Chỉ Diên (Con Diều)

9.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Biên tập: Dạ Tử Nguyên Vi Dùng giấy hỏng thì mãi chẳng thể thành diều… Dùng tấm thân ốm yếu của mình thiếu niên đã đổi được một trăm lượng bạc. Trong sát na từ cỗ kiệu kia lao ra, Chân Quân vẫn nghĩ r …
Xem Thêm

Chương 10
Đưa Quân Chân về Ảnh Hà Cư xong, Huyền Thiên trở lại rừng liễu, hắn không hiểu, không hiểu lời Quân Chân nói, không hiểu vì sao y khóc, lại càng không biết vì sao trong lòng mình lại trở nên khó chịu thế này …

Huyền Thiên nằm sấp trên cỏ, nhìn về phía chân trời quang đãng không một gợn mây: “Con diều …? Không hiểu …”

Huyền Thiên kêu lên một tiếng giận dỗi, đôi bàn tay nhỏ bé thuận ý nắm lấy một ngọn cỏ mềm, nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp đang lan phủ, bỗng nhiên, một bàn chân ở lập tức hung hăng giẫm xéo trên tay Huyền Thiên!

“A!!”

“Ai da, ta còn tưởng như thế nào lại hoảng sợ như vậy! Thì ra là ngọc thủ của Thập cửu Vương gia a.” Người nói không nhanh không chậm nhấc chân ra.

Huyền Thiên ôm lấy bàn tay da đã trầy trợt, đau đến nước mắt chảy vòng: “Ti Mạc …”

Ti Mạc cười lơ đễnh, đôi mắt rất không hữu hảo nhìn chằm chặp Huyền Thiên: “Không trách ta a, ai kêu Vương gia phục sức như đóa hoa giữa bụi hoa thế kia, ta chỉ cho là hoa, đạp cho một cước, ai ngờ lại giẫm phải ngài!”

“Ngươi …”

“Ôi, ngài giận sao? Không phải chứ! Ngài đại nhân làm gì tính toán với lũ tiểu nhân như ta? Giận thì bất quá đến chỗ Hoàng Thượng mà cáo ta là được, cứ nói Ti Mạc ta ‘lại’ chọc bảo bối Thiên Nhi của Người a!”

“Ta không đắc tội ngươi, ngươi sao cứ phải gây khó dễ cho ta chứ!” Huyền Thiên ủy khuất đến cơ hồ phải bật khóc.

“Ta nào dám?” Ti Mạc dùng ngữ khí khoa trương nói: “Chỉ là tính tình ta không có được tốt như Quân Chân, cáu kỉnh bực bội thành quen! Không ai đắc tội tính tình ta cũng như vậy rồi! Vương gia thật đúng là kiều quý, động một chút thôi mà, đã nói như thể ta cố ý tìm ngài gây phiền toái!”

“Ngươi chính là nhằm vào ta đó! Đã mấy lần rồi!” Huyền Thiên bất mãn hét lên.

“Hừ!” Ti Mạc cười lạnh: “Ai trong hoàng cung này chẳng biết, có đắc tội Hoàng Thượng cũng không được đắc tội nhà ngươi! Ỷ vào được Hoàng Thượng sủng ái mà mắt chó coi khinh người! Trang điểm thành cái bộ dạng thiếu niên vô tri, ghê tởm!”

“Ta không có!!”

“Không có? Hàng đêm ngủ lại Sùng Dương điện, đừng có nói ta là Hoàng Thượng chỉ ôm ngươi kể cố sự!”

“Thực sự là vậy a!”

“Hừ, thú vị quá nhỉ! Cà ngày cũng Hoàng Thượng khanh khanh ta ta, nguyên lai là ‘tình huynh đệ’? Không cần cho tất cả mọi người là ngu ngốc đâu! Hoàng Thượng đối với ngươi có chút nào giống huynh trưởng đối với đệ đệ không? Huống chi còn không phải là cùng một mẫu phi, có thể thân thiết đến thế này sao? Huynh đệ nào có cái kiểu giống các người!”

Hoàn toàn không cố kỵ hậu quả, hoàn toàn chỉ là kêu la để phát tiết, là tuyệt đối bị sự đố kỵ che mờ cả mắt cả lòng …

“Ta không thèm nghe ngươi nói …”

Huyền Thiên có lý lại không mở miệng được, hai mắt ngấn lệ đứng lên bỏ đi. Ti Mạc sóng mắt vừa động, bỗng nhiên nhấc chân, lập tức ngáng ngã Huyền Thiên!

“Đau quá!” Huyền Thiên té bệt trên đất, ôm đầu gối, đau đớn đến mức khuôn mặt xinh xắn trở nên méo mó vặn vẹo.

“A, thật không phải a, ta là cố ý đó …” Ti Mạc ngang ngược cười: “Ngươi lại đi cáo trạng a! Ta mới không thèm sợ nhà ngươi!”

“Ta chưa từng cáo trạng …”

Huyền Thiên dùng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy nức nở nói, Ti Mạc không nghe được, cao hứng vỗ tay liền chạy lấy người.

“Ti Mạc … Đừng đi … Gọi ngự y … Ta chảy máu …”

Nhìn thân ảnh Ti Mạc mỗi lúc một xa, trước mắt Huyền Thiên càng lúc càng mơ hồ, một giọt nước mắt rơi trên lớp quần đã dần dần loang đỏ.

“Đau quá … Ti Mạc … Chảy máu … Cầm không được … Cứu ta …”





“Ngươi cố ý ngáng chân Vương gia?” Quân Chân sửng sốt, lập tức lo lắng quay nhìn kẻ vừa gây sự đang lơ đễnh ăn nho.

“Xin ngươi! Làm gì mà phải khẩn trương như vậy?”

“Ngươi gây đại họa rồi …” Quân Chân thở một hơi thật sâu.

“Cái gì đại họa!” Ti Mạc dựng lên, khó chịu nói: “Y có cái gì đặc biệt hơn người!! Chẳng qua cái bộ dạng khiến người ta thương xót một chút, liền cố ý lợi dụng cái vốn mê thang tự có! Hoàng Thượng không biết vì sao lại không thấy, sủng ái y như vậy! Nói y với Hoàng Thượng không có gì ta mới không tin! Cái gì là huynh đệ! Ta khinh! Làm như trong sáng lắm vậy!”

“Ti Mạc …” Quân Chân cau mày nói: “Những lời này, tuyệt đối không thể nói lung tung … Mặc kệ giữa bọn họ là thế nào, đều phải vờ như là không biết, đây chính là phép tắc sinh tồn tối thiểu trong cung phải có. Hơn nữa, ngươi biết rõ Hoàng Thượng thương yêu y đến bao nhiêu, sao lại còn … Ti Mạc, có lẽ theo như nhận thức của ngươi và ta, rất khó có thể lý giải vì cái gì y tuổi tác tương đương, lại không hề biết đến nhân gian khổ ải. Kỳ thật ra, chỉ là bởi vì y quá may mắn, luôn được bảo vệ rất kỹ lưỡng, cũng không phải là cố ý giả nghĩa giả nhân …”

“Rõ ràng hằng đêm thị tẩm! Trong cung ai không biết!”

“Đừng quên, y mới mười một tuổi.” Quân Chân khẽ cười: “Những chuyện đồn đại không minh bạch trong cung đa số đều là bịa đặt, thêu dệt cường điệu, ngươi không nên tin mới phải.”

Ti Mạc cắn răng, oán hận ngồi xuống: “Dù sao ta cũng chán ghét tên đó!”

“Ngươi ghen với y.” Quân Chân cười khẽ.

“Ta ghen tỵ?!” Ti Mạc liền dựng thẳng ba thước thân người: “Hoàng Thượng cũng sủng ngươi! Sao ta lại không ghen tỵ?!”

“Không lạ đâu …” Quân Chân cười nhợt nhạt, ánh mắt chậm rãi hướng về khoảng không mênh mông không bờ bến: “Bởi vì Hoàng Thượng sủng ta, cũng giống như Người sủng ngươi vậy. Nhưng ngươi với ta đều biết rằng, Vương gia lại không giống, y không cần lựa lời Hoàng Thượng thích nghe, không sợ Hoàng Thượng giận dữ, không phải lấy lòng Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng ngược lại còn phải xoay vòng quanh y … Haha, y không hề giống, y cùng mỗi người trong cung đều không hề giống …”

“Quân Chân, đôi khi ta lại tự hỏi ngươi tại sao không hề quan tâm bất cứ cái gì!”

“Nếu cùng là diều, còn có thể tranh đoạt thương yêu của chủ nhân … Nhưng mà, diều làm sao có thể tranh qua chim được …”

“Cái gì là diều! Cái gì là chim chứ! Ngươi đừng có ngày nào cũng nói mấy điều kỳ kỳ quái quái như thế có được không! Thật chẳng hiểu nổi ngươi nữa! Rõ ràng Hoàng Thượng thích ngươi …” Thấy sắc mặt Quân Chân lại biến đổi, Ti Mạc vội chuyển lời: “Dù sao ta cũng là không ai thương không ai yêu, bây giờ ngay cả một tên hài tử rắm thối cũng cưỡi trên đầu ta rồi!” Nói xong, còn cố ý trang hoàng thêm cái bộ dáng quạu quọ đến mức có khói bốc trên đầu.

Quân Chân bị cái dáng điệu vò tai cáu má của Ti Mạc làm cho phải bật cười, Ti Mạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi a …” Ti Mạc cười khổ: “Cười với ta còn nhiều hơn cười với Hoàng Thượng … Hoàng Thượng Người thường nói ngươi là một hồ nước lặng, yên ả tịnh nhàn. Kỳ thật, ngươi chỉ cần cười với Người nhiều một chút, tên tiểu quỷ Vương gia kia cũng không thể đem Hoàng Thượng nuốt chết như vậy đâu! Quân Chân, ngươi coi như là phải tự bảo vệ mình, củng cố địa vị của chúng ta, đừng có bực bội với Hoàng Thượng nữa đi!”

“Ti Mạc … Ngươi vẫn không hiểu …”

Ti Mạc, xuất thân tốt, gia cảnh giàu, lại là hòn minh châu giấu trong nhà, cho nên mới thành cái tính tình bộc trực như thế này sao? Hắn trước kia, được người ta nâng niu tới trời, bây giờ, Hoàng Thượng cũng thật cưng chiều hắn, tùy ý hắn. Cho nên, hắn không giống ta, có thể dễ dàng nhận ra cái chân tướng bị người biến thành vật thế thân của mình …

“Ta không hiểu cái gì?”

“Ngươi có từng nghĩ vì sao Hoàng Thượng tối ghét kẻ khác phát cáu với Người, lại một mực thích ngươi giận dỗi hay không? Cho dù ngươi đang rất vui vẻ, Người cũng muốn chọc cho ngươi phát hỏa? Cũng giống như Hoàng Thượng thích làm cho ta cười, nhìn thấy ta cười thì sẽ rất vui vậy …”

“Ai biết.” Ti Mạc nhún nhún vai.

“Hoàng Thượng thích hôn mắt của ta … Để ta đoán, Hoàng Thượng nhất định thích hôn môi của ngươi nhất, đúng không?”

“Ngươi!” Mặt Ti Mạc sung huyết đỏ bừng, lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi nhìn lén?!”

“Làm gì có …” Quân Chân nhàn nhạt cười: “Chỉ cần tìm bóng dáng Thập Cửu Vương gia trên mặt ngươi và ta, là có thể biết Hoàng Thượng thích chỗ nào rồi …”

“Cái gì bóng dáng! Ngươi nói thế không phải ta là thế thân của y hay sao?”

Quân Chân không trả lời, chỉ lại đem ánh mắt treo ngoài khoảng không xa vợi, ngẩn ngẩn ngơ ngơ: “Ta cười giống y, ngươi giận giống y, Hoàng Thượng thích đôi mắt giống y, thích đôi môi giống y, chỉ là trùng hợp …? Ti Mạc, nếu ngươi chú ý, thậm chí còn có thể tìm thấy những điểm tựa phong vận của Vương gia trên gương mặt những phi tử được sủng ái ở hậu cung nữa …”

“Ngươi đủ rồi!!”

Chén trà rơi nghiêng trên đất, âm thanh lanh lảnh tựa như tâm linh đang vụn vỡ ở nơi nào, từng mảnh sứ nát cô tịch lặng yên nằm trên đất, giọt nước trong trẻo còn lại từ một góc mảnh vỡ khẽ ứa ra, thật giống như là, đang khóc …

“Nếu như …” Ti Mạc nắm chặt đôi bàn tay đang bắt đầu không nghe lời mà bật run lẩy bẩy: “Nếu như quả thật Huyền Trăn xem ta như vật thế thân … Đối tốt với ta chỉ là giả dối … Không, không có khả năng …”

Quân Chân chậm rãi đến trước mặt Ti Mạc, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Ti Mạc vô thức tựa vào ngực Quân Chân.

“Ta biết ngươi thích Người là thật, nếu không phải, ngươi sẽ không vứt bỏ gia đình mà theo Người về cung … Chỉ là phải trải chuyện thì mới có thể trưởng thành … Không có ai sai, sai, chỉ là lòng kia không thể nào từ bỏ …”

“Người sẽ không lừa ta … Sẽ không đâu …” Ti Mạc gắt gao đưa tay bưng miệng, nhưng thanh âm nức nở vẫn theo khe hở giữa những ngón tay rỉ ra ngoài.

Quân Chân không nói tiếp, chỉ lặng yên ôm hắn, an ủi thiếu niên đang khóc kia, cũng giống như, an ủi một bản thân đã từng như vậy …

Hốt nhiên, Tiểu Thăng Tử vội vã đẩy cửa chạy vào, nhìn hai thiếu niên lặng yên ôm nhau rơi lệ, không khỏi ngẩn người.

“Sao vậy, Tiểu Thăng Tử?” Quân Chân vội quệt đi lệ còn vương khóe mắt, Ti Mạc cũng quay đầu lén lau đi nước mắt giàn giụa.

“Quân chủ tử, trong cung xảy ra đại sự!” Tiểu Thăng Tử vội vội vàng vàng nói: “Nghe nói Thập Cửu Vương gia có chuyện, hiện tại Hoàng Thượng đang nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh tất cả cung nhân đều phải trở lại phòng, muốn tra rõ việc này! Mạc chủ tử, ngài cũng mau quay về Đông Ôi Các đi!”

Thập Cửu Vương gia có chuyện? Quân Chân và Ti Mạc liếc nhìn nhau, sẽ không liên quan gì đến việc kia chứ …?

“Tiểu Thăng Tử, có chuyện gì ngươi biết không?”

“Tiểu Thăng Tử không biết, chỉ biết tất cả ngự y đều chạy đến Sùng Dương điện, xem bộ dạng gấp ra gấp vào như vậy, tình hình chắc là không tốt lắm! Vừa mới gặp Tiểu Thăng Tử đi đổ khăn lau máu, y nói Thập Cửu Vương gia bị thương không nhẹ! Trong một thau khăn đó đỏ những máu, rất đáng sợ!”

Quân Chân nhất thời mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, nhìn Ti Mạc, Ti Mạc hoảng sợ lắc đầu: “Ta chỉ ngáng chân y một chút, không phải ám sát, làm sao có thể nghiêm trọng vậy được!”

“Ngài ngáng chân Vương gia?!” Tiểu Thăng Tử thất thanh kêu to.

“Ta ngáng chân y thì sao!” Ti Mạc cũng bị không khí căng thẳng lây nhiễm, không khỏi nhảy dựng lên: “Y cũng không tôn quý đến mức bị ngáng chân ngã một chút cũng phải lôi ngự y đến cứu chứ!!”

Quân Chân vội trấn an Ti Mạc: “Ti Mạc, đừng nóng! Tiểu Thăng Tử không phải có ý này, chỉ là chúng ta vào cung muộn, có thể sẽ có vài chuyện không biết.”

Nói xong, y quay sang Tiểu Thăng Tử: “Tiểu Thăng Tử, ta vẫn nghe nói Thập Cửu Vương gia thân thể không khỏe, nhưng khi nhìn ngài ta biết, Vương gia cũng không giống người quanh năm sinh bệnh, ngài ấy rốt cuộc là có bệnh gì?”

“Hồi bẩm Quân chủ tử.” Tiểu Thăng Tử nghĩ nghĩ: “Bệnh này không ai nói rõ được là bệnh gì … Chỉ biết là Vương gia một khi bị thương, viết thương sẽ cầm máu không được, đến mức ngự y phải hao tổn hết sức lực cửu ngưu nhị hổ(1) mới có thể ngừng! Ngay cả đến vết thương trầy da té ngã như chúng ta bình thường vẫn gặp cũng sẽ không ngừng chảy máu. Cho nên Hoàng Thượng mới quản chặt Vương gia như vậy, rất sợ ngài ấy sẽ va chạm đâu đó …”

Quân Chân mãnh nhiên quay đầu, bàn tay run rẩy chộp lấy Ti Mạc:”Y có chảy máu không? Lúc đó có chảy máu không?!”

Ti Mạc cũng đã hoàn toàn bị dọa, môi run run: “Ta … ta không biết … ta không để ý …”

“Ngươi cẩn thận nghĩ lại a!”

Quân Chân gấp gáp kêu to, nếu thật sự là vì Ti Mạc … Mà tiểu Vương gia có gì sơ suất … Trời ơi!

“Ta không biết! Ta không biết!”

Ti Mạc lều mạng thét to, sự sợ hãi chưa từng trải qua cuộn lấy lòng, một trò đùa ác ý nho nhỏ, không ngờ lại có thể đem cả bản thân và đối phương đẩy vào tình cảnh nguy hiểm như thế? Ta chỉ là ngáng chân y một chút a! Y … Sẽ chết sao? Chỉ là ngáng chân nhẹ một chút … Làm thế nào lại như thế …

Hơi thở Ti Mạc dần dần trở nên bất ổn, sắc mặt bắt đầu biến đổi khác thường, Quân Chân vội vàng nắm lấy tay Ti Mạc, tận lực khiến thanh âm của bản thân bình tĩnh: “Ti Mạc, nghe ta nói, không chắc chắn là vì nguyên nhân này, có lẽ là Vương gia bị thương ở chỗ khác, nói chung, là do chúng ta nghĩ quá nhiều, tự làm rối đầu óc. Đừng nghĩ lung tung nữa, bình tĩnh chờ, chờ đến khi Vương gia tỉnh lại sẽ biết mọi chuyện. Bây giờ, ngươi trở về Đông Ôi Các, coi như là chưa từng phát sinh chuyện gì, cũng đừng nhắc tới chuyện trong rừng liễu, biết không? Ti Mạc? Ti Mạc! Ngươi đừng nghĩ nữa!”

Ti Mạc khó khăn mới tỉnh trí được đôi phần, chậm chạp gật gật đầu.

“Tiểu Thăng Tử, ngươi đưa Ti Mạc trở về …” Quân Chân hít sâu một hơi: “Tiểu Thăng Tử, ta thường ngày đối đãi với ngươi thế nào?”

Tiểu Thăng Tử quỳ xuống dập đầu vang thành tiếng: “Tiểu Thăng Tử hiểu rồi! Tiểu Thăng Tử nếu lộ ra nửa điểm khẩu phong(2), sẽ chịu Thiên Lôi đánh chết!”

Quân Chân lúc này mới thoáng nhẹ nhõm gật gật đầu, nhìn Ti Mạc có chút lờ đờ được Tiểu Thăng Tử cẩn thận đỡ đi rồi, dưới chân Quân Chân mới đột nhiên mềm nhũn, tê liệt khụy trên đất.

“Vương gia … Ngài ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a …”

Quân Chân chậm rãi chống tay đứng dậy, liều mạng khắc chế sự run rẩy đang lan khắp cả thân mình, dự cảm không tốt lành khiến y làm thế nào cũng không thể đem sự sợ hãi trong lòng này dập tắt …



Chú giải

(1) Cửu ngưu nhị hổ: Vâng, là “chín trâu hai hổ”, chỉ ý phải vận sức lực rất rất lớn.

(2) Khẩu phong: tin tức phong thanh.

———————————-

Thêm Bình Luận