đi về phía cô.
Ánh mắt mọi người di chuyển theo anh, mà vẻ mặt Bao Thi Đào và Hứa Môi đã ngây ngốc cho đến khi thấy anh bước đến trước mặt Hề Phán.
Người đàn ông nhìn Hề Phán, không coi ai ra gì mà mở miệng hỏi: "Sao không đến phòng chính ngồi?"
Giọng anh ôn nhu lưu luyến, trong lòng Hề Phán nhảy dựng, còn chưa trả lời thì đã nhìn thấy một trong vài người vừa rồi vây quanh Cố Viễn Triệt đi tới, hỏi: "Cố Tổng, vị này chính là?"
Người đàn ông nghe vậy, chuyển ánh mắt nhìn về phía bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, môi nhẹ cong nói:
"Nhà thiết kế nhà tôi."