Chương 3 – Maserati 3

Miệng anh ta hết mở lại khép, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Giang Mạt, cô có thích tôi không?"

"Thích chứ."

Tiểu Tạ lắc đầu, vẻ mặt đáng thương như một chú chó con bị đùa giỡn mà nhìn cô: “Cô chỉ coi thích tôi như thích một đứa em trai thôi.”

“Thì đó cũng là một kiểu thích mà, đúng không?”

Giang Mạt cau mày, ngay lúc anh ta đang định biện giải thì một tiếng còi xe chói tai vang lên.

Có lẽ là quá đột ngột, Tiểu Tạ tựa hồ như là bị dọa sợ, sắc mặt anh ta thay đổi, quay đầu nhìn qua chỗ khác.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: "Giang Mạt, cô rất tốt. Nhưng tôi không thể, tôi... Không xứng với cô."

Giang Mạt vô cùng thất vọng, lần đầu tiên trong đời cô tỏ tình với một người, vậy mà lại được tặng cho một tấm thẻ người tốt.

Cô cào cào mớ tóc rối trên trán, giả vờ bình thản cười cười: “Chuyện tình cảm đúng là không thể ép buộc, tôi hiểu mà.”

Tiểu Tạ không đành lòng nhìn cô như vậy, anh ta vội vàng nói: "Giang Mạt, cô thực sự rất rất tốt, dũng cảm, lạc quan, chăm chỉ, lại còn xinh đẹp như vậy nữa!"

Giang Mạt chăm chú lắng nghe những ưu điểm mà anh ta liệt kê ra, cảm thấy điều kiện của mình cũng rất phù hợp đó chứ.

Suy nghĩ một hồi lâu, cô khiêm tốn hỏi: “Vậy thì lý do là gì thế?”

Tiểu Tạ sửng sốt, tránh né ánh mắt cô. Nhìn chiếc bánh bông lan dâu tây đã không còn tươi mới trong tay, anh ta nhẹ giọng nói: “Hai ngày nữa tôi sẽ chuyển ra ngoài.”

Giang Mạt sửng sốt: "Không đến mức đó chứ hả! Tôi là người không tim không phổi, còn có mới nới cũ nữa, cậu cũng không cần vì chuyện vừa rồi mà phải dọn ra ngoài đâu."

Sợ anh ta không tin, cô tiến lên một bước, ra dáng “anh em tốt” mà vỗ vai anh ta: “Thật đó, chị đây đến chừng này tuổi, cũng không biết đã từng tỏ tình với biết bao nhiêu người rồi nữa!”

Thân thể gầy gò của Tiểu Tạ bị cô vỗ đến lảo đảo, khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười gượng gạo: "Nói dối."

"Tôi lớn hơn cô, không phải là em trai của cô đâu."

Giang Mạt: ...

Tiểu Tạ chậm rãi bước ra ban công, quay lưng về phía cô.

Đột nhiên chỉ ra phía ngoài: "Giang Mạt, cô nhìn đi."

Giang Mạt tiến lên hai bước, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh đèn đường, giữa một loạt các chiếc ô tô bình dân màu đen trắng đan xen, lại lẫn vào một chiếc Maserati màu đỏ, thực sự rất nổi bật trong khu dân cư cho công nhân viên này.

Lúc này, đèn xe sáng lên, cây đinh ba mang tính biểu tượng của hãng xe léo lên một thứ ánh sáng lạnh lùng.

Giang Mạt đã từng nhìn thấy chiếc xe này hai lần, cũng lạu đậu ở cùng một vị trí như vậy.

Cửa kính xe mở ra, một cánh tay đã được xắn ống tay áo lên gác ra ngoài cửa sổ xe, cổ tay tùy ý buông thõng, giữa các ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc.

Cô trộm nhìn qua cửa sổ, là một người phụ nữ có mái tóc dài. Chiếc kính râm che gần hết nửa khuôn mặt cô ấy, khiến cô không thể nhìn rõ tuổi tác và đường nét trên khuôn mặt người nọ, nhưng lại có cảm giác vừa đẹp lại vừa ngầu.

Giang Mạt khó hiểu nhìn về phía Tiểu Tạ.

"Tiền học phí và chi phí sinh hoạt cho tôi đều do chị ấy cho cả, bao gồm cả tiền thuê nhà ở đây nữa."

Đôi mắt Tiểu Tạ khẽ chớp, sắc mặt có chút tái nhợt, giọng nói cũng có phần run rẩy.

Giang Mạt đang đắm chìm trong một loại cảm giác hâm mộ xen lẫn ghen ghét nên không nhận ra sự khác thường của anh ta.

Cô thầm thở dài một tiếng, hóa ra vai hề ở đây lại chính là cô. Gia cảnh của Tiểu Tạ tốt như vậy, khó trách anh ta chướng mắt cô.

Nhưng anh ta cũng chỉ trạc tuổi cô, mẹ anh ta chắc cũng đã hơn năm mươi rồi, thế nên người ngồi trong xe hẳn là chị gái của anh ta nhỉ.

"Ting! Ting!"

Lại hai tiếng còi xe ngắn vang lên, cắt qua bầu trời đêm vừa mới yên tĩnh, khiến đàn chó hoang trong khu nhà sủa ầm lên một hồi.

Giang Mạt cau mày, trêu chọc: “Hình như tính tình chị gái cậu có vẻ không tốt ha.”

Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, mình hơi bất cẩn rồi, xem ra sau này khi tìm kiếm đồng đội thì không thể chỉ nhìn mặt mà còn phải xem xét đến chuyện chị chồng em chồng nưa. Nếu mà gặp phải một người tính khí thất thường lại còn nóng nảy thì bực mình lắm.

Tiểu Tạ như muốn nói lại thôi, có chút do dự mà nhìn cô, cuối cùng chỉ nói: “Tôi phải đi rồi, Giang Mạt.”

Nói xong, anh cầm hộp bánh bông lan dâu kia, không quay đầu lại mà đi thẳng.

Giang Mạt nhìn chằm chằm bóng lưng như chạy trốn của anh ta, hiểu chuyện mà nói: "À... Này, thế lát nữa tôi sẽ đóng cửa giúp cậu."

Cô nhún vai, quay mặt lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Một phút sau.

Cửa sổ chiếc Maserati từ từ hạ xuống.

Thiếu niên đứng cạnh xe, đưa lên chiếc bánh bông lan dâu.

Sau đó, anh ta cúi người xuống, ngoan ngoãn hôn lên má người phụ nữ kia.

Chao, thật đúng là chị em thân thiết ha!

Giang Mạt ghé vào bậu cửa sổ, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Chỉ là, một giây tiếp theo, cậu trai hèn mọn cúi người, hai tay ôm lấy khuôn mặt của người phụ nữ, hôn môi chị ta thật sâu.

Hở???

Giang Mạt há miệng, vẻ mặt kinh hãi.

Hai ba giây sau, cô mới tỉnh táo trở lại, lập tức cảm thấy trái tim đơn thuần của mình đã bị bạo kích.

Thì ra là... Đối tác mà cô coi trọng lại bị một người phụ nữ giàu có lái Maserati bao dưỡng rồi á hả?!!