Chương 47

Trang từ lúc trông thấy My ngất, cô tránh sang một bên không đi cùng Linh, viện lí do phụ giúp Trí với Thủy Tiên tiếp khách. Đến khi thấy Linh trở ra từ phòng My, hốc mắt còn có chút hồng hồng, Trang mới đi lại

"Linh ổn không?"

Linh lắc đầu, cô thật sự không ổn, nhưng vừa nãy mới thừa nhận Trang là bạn gái, hiển nhiên lúc này không thể nói mình vì người cũ, trong lòng trở nên ngổn ngang trăm mối "Mình về nhà đi"

"Còn bữa tiệc" Trang thực ra không quan tâm đến bữa tiệc thế nào, cô chỉ sợ Linh đi về sớm lúc này sẽ nhận sự khiển trách của người thân.

"Không sao. Linh muốn trở về nghỉ một chút" Linh phất tay, cho dù lúc này có ai ngăn cản, cô vẫn không ngại mà trở về, cô thấy mình mệt mỏi quá.

"Được, vậy em về với Linh" Trang nhoẻn miệng cười "Nhưng là về đâu?" cô cũng không rõ cái gọi là nhà đó là nhà của cô hay của Linh nữa.

"Vẫn là về nhà em đi" cô cũng không có khí lực, một lát phải dậy đưa Trang về, cô muốn ngủ một giấc. Chính Linh lúc này vẫn không phát hiện, dù cô thừa nhận Trang là bạn gái mình, lại hiển nhiên không chút nào có ý muốn giữ Trang qua đêm ở nhà mình.

Cả hai vào phòng chào mẹ Linh rồi trở về. Mẹ Linh trông thấy con gái mình muốn về sớm, lại cùng cô gái khác mà không phải My, liền hiểu rõ cuộc nói chuyện kia có kết quả không tốt. Bà suy nghĩ một lúc rồi bế lấy bé Na trở sang chỗ của My.

My lúc này đã ngưng khóc, nhưng đôi mắt ráo hoảnh, vô hồn. Cô lấy khăn giấy lau vội gương mặt mình khi nghe thấy tiếng mở cửa bước vào. Tia thất vọng lóe lên trong mắt My khi người trở vào không phải là Linh, nhưng nháy mắt che giấu nó.

"Con có muốn về bây giờ không? Mà con tự đi xe đến hay sao?"

"Con đi taxi đến" My nhìn con gái mình "Bé Na chào bà chưa?"

Bé Na ngoan ngoãn gật đầu, lần này mommy dẫn bé về nhà, bé liền gặp thiệt nhiều người lạ, nhưng mà bé không sợ nha, vì ai cũng cười với bé, bà con ôm ôm bé từ nãy giờ.

"Con thực muốn về sớm, chỉ sợ thất lễ..."

Mẹ Linh xua tay "Mẹ nói con không cần lo mà. Cứ yên tâm ra về, dẫn bé Na về cho nó ngủ sớm một chút. Mà mẹ nhắc này, có thời gian, nhớ phải dẫn theo bé Na trở về nhà, biết chưa?"

My nhìn đôi mắt cũng sắp díu lại của bé Na, cô đi lại đưa tay ôm lấy con gái "Vậy con về trước, nhất định con sẽ ghé thăm mẹ"

Trang mở cửa phòng, Linh nhanh chóng theo sau, cô một mạch thẳng vào phòng ngủ mà không đợi Trang lên tiếng, có lẽ với cô nơi này thực sự không những không xa lạ, còn có hơn phần quen thuộc.

"Không đi tắm trước sao?" Trang đứng ở toilet rửa mặt, đợi nghe câu trả lời của Linh. Không nghe thấy Linh đáp lại, cô mới cởi đồ trên người chuẩn bị tắm, lại nghe tiếng bước chân, theo sau đó là Linh đẩy cửa toilet đi vào. Trang đỏ mặt, xoay người. Linh cũng lắp bắp, luống cuống trở ra

"Xin lỗi.... tưởng em chỉ rửa mặt. Linh không cố ý. Em...cứ tiếp tục..."

Trang thở hắt ra, cố điều chỉnh nhịp tim đang đập nhanh của mình. Cô, vẫn là chưa lộ liễu trước mặt người khác bao giờ, cho dù có là người yêu, cô vẫn không khỏi có phần ngượng ngùng. Nhưng là dường như có một chút thất vọng thoáng qua trong lòng khi Linh xoay bước trở ra thì phải.

Linh ngồi đợi ở sofa một lúc thì Trang trở ra, cô còn có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Trang. Thấy Linh có phần né tránh, Trang cười nhẹ "Em xong rồi, tới lượt Linh vào tắm đi. Trong đó có để sẵn đồ ngủ với khăn tắm". Nghe được lời Trang, Linh đi như chạy lập tức vào toilet.

Nước lạnh phả vào mặt khiến Linh trở nên bình tĩnh hơn, cô có xúc động muốn đập đầu mình, rõ ràng vì phút nóng nảy, muốn kí©h thí©ɧ người kia, cô lại cố tình lấy đá đập chân. Nếu giả như tí nữa, Trang muốn lấn một bước nữa, cô phải thế nào. Từ chối chính là làm cô gái kia tổn thương, còn thuận theo, Linh lắc đầu, cô biết nếu thuận theo thì càng khiến cô gái kia tổn thương hơn. Bởi cô là không tự nguyện. Vẫn cầu cho không có chuyện gì xảy ra đi.

Linh cầm lấy khăn, vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Trang nửa người dựa vào tường, đọc sách, cô cười cười đi lại.

"Cần em giúp không?" Trang đặt sách xuống, không đợi Linh trả lời, đưa tay đón lấy cái khăn, lau tóc cho Linh

"Cảm ơn" Linh nhắm mắt tận hưởng.

"Quá khách sáo rồi, chỉ chuyện nhỏ, Linh không cần phải như vậy"

Trang không ngưng tay, đều đặn lau tóc cho Linh. Trang nhớ kể từ lúc gặp lại Linh bắt đầu muốn lần nữa thân cận Linh, thì tóc Linh luôn cắt ngắn, dường như Linh không thích để lại tóc dài. Cảm nhận mái tóc đã khô, Linh mới giữ tay Trang, xoay người lại.

"Không phải chuyện này."

Thấy Trang im lặng, ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Linh mới tiếp lời "Cảm ơn em cũng không phải chỉ có chuyện này. Là mấy năm qua, người bồi bên cạnh Linh luôn là em." Cho dù có thể Linh không cho em được thứ tình cảm mà em muốn, nhưng Linh sẽ ở bên cạnh em, như em đã làm như vậy suốt mấy năm qua.

Linh hơi sát người lại, đưa tay ôm lấy Trang "Cảm ơn em"

Trang nâng tay ôm lại Linh, cô nhận cái ôm này nhưng cô không muốn nhận lời cảm ơn kia. Cô không cần Linh cảm ơn mình, thứ cô cần là tình cảm của Linh, bất quá, cô tin cô có thể khiến Linh thật sự động lòng.

"Được rồi, Linh cũng mệt rồi phải không? Mình ngủ đi"

Linh ngoan ngoãn gật đầu, nằm xuống giường, cô vòng tay ôm lấy Trang, Trang cũng đặt tay lên eo Linh, ép sát mình vào l*иg ngực, lắng nghe từng nhịp đập đều đặn, nhẹ nhàng của Linh.

Ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy đồng hồ đã sắp năm giờ, Linh mới nhớ ra chiều nay mình phải đi đón hai đứa cháu cưng ông Thái dùm ông. Mấy ngày trước hai vợ chồng Trí đã dắt tay nhau đi hưởng tuần trăng mặt, Thủy Tiên dù không muốn rời con, dưới sự ép buộc của mọi người, cô vẫn phải thuận theo. Hôm nay bảo mẫu có việc xin nghỉ, ông Thái với vợ cũng bận việc riêng, liền nhờ cô giúp ông, cũng là muốn cô về nhà ông dùng cơm. Linh vội vàng rời khỏi công ty, lái xe nhanh đến nhà trẻ đón hai đứa cháu trai.

Bước xuống xe, Linh đi vào phía trong trường, liền bắt gặp hai cháu trai đang đứng cạnh cô giáo. Nhìn thấy cô đến, hai anh em cười tươi vẫy vẫy. Linh nhanh chóng đi lại, gương mặt áy náy nhìn cô giáo trẻ "Xin lỗi cô giáo, công ty có việc bận nên rước hai bé trễ, làm phiền cô giáo rồi", cũng không phải lần đầu đi đón hai cháu, Linh với cô giáo của hai anh em sinh đôi kia cũng tính là quen thuộc.

Cô giáo quả nhiên là cô giáo, giọng nói nhẹ nhàng, êm tai, lịch sự trả lời Linh "Không sao đâu chị, nếu chị đã đến rồi thì có thể đưa cháu về"

"Chào tạm biệt cô đi Bi, Bo"

Anh em nhà nào đó nhanh nhảu, đồng thanh "Con chào cô ạ"

Nắm tay dẫn hai cháu nhỏ mình ra xe, đi ngang một phòng khác, Linh bắt gặp một bé gái, trên lưng đeo ba lô nhỏ màu hồng, gương mặt có phần nôn nóng sốt ruột, Linh do dự không biết có nên đi lại hỏi thăm bé Na không. Đã đến giờ này, cô tưởng mình trễ, không ngờ người kia còn trễ hơn. Chưa kịp quyết định có nên đi lại hay không, cháu trai ngoan của cô đã giúp cô quyết định.

Bé Bo thấy bé Na, liền gỡ tay cô mình ra, bé Bo thấy bạn kia thật là quen mắt nha, hình như chính là bạn gái hôm trước đến nhà bé, còn chơi với bé một hồi lâu.

Nhìn ra thân ảnh nho nhỏ lúc nãy còn nắm lấy tay trái mình, giờ lại đi về hướng bé gái kia, Linh bất lực đỡ trán. Phải trách sức hấp dẫn của bé gái nhà người ta quá lớn, hay trách cháu trai của cô sớm bộc lộ bản tính mê gái đây. Được rồi, nếu cháu đã thích bé gái nhà người ta như vậy, cô sẽ toại nguyện cho cháu. Còn đang mê man với suy nghĩ của mình, một thân ảnh nhỏ khác cũng đã rời khỏi cô, đi theo thân ảnh nhỏ lúc nãy, đã vậy, nhìn xem nhìn xem, hai tay nhỏ nhắn của bé Bi còn chấp sau lưng, rõ ràng là một bộ ông cụ non. Lại một đứa cháu trai khác của cô, sớm khuất phục trước sự hấp dẫn của bé gái.

Đến nước này thì Linh chỉ còn đành phải thuận theo hai đứa cháu nhỏ này, cô chầm chậm bước theo sau.

Bé Na đang buồn rầu vì mommy hôm nay lại đến rước bé trễ, bỗng thấy trước mặt là bạn hôm trước chơi cùng bé, bé liền trở nên vui vẻ. Cô giáo hỏi bé bé quen bạn kia sao, bé nhanh chóng gật đầu. Linh đi theo sau, đến chỗ mấy bạn nhỏ, cô khẽ gật đầu với cô giáo của bé Na, rồi quay hỏi bé Na

"Bé Na, chưa ai đến đón con sao? Mommy con đâu?"

Hai mắt bé Na lóe ra tia vui mừng, là mom nha, liền tiến lại chỗ Linh, hai tay ôm lấy ngang chân cô, lên tiếng gọi "Mom"

Linh còn chưa quen được với cách gọi này của bé, nhưng cô còn nhớ hôm trước, vì cách xưng hô này, bé suýt nữa khóc, cô cũng không khờ dại mà lặp lại để lần nữa phải dỗ bé đâu. Trực tiếp bỏ qua vẫn tốt hơn.

Ngồi xổm xuống đối diện với bé, Linh lặp lại câu hỏi "Chưa ai đón con sao? Mommy con đâu?"

Bé Na lắc đầu, bé cũng không biết hiện giờ mommy ở đâu. Mommy vẫn thường xuyên đến trễ để bé đợi, nhưng là bé không có hỏi mommy tại sao đón bé trễ như vậy. "Con không biết."

"Mommy con hay đón con trễ như vậy?" Linh dò hỏi, bé Na nhìn Linh, chầm chậm gật đầu. Bé thật sự không muốn về trễ, bạn của bé đều được ba mẹ đến đón hết, cả phòng cũng chỉ còn lại bé, bé không thích chút nào. Đôi mắt bé Na đo đỏ, ngân ngấn nước, Linh liền đưa tay ôm lấy. Nhưng là chưa kịp ôm vào lòng thì cháu trai đẹp trai đáng yêu đang đứng bên cạnh đã nhanh hơn cô, ôm lấy bé Na, còn bẹp lên mặt bé Na một cái, rồi cười toe khi hôn trộm thành công. Linh giơ tay buông vũ khí đầu hàng trước đứa cháu này của mình.

Linh lúc này bỏ qua không để ý đến ba đứa nhỏ, nói chuyện với cô giáo của bé Na

"Phụ huynh của bé Na vẫn hay đón bé trễ thế sao cô giáo?"

Cô giáo trẻ vâng một tiếng, cũng không quên dọ hỏi "Chị có quen với mẹ của bé Na sao?"

Linh nhanh chóng phủ nhận "Tôi không quen phụ huynh của bé, chỉ biết bé"

Cô giáo trẻ gật đầu "Bé Na là một bé ngoan, mặc dù mẹ hay đón bé trễ, bé cũng không khóc. Những tưởng chị có quen với mẹ bé, nhờ chị nhắc mẹ bé tranh thủ đón bé sớm. Nhìn bé một mình ngồi lại rất tội"

Linh cười cười, không trả lời, nhưng ánh mắt có phần đau lòng, cô thực thương cho bé Na. Cũng có chút oán trách người kia, nếu bận rộn, sao không thuê ai đó trông dùm. Còn đang ngẩn ngơ, cô liền nghe bé Na lớn tiếng "Daddy" rồi trông thấy bé chạy nhanh ra, ôm lấy một người đàn ông đang bước vào. Linh quay sang cô giáo "Đó là ba của bé Na?"

Cô giáo lắc đầu, trước giờ vẫn là mẹ của bé đến đón, cô chưa gặp ba của bé, trước vẫn phải ôm bé lại.

"Bé Na, lại đây với cô" cô giáo lên tiếng gọi bé Na. Bé mặc dù muốn để daddy ôm mình, nhưng bé là bé ngoan, bé ngoan thì vâng lời cô, nên bé tuột xuống khỏi tay daddy, đi lại chỗ cô giáo, trên gương mặt vẫn còn nét hưng phấn. Linh tuy đã nghe My nói bé Na chỉ là cô nhận nuôi, hơn nữa, cô cũng quyết tuyệt với My, nhưng không biết vì sao, khi nghe bé Na gọi người đàn ông kia là daddy, cô không khỏi ghen tuông. Trong đầu cô lúc này chính là ba người kia là một gia đình, My không phải là của cô.

Tú là ba đỡ đầu cho bé Na, anh cũng thích con nít, nhưng vợ anh vẫn chưa chịu sinh em bé cho anh. Thấy bé gái nhà người ta đáng yêu, liền một mạch nài nỉ My cho anh làm ba đỡ đầu cho bé. Mấy tháng nay anh chưa gặp bé, cảm thấy nhớ cô con gái này nên bỏ mặc hình tượng ga lăng của mình, chân bước trước đi đến tìm bé Na.

My mấy hôm nay không được khỏe, nhưng công việc nhiều không cho phép cô nghỉ. Cộng thêm cô còn phải chăm cho bé Na, đến tận giờ cả người dường như rã rời. Nhưng cô còn nhớ, Tú không có đến đón bé Na lần nào, cô giáo sẽ không cho Tú đón, nên khi Tú đề nghị để Tú đi đón bé, cô cứ về nghỉ trước, cô từ chối. My bước theo sau Tú, cô đưa mắt nhìn phía trước, ánh mắt sững lại, gặp lại người kia. Cô có phần lo lắng, sợ người kia nghe bé Na gọi Tú là daddy, sẽ hiểu lầm cô với Tú có quan hệ gì đó, cô muốn đi nhanh đến trước mặt Linh giải thích. Nhưng khi bước chân đến gần, cô thấy rõ gương mặt lạnh nhạt, không phảng phất bất kì biểu cảm gì, nói gì đến tức giận hay ghen tuông, cô cười khổ. Linh không cần cô giải thích, cũng không quan tâm cô có hay không có quan hệ với người khác. Linh đã không còn bận tâm, để ý đến chuyện của cô. Lần trước Linh đã nói rõ ràng vậy rồi. Hơn nữa, Linh cũng nói cô không được làm phiền Linh, vì Linh chính là sợ người bạn gái kia của Linh không vui.

My nhìn cô giáo, cười ngại ngùng, cô đến trễ, đã thường xuyên làm phiền cô giáo trẻ này "Thật có lỗi, lại đến trễ, để cô giáo phải đợi"

"Tôi không sao, nhưng là chị vẫn nên tranh thủ, đừng để cho bé đợi"

My cười gượng, "Tôi sẽ cố gắng" rồi nhìn sang bé Na, giơ hai tay "Bé Na, chúng ta về thôi"

Bé ngoan ngoãn quay sang cô, lễ phép chào cô, chào mom rồi đi lại để mommy mình để mommy ôm vào lòng, trước khi rời khỏi bé còn không quên vẫy tay chào hai bạn của bé.

Linh nhìn bóng ba người kia rời khỏi, đôi môi không khỏi nhếch lên, rõ ràng là hình ảnh một gia đình hài hòa. Hôm nay có người đàn ông kia, người kia liền không một lời chào cô. Là sợ người đàn ông đó biết mối quan hệ của cô với người kia rồi hiểu lầm đúng không? Như vậy, hôm trước còn giả vờ, nói những lời gì đó, muốn cho cô tha thứ. Linh hừ một tiếng rồi gật đầu chào tạm biệt cô giáo, nắm tay dẫn hai cháu trai mình trở về.