- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chị Dâu
- Chương 49
Chị Dâu
Chương 49
Đôi mắt bâng quơ nhìn qua cửa sổ, tim My thót lên một nhịp. Cô sợ mình vì sốt đến váng đầu hoa mắt, lại nhìn sai. Có kinh nghiệm từ tối hôm trước, nên là lần này trông thấy chiếc xe quen thuộc, My trước phải xác nhận mình không phải là ảo giác, cần đến tận nơi trước khi gọi cho người kia.
Là thật, My cong môi cười, cô tin chắc người kia không phải vì ngẫu nhiên mà lại dừng ở đây, phải là tìm cô. Cũng không biết vì sao cô lại tự tin đến vậy.
Linh còn thất thần thì đã thấy có người gõ cửa xe của mình. Nếu lúc này cô dùng câu Đi đêm nhiều gặp ma, có tính là sai không. Cô không đi ra, mà mở cửa xe phía ghế phụ lái cho người đi vào, cô còn nhớ bé Na nói mommy của bé bệnh mấy hôm nay, cũng nhớ trời lúc này khá lạnh. Nhưng là cô quên mất vì sao mình lại đến đây, lại quên mất mình đang vô thức, quan tâm người kia.
"Em tìm chị?" My hỏi, nhưng hết chín phần là khẳng định. Linh im lặng không nói. Trong đầu My lóe ra, lần trước chính là Linh đến, chỉ là cô gái này thích mạnh miệng phủ nhận mà thôi.
"Lần trước, cũng là em đúng không? Chị không tin mình nhìn lầm"
Linh tiếp tục không trả lời, quyết định tôn thờ việc im lặng là vàng. Người nào đó bên cạnh cô không phải người mà chỉ cần cô một hai câu nói dối có thể qua mặt được, tốt nhất vẫn là im lặng. Đến khi nghe thấy tiếng ho của My, Linh mới quay lại, chính cô cũng không biết giọng nói của mình lúc này có bao nhiêu trách cứ, là bấy nhiêu quan tâm.
"Không phải đang bệnh hay sao, còn ra đây?" không quên đưa My áo khoác của mình, trên người My chính là chiếc váy ngủ mỏng manh.
"Cảm ơn"
"Anh ta, bận rộn lắm sao, chị bệnh thế này lại không ở bên cạnh được" cũng không biết là người yêu kiểu gì nữa. My chưa hiểu Linh đang nói gì, đôi mắt có phần mơ hồ.
"Tôi nói là daddy của bé Na"
My lúc này My mới vỡ lẽ. Người này, không lẽ là đang ghen. Phát hiện này khiến cô không khỏi vui mừng, cũng đúng, cô đã không nói rõ, người này hẳn còn ghi hận lần đó cô là đi cùng với Tú sang kia, mấy hôm trước còn đi cùng nhau. My gấp gáp giải thích, chỉ sợ Linh hiểu lầm càng lúc càng nhiều.
"Em là nói anh Tú sao. Anh ta cũng chỉ nhận là ba nuôi của bé Na. Chị với anh ta không có quan hệ gì đặc biệt, sao có thể vì chị bệnh mà bỏ việc đến chăm sóc được"
Linh lúc này không tin được, làm sao cô tin được cơ chứ, quả nhiên đáng giận, ngay cả lời nói dối như vậy, My cũng có thể nói không chớp mắt.
"Là thật, anh Tú cũng có gia đình, em không tin, có thể cùng chị đến gặp anh ấy kiểm chứng. Hơn nữa, anh ấy cũng biết chuyện của em với chị"
"Vậy sao" Linh như thì thầm với chính mình. Hóa ra cô ghen lâu nay là tự mình tìm khổ.
Nhìn thấy thái độ Linh mềm nhẹ, không quyết tuyệt như trước. My nhất định phải rèn sắt khi còn nóng "Lòng chị, dù là trước đây, hay bây giờ, đều cũng chỉ có duy nhất em"
"A" Linh bật thốt lên, lại cười cợt, lời nói nghe thật êm tai. Nhưng là, đáng lẽ cô phải cảm thấy mình hạnh phúc khi nghe được lời tâm tình này từ My mới đúng, sao lại thấy đau đớn, khó chịu đến thế này. Linh không hiểu vì sao, liền cho rằng bởi vì cô không cách nào quên được người kia máu lạnh ra sao, lời nói ấm nồng lúc này, không khác gì người kia hai mặt. "Cũng không biết là thật hay giả đây. Nhưng là thế nào thì cũng không thay đổi được gì"
My kiên nhẫn "Em, cần gì phải dối mình, em là vẫn quan tâm chị, tại sao thừa nhận điều này lại khó với em đến vậy?" không phải cô tin tưởng vô cớ, cô biết người bên cạnh, yêu cô bao nhiêu sâu. Giữa hai người bọn cô, hẳn có hiểu lầm gì đó, chỉ cần cô kiên nhẫn hóa giải, liền có thể trở về bên cạnh nhau.
"Đúng là rất khó để tôi có thể thừa nhận mình còn quan tâm chị. Tôi, tại sao lại đi quan tâm người vô tình với mình làm gì."
"Em muốn chị thế nào mới có thể không như vậy nữa?" miễn là điều em muốn, em cứ việc nói, chị nhất định sẽ để em như ý, chỉ là sau đó, đừng dày vò nhau nữa có được không.
Nghe được giọng nói My đang pha chút nghẹn ngào, Linh sợ nếu tiếp tục, chính mình liền mềm lòng "Chị hiểu lầm gì đó rồi đúng không? Tôi thừa nhận mình không lừa mình được, cũng không qua mắt chị được. Tôi là quan tâm chị. Nghe bé Na nói chị bệnh, liền vô thức đi đến đây. Tôi thậm chí còn tự khinh bỉ chính mình, tôi có bạn gái, nhưng là vẫn yêu chị." Linh nhìn ra ánh mắt có phần hy vọng của My, cô cười khổ, không biết là câu tiếp theo, liệu ánh mắt kia có rũ xuống vì thất vọng hay không "Nhưng có còn yêu chị thì thế nào. Không thay đổi được gì hết. Đoạn tình cảm này, đã quá nặng, đến nỗi tôi gánh không được nữa. Nếu quay lại, tôi không biết, liệu khi nào chị sẽ không từ mà biệt, rồi sẽ có bao nhiêu lần năm năm nữa." càng không biết liệu có thể may mắn lần nữa, được toàn mạng mà đợi chị trở về không.
"Là tôi mệt mỏi, không đủ sức cùng chị bắt đầu được nữa"
"Cho nên là, thực xin lỗi, tôi phải chọn cho mình một đoạn tình cảm khác, để mình cảm thấy yên bình hơn"
"Yên bình mà em nói, chính là bên cạnh cô ấy" My thật sự khó khăn mới có thể nói được hết câu
"Đúng" không một chút chần chừ, Linh lập tức đáp lời
"A" My gật đầu tỏ ra đã hiểu. Cô giờ này mới biết, đau đớn nhất không phải khi người mình yêu không còn yêu mình nữa, mà đau đớn cùng bất lực nhất chính là nghe chính miệng người mình yêu thừa nhận còn yêu mình nhưng không thể bên cạnh mình được, mà bên một người khác bởi vì mệt mỏi khi tiếp tục cùng mình. Cô lúc này còn nói được gì sao, My trả lại áo cho Linh, đưa tay muốn mở cửa.
"Cho là vì chính mình, hay là vì bé Na cũng được, chị nên giữ sức khỏe, và sống tốt" cũng chỉ có thể nói với chị như thế, ngoài ra, không thể làm gì nữa.
My nghe được, nhưng không nói lại, cũng không phản ứng gì. Em, là thực không biết hay giả vờ, nếu không có em, chị sống tốt được sao.
Hôm nay mẹ Linh đi siêu thị, mua thật nhiều nguyên liệu nấu ăn. Chẳng là My gọi cho bà, nói chiều sẽ dẫn bé Na đến thăm bà. Dù chỉ ăn cơm một buổi không giúp được gì nhiều, nhưng là bà vẫn muốn My ăn ngon, ăn nhiều hơn một chút. Đứa con này quá gầy, hơn nữa bà cũng muốn lấy lòng đứa cháu nhỏ kia nha. Dẫu là không ruột thịt gì với bà, nhưng nhìn thấy bé nhỏ, bà không khỏi muốn cưng chìều, thương yêu.
Nghe tiếng mở cửa, bà liền biết đứa con gái ngoan nào đó của bà rốt cuộc đi chơi cả ngày đả về. Mấy ngày nay tốt lắm, còn thường xuyên qua đêm bên ngoài, nhưng là con cái đã lớn, bà không thể quản quá chặt. Bà hừ một tiếng, cũng không thèm đưa mắt nhìn đến.
"Con chào bác" Trang lễ phép
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái, cùng vẻ mặt có phần nghiêm trọng của Linh, mẹ Linh mi mắt giật giật, chuyện gì đây, sao trở về còn dẫn thêm một người khác nữa. Bà chào lại Trang rồi đưa mắt nhìn Linh, ý muốn Linh giải thích.
Linh gãi đầu, ánh mắt của mẹ cô có gì đó không được tốt cho lắm. Nhưng là, cô đã quyết định bên cạnh Trang, trước phải nói cho mẹ cô biết "Em ấy cũng mấy lần đến nhà mình"
"Mẹ không quên" sao bà quên được, mấy năm gần đây, cô gái này là gần gũi với con gái bà nhất
"Nhưng là lần này em ấy đến với vai trò khác. Con với em ấy đang quen nhau" Linh không nhanh không chậm giải thích rõ ý đồ của mình.
Mẹ Linh há hốc mồm, có chuyện gì đó sai sai rồi. Hôm nay là bà xuống bếp, mời cơm My, không phải xuống bếp, mừng con gái dẫn bạn gái về. Nhắc đến My, bà cảm thấy có chút đau đầu. Không rõ, chút nữa con bé đến trông thấy Linh với Trang, sẽ phản ứng thế nào đây.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến nha, mẹ Linh đổ mồ hôi hột. Vừa thu được bình tĩnh đi ra ngoài thì Linh đã nhanh nhẹn ra mở cửa, ba người, hai lớn một nhỏ đứng nhìn nhau trước cửa, bà vỗ trán.
"Còn đứng đó làm gì, vào nhà đi"
Bé Na không vì thấy nơi này lạ rồi trở nên sợ sệt, bé chào mom, rồi thấy bà hôm trước ôm bé, bé liền đi vào, miệng nhỏ ngọt ngào gọi bà khiến mẹ Linh thoáng chốc quên bầy không khí đang dày đặc thuốc súng.
"Bé Na ngoan quá, bà có mua bánh kẹo, sữa, cả trái cây nữa, bé Na thích ăn gì, nói mẹ con lấy cho ăn, được không?"
Bé Na gật đầu. bà thiệt tốt với bé nha.
"Linh, đi bật hoạt hình cho bé Na xem"
Nghe được mẹ mình điểm danh, Linh còn đang ngơ ngác nhìn My, vội quay người lại, nhưng là không vội đi đến bật tivi mà là lại chỗ Trang đang đứng, kéo tay Trang lại sofa, lúc này cô mới tìm chọn kênh hoạt hình cho bé Na.
Hành động của Linh không khỏi rơi vào mắt của My và mẹ Linh. Một người tỏ ra bất đắc dĩ, còn một người nhìn như vô cảm, lại chính là chua xót vạn phần. My đi theo mẹ Linh vào bếp, cô thật không thích hợp ngồi ở phòng khách mà.
"Mẹ xin lỗi, mẹ không biết Linh nó... Nếu không mẹ đã ngăn không cho con đến"
My lắc đầu, ngăn lại lời mẹ Linh "Không có gì mà mẹ, cũng không phải lỗi của mẹ." My đưa mắt nhìn quanh, nuốt cay đắng vào lòng, quay sang hỏi mẹ Linh "Mình còn phải làm gì nữa mẹ?"
Đã bao lâu Linh cũng không nhớ nổi, khi mà không khí trên bàn ăn ngột ngạt như lúc này. Cô cũng biết là tự làm tự chịu, nếu không phải cô, sẽ không kéo những người trên bàn ăn rơi vào cảnh chỉ nhìn nhau thôi cũng trở nên khó xử. A, ngoại trừ một người ở đây, không biết người lớn đang nghĩ gì, ngoan ngoãn ngồi ăn phần cơm trong chén của mình.
Trong chén thêm một phần thức ăn, Linh ngước lên, là Trang gắp cho mình, cô cười cười, cũng gắp lại, xong như nhớ ra gì đó, mắt hơi liếc về phía My, cô thở phào, người kia không có để ý. Nhưng là cô vì sao phải sợ sệt người kia nhìn thấy đây. Lắc đầu xua đi suy nghĩ của mình, cũng không phải là vợ lớn vợ nhỏ ngồi chung bàn, cô sao phải thấp thỏm như vậy. Quyết định không nghĩ nhiều nữa, Linh tiếp tục ăn bữa cơm còn hơn hồng môn yến này.
Ăn cơm xong, My muốn ngồi lại cùng nói chuyện với mẹ Linh, nhưng là có vẻ như cô ở lại không khí sẽ gượng gạo hơn. Nên thu thập xong, liền từ giã mọi người trở về. Mẹ Linh đi ra tiễn cô. Bà cùng cô đứng đợi taxi.
"Con, đã có dự định gì chưa? Ý mẹ là chuyện gia đình" mẹ Linh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, nếu Linh đã thừa nhận quan hệ mình với Trang, My cũng cần có một nơi để nương tựa.
"Con cũng chưa nghĩ đến. Mà hẳn cũng không cần nghĩ nhiều. Con có bé Na rồi" đúng nha, lúc này cô còn có đứa con gái nhỏ này. Cô cũng không phải chỉ có một mình.
"Đến mẹ ôm một cái" bà biết trong lòng của My đang khó chịu, là mẹ mà bà lại không biết cách nào để giúp được con gái. My cười với bà, đi lại gần ôm chầm bà.
"Con cũng muốn ôm ôm" thanh âm non nớt của bé Na vang lên, hai người lớn liền bật cười, lại cùng khom xuống ôm ôm bé.
Buông My ra, mẹ Linh tiếp tục hỏi chuyện "À mà con đã về nhà gặp ba mẹ con chưa?", My hơi nhíu mày, từ lúc trở về đây cô vẫn chưa về nhà gặp ba mẹ mình. Một phần vì công việc bận rộn, một phần chính vì chuyện tình cảm, khiến cô cũng quên mất phải về thăm ba mẹ. A, cô nhận ra cô làm người thật thất bại. Không chuyện gì bản thân cô làm tốt cả. Được rồi, dù sao ngày kia là ngày nghỉ, liền đi về thôi.
"Con vẫn chưa về, nhưng chắc cuối tuần này con sẽ về đó"
"Ừm, con nên về. Ba mẹ con chắc chắc đang nhớ con lắm. Ngay cả mẹ không phải mẹ ruột gì của con, nhìn con đi năm năm mới về, cũng nhớ đến sốt ruột. Kìa, xe đến rồi, con đưa bé Na nhanh về đi, nhìu hai mắt díu lại thương chưa kìa"
My chào tạm biệt bà rồi lên xe. Cô ngoảnh đầu nhìn lại, à, người kia hoàn toàn không ra khỏi cửa. My mím môi, hơi ôm siết lấy con gái nhỏ. Cô quả thực cảm thấy thất lạc, cũng quả thực đau lòng .
Mẹ Linh phá lệ, bà thường có thói quen ngủ lúc 9 đến 9 giờ hơn, nhưng tối nay đã 10 giờ, bà vẫn ngồi phòng khác. Đứa con gái tốt của bà không theo chân bạn gái, đi ngủ nhà người bà liền gọi ra nói chuyện.
"Có thể nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra hay không?" bà ngờ ngợ nhớ ra mình đã từng hỏi câu này, sau đó chính là một câu chuyện dài của mấy đứa con bà. Không biết lần này có câu chuyện gì nữa không.
Linh đưa mắt thăm dò mẹ mình "Mẹ là muốn nói chuyện gì?"
"Chuyện tình cảm lăng nhăng của con"
Linh có phần khó chịu, cô khi nào đã thành người lăng nhăng rồi "Con không có lăng nhăng"
"Vậy chuyện cô gái con đưa về nhà là sao?"
"Cô ấy thực là bạn gái con, ngoài ra không có người khác. Cho nên không tính là lăng nhăng. Con biết mẹ muốn hỏi chuyện con với My, giữa chúng con đã không còn gì nữa"
Mẹ Linh liếc mắt, quả nhiên giỏi, là giỏi mạnh miệng. Được, là bà không giúp được gì, nhưng là "Khụ, hèn gì lúc nãy My nói với mẹ cuối tuần nó với bé Na sẽ trở về" đoạn sau, tức là về đâu, đánh chết bà cũng không nói, "Được rồi, mẹ buồn ngủ. Đi ngủ trước đây. Con cũng ngủ sớm đi" bà quay lưng đi, nhìn thấy nét mặt sững sờ như mất hồn của con gái, bà cong môi cười đắc thắng, ha ha, cho con cứ giỏi mạnh miệng.
Linh ngồi đó, không mảy may hay biết mình đã bị chính người mẹ thân yêu của mình tính kế, bởi lúc này trong đầu cô chính là câu nói của mẹ lúc nãy.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chị Dâu
- Chương 49