Chương 53 (Kết)

Được sự cho phép của ông Thái, thư kí dẫn Linh đi vào phòng ông. Linh không ngồi mà đứng đối diện, cách ông Thái một cái bàn làm việc, nghiêm mặt, chất vấn ông.

"Ba, lần con phải phẫu thuật, trước đó có nhờ ba tìm giúp con một cô gái, ba có còn nhớ?"

Ông Thái gật đầu, ông có trí nhớ tốt, những người ở tuổi ông đều thường xuyên ganh tỵ với điều này.

"Tốt. Vậy con hỏi ba, có thật sự ba đã tìm gặp cô ấy. Và cô ấy đã nói như những gì ba kể lại?"

Ông Thái lúc này mới ý thức được con gái mình đang tức giận. Nhưng có tức giận thì sao chứ, ông vẫn là ba của cô ấy, không lẽ con gái ông lại làm gì đó hại ông sao.

"Chuyện này thì có gì quan trọng sao?"

Linh phá lên cười. Một cái nút, thắt chặt hận thù trong lòng cô thời gian qua, trong mắt ba cô không có gì quan trọng. Cũng đúng, ông vốn dĩ không phải là cô, cũng chưa bao giờ hiểu trong lòng cô nghĩ gì.

"Nghĩa là không đúng như những gì ba nói. Hay tệ hơn là ba cũng không hề đi tìm cô ấy"

Ông Thái phủ nhận "Là ba có đi tìm, nhưng lúc đó cô ấy đi công tác, nên ba không gặp được"

"Vậy sao. Tốt lắm, tốt lắm" một cỗ chua xót dâng lên trong lòng Linh, quả nhiên là không phải như vậy. My, cô gái lương thiện kia, sẽ không bao giờ tuyệt tình với cô. Cô từng cảm thấy không tin vào tai mình khi nghe ba cô nói lại, nhưng cô rõ ràng là đứa ngu, lại nghĩ cô gái kia thay đổi, khác trước, nên từ không tin, biết thành nghi ngờ, lại dần tin vào những lời nói kia, để rồi đâm ra hận thù.

"Ba, ngài không biết chuyện ngài làm tốt đến mức nào đâu. Quả thực rất tốt. Đến nỗi bây giờ, con, hoàn toàn không muốn nhìn nhận người ba ruột là ngài nữa."

Linh ảo nảo bước trở ra, trước đó cô cũng muốn nghe lí do vì sao ba lại nói dối lừa cô đến thảm như vậy, nhưng lúc này, không lời nào lọt được tai cô nữa.

Cô trách ông Thái, ông có quyền gì mà tước đoạt đi sự thật. Ông có quyền gì mà bịa đặt tất cả. Cô cười nhạo chính mình. Cô sao có thể vì nghe lời người khác mà có thể không tin My được. Chính vì chuyện này, cô lại dằn vặt không tiếc nói ra lời biết bao lời tuyệt tình với My, khiến My khổ sở, khiến My đau lòng. A, cô quả thật đáng chết. Chưa hết, cô còn liên lụy cả người vô tội, để người ta chịu khổ với mình.

Linh rời khỏi, ông Thái gương mặt xám xịt, không chút khí lực ngồi lại trên ghế. Ông đã làm sai sao. Ông quả nhiên đã làm sai, khiến con gái mà ông khó khăn lắm mới có được mối quan hệ tốt với nó, lại không chút lưu tình, nói không muốn nhận ông.

Ông nếu sớm biết chuyện thành ra thế này, trước đó sẽ không vì nóng nảy, chủ quan mà gây ra chuyện.

Nhưng có thể trách ông sao. Ông chính là không quên được cảm giác bị phản bội. Không quên được cảnh người phụ nữ ông yêu thương, quay lưng lại, cắm sừng ông. Tệ hại chính là người phụ nữ đó chia tay ông và đi theo một người phụ nữ khác. Ông, bại trong tay một người phụ nữ.

Ông không cam lòng. Người phụ nữ đó có gì tốt hơn ông, sao người phụ nữ ông yêu lại chọn cô ta mà không chịu chọn ông.

Linh cho xe đi vào chung cư của My, cô lần này không dừng bên ngoài nữa mà đi hẳn vào trong. Trên tay cô chính là chiếc chìa khóa của năm nào. Cô, là vẫn giữ nó và luôn mang theo bên mình. Linh hồi hộp tra chìa khóa vào ổ, hiển nhiên, cửa mở được, cô cười nhẹ.

My nằm co người trong phòng, cô thực sự mệt mỏi, chỉ kịp cởi ra chiếc áo khoác liền một mạch ngủ ngay cả Linh vào cô cũng không hay biết gì. Linh đứng một bên nhìn dáng vẻ My đang ngủ, ánh mắt là yêu thương, là hối hận, là hổ thẹn, là không dám đối mặt. Nên là Linh chỉ đứng nhìn một lúc, cũng không hề đánh thức người này. Cô có phần sợ, My thức dậy, cô phải đối với My như thế nào. Nếu tiếp tục như lúc trước, giả như cô vẫn chưa biết chuyện gì thì cô ngay cả là người cũng không xứng, nói gì đến xứng đáng những gì My chịu đựng.

Suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không tìm được đáp án cho mình. Cô thở dài trở ra ngoài, cũng bước ra khỏi cửa. Cô nhớ từ chiều qua đến giờ, cô chưa ăn gì, My chắc cũng thế. Cô nên đi mua thức ăn trước, đợi My tỉnh dậy là có thể ăn ngay.

My gặp ác mộng, cô thấy Linh mỉm cười với mình, nhẹ nhàng nói "Chúng ta kết thúc đi", cô đưa tay níu nhưng là mặc dù Linh vẫn nụ cười ấy, lại càng lúc càng xa cô, cô níu lại không được. Cô đồng thời nghe ở một hướng khác, âm thanh non nớt của con gái vang lên "Mommy, tạm biệt", cô lập tức đuổi theo, nhưng bé Na cũng như Linh, cũng không có ý dừng lại. Cô gào thét, gọi tên của Linh, cũng gọi bé Na, nhưng khắp nơi chẳng có tiếng trả lời cô. Cô chạy loạn, bầu trời từ xanh ngắt đột nhiên tối sầm. My liền không biết phải đi đâu tìm hai người kia. My chính là vì quá hoảng sợ mà giật mình ngồi dậy, mồ hôi ướt mặt, cô hốt hoảng chạy ra ngoài, ra đến cửa chung cư, liền va phải một người đang đi vào.

Người kia chặn lại bước chân của My

"Chị đi đâu gấp gáp vậy? Bệnh viện báo tình hình bé Na hay sao?"

My lúc này mới nhìn lại, Linh đang giữ lấy tay mình. Đôi mắt cô có phần mơ hồ, cô vẫn chưa tỉnh hẳn. Linh lặp lại câu hỏi lúc nãy My vẫn chưa trả lời cô "Là phía bệnh viện gọi cho chị sao?"

My lắc đầu "Không có, chị chỉ là gặp ác mộng nên bị hoảng loạn"

A, chị hiện giờ chính là yếu đuối như vậy sao, Linh đau lòng, chỉ cần nằm mơ thôi, cũng có thể khiến chị mất hết thần trí "Nếu không phải thì được rồi, vào trong nhà đi, ăn chút gì đó trước đã, ở đây có phở, cháo, bánh mặn, ngọt đủ cả, còn có hai ly nước ép" Linh đưa mấy túi đang cầm trên tay.

Linh biết người kia sẽ chọn ăn cháo, mỗi lần có việc không vui, khiến tâm trạng người kia lo âu, người kia liền chỉ húp được vài muỗng cháo. Lần này ngồi đối diện với My, cô mới có dịp nhìn kĩ My. Quả nhiên, cô gái trước mặt hốc hác hơn trước nhiều. Cô là nhớ lúc My rời đi, hai má tròn trịa, có phần phúng phính đáng yêu, không như giờ, hai bên hóp lại, gò má cũng nổi cao lên. Cô trách My vô tình, máu lạnh, nhưng giờ cô mới biết người nào mới thật sự vô tình, máu lạnh. Không cần hỏi, cũng biết ai đã dày vò ai đến thảm.

Cô, là đã tích được đức gì, mới có thể có được may mắn này. Được một người yêu sâu đậm đến vậy.

Nhưng là, cô, đã gây oán gì, mới có thể sau ngần ấy những hành động ngu ngốc làm tổn thương My cô mới nhận ra được mình sai lầm thế ào.

Để đến lúc này, khi đối diện với tình cảm to lớn của My, cô chính là tự ti vạn phần.

Là yêu nên mới mù quáng.

Là mù quáng nên mới sai lầm.

Là sai lầm chất chồng sai lầm, nên quay đầu lại là điều không thể.

Nhận ra khóe mắt mình cay cay, Linh cúi đầu không nhìn My nữa. Cô ngay cả quyền khóc hay yếu đuối trước mặt My cũng không xứng.

Là cô từng hứa mang lại cho My niềm vui, là cô từng hứa che chở, bảo vệ cho My cả đời, là cô từng hứa mang My tránh khỏi những đau khổ. Nhưng nhìn lại, thứ cô mang cho My chỉ là tổn thương chồng chất những tổn thương. Là những ngờ vực, oán trách, mà không phải là thấu hiểu cùng thông cảm.

Cô có xúc động muốn chết ngay bây giờ.

Nhưng là cô không thể, cô biết bản thân cô chưa bù đắp được những lỗi lầm kia, cô không thể ích kỷ làm người kia đau khổ nữa.

Nhận ra Linh khác thường, My quan tâm

"Em có sao không? Nếu thấy mệt, nằm nghỉ một lúc đi", nhìn thấy Linh lắc đầu, My hỏi tiếp "Có liên lạc với Trang chưa? Em vẫn là đi tìm em ấy đi"

Linh chua xót, là lúc nào nha, người kia thực không thấy mệt mỏi sao mà còn có tâm trạng nghĩ cho người khác "Chị thật biết nghĩ cho người khác"

"A, em không vui sao?" cũng không phải cô muốn nghĩ chuyện người khác, chỉ là nhìn tâm trạng ủ dột của Linh, cô không tìm được lí do, ngoài việc nghĩ là vì Trang rời khỏi Linh nên khiến Linh trở nên như vậy.

"Chị nhìn cũng thấy rồi" không chỉ có không vui, là khó chịu đến cùng cực

My ồ một tiếng, cũng không biết phải tiếp tục nói gì.

"Ăn thêm một chút nữa" nhìn ra My buông muỗng, Linh nhắc nhở. My không chút động tay, lại thấy Linh cầm lên muỗng, múc cháo trong tô, đưa trước mặt cô "Là muốn đút sao?"

Giọng điệu nhẹ nhàng này sau khi cô trở về, chỉ có duy nhất một lần trong lúc Linh say mới dùng với cô. My cảm thấy cực kì uất ức.

Linh cũng bất lực, buông muỗng trên tay xuống, một mạch đi thẳng vào toilet. Cô là không kìm nén được khi nhìn thấy đôi mắt ủy khuất của người kia, nhưng lại không muốn người kia ngược lại phải an ủi cô. Vẫn là tự mình giải quyết.

My đứng trước cửa toilet, gõ cửa một lúc mới thấy Linh trở ra "Em, lại đau dạ dày sao? Ở trong đó lâu như vậy"

Linh cười khổ "Không phải. Chị đã ăn xong?", nhận được cái gật đầu của My, cô mới kéo My lại sofa. My nhìn cô khó hiểu, định mở miệng hỏi thì cô đã nói trước.

"Đã lâu tôi không thấy đau dạ dày như trước, mấy năm nay tôi cũng cai rượu, chỉ gần đây đôi lần uống, một lần liền gây ra sai lầm lớn, lần kia chính là sáng dậy tôi thấy mình nằm trong nhà chị"

"Cai rượu là tốt" nhưng là cô nghi hoặc, Linh lúc trước cũng không phải nghiện rượu, sao phải đến mức cai rượu. Như nghĩ ra được vấn đề, cô đau lòng.

Linh hơi kéo áo mình lên, để lộ ra vùng bụng "Không phải là tự nhiên tôi đi cai rượu, là nó, nó không cho phép tôi làm bạn với rượu được" My nhìn theo tay Linh chỉ, cô dễ dàng có thể nhìn thấy trên vùng da bụng trắng nõn mịn màng kia, có vết thẹo xấu xí lạc lòi ngự trị một nơi.

My che miệng, cô thấy nghẹn lời, cũng thấy khó thở, cô đưa mắt đợi Linh nói tiếp.

"Tôi phát hiện dạ dày mình giở chứng, mọc một khối u, vết thẹo này chính là do lần đó phải phẫu thuật cắt đi một phần dạ dày để lại"

Linh kéo áo xuống, thở dài, ôm lấy người nào đó nhịn không được, rưng rưng mắt khi nghe cô nói hết câu. "Trước khi phẫu thuật, tôi cầu ba mình tìm chị về. Tôi là rất muốn gặp chị. Nhưng là ba tôi ông ấy nói chị bận việc gì đó, không có thời gian trở về."

My vùng ra khỏi tay Linh "Chị hoàn toàn không biết. Nếu biết em như vậy, chị làm sao có thể bỏ em một mình được". Linh đưa tay ôm lại người đang lo lắng, gấp gáp giải thích sợ mình hiểu lầm.

"Đúng, chị tất nhiên là không thể nào bỏ tôi một mình đối diện tử thần được" Linh chậm rãi nói tiếp "Nhưng mà tôi là ngu ngốc nên lúc đó đã tin chị có thể nhẫn tâm..."

"Tôi từ đó liền hận chị"

"Cho nên từ lúc gặp chị trở về, biết là chị còn yêu tôi, tôi không kiềm chế được mình, muốn trả thù, muốn chị cũng đau đớn như tôi"

Tim của Linh như có ai vác chùy nện vào, cô chính là tan nát cõi lòng khi phải chính miệng thừa nhận mình hận người mình yêu, muốn làm người mình yêu đau khổ.

"Nhưng em cũng không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào đúng không? Em chỉ là đứa ngốc, thích hại người và tổn thương mình" My cuối cùng cũng hiểu được vì sao. Cô thở dài, không biết phải trách ai. Cô cũng biết mình thì đau đớn, mà Linh cũng không khá hơn được. Linh còn hơn một phần dằn vặt vì liên lụy Trang vào trong mớ bòng bong này.

"Đúng, tôi chính là đứa ngốc, tôi sao có thể hận chị rồi dày vò chị như vậy chứ. Tôi, là đã sai, à không, chỉ sai không đủ hình dung lỗi lầm của tôi được. Tôi, rất đáng chết"

My rời khỏi vòng tay của Linh "Em là đang muốn chị an ủi em sao? Em thừa biết rằng chị sẽ không trách em"

"Chính vì biết chị không trách, nên tôi mới tự trách"

Đưa tay vuốt lên gương mặt mà My đã từ lâu khắc sâu trong lòng "Chị không cần em tự trách." My hơi ngưng lại "Bé Na giờ đang không biết thế nào, một mình chị, thực mệt mỏi" cô, sau cùng cũng chỉ muốn

"Chị, tuyệt đối sẽ không một mình"

"Hmm?"

"Đúng vậy, sẽ có người cùng chị chăm cho bé Na"

"Chỉ vậy thôi?"

"Cũng sẽ chăm cho chị"

"Còn gì nữa không?"

"Là chỗ tốt để chị yên tâm nương tựa"

"Nghe cũng khá"

"Sẽ tùy thời bên cạnh để chị sai bảo"

"Vậy sao"

"Cũng sẽ luôn bé ngoan, không gây chuyện. Nếu có gây chuyện, đánh gϊếŧ tùy chị"

Hai người thâm tình nhìn nhau, mắt đều rơi lệ, nhưng trên môi chính là mỉm cười, trong lòng chính là thầm gọi tên đối phương.

Linh lau đi nước mắt trên gương mặt My "Nếu chị không nỡ xuống tay, nói với em, em giúp chị trừng trị nó"