Nếu như mọi hôm Tử Cách đòi chia tay, Triệu Kiệt đều có thể dằn xuống lòng tự trọng để xin lỗi, để làm huề với cô. Nhưng hôm nay Triệu Kiệt giận dữ thật sự, hôm qua vừa mới hống hách vì giành được lời xin lỗi của Lục Lăng, hôm nay lại bị Lục Lăng chơi lại một vố đau đến thế, hắn thật không cam tâm!
Nhưng Lục Lăng là động vật mang máu điên trong người, chẳng khác gì một chú trâu điên, không ai dám động vào. Nếu Lục Lăng bảo với Tử Cách là không được tiếp xúc với Triệu Kiệt nữa, có mười Tử Cách cũng không dám. Triệu Kiệt vẫn thường ăn dầm nằm dề trước cửa để lay động lại suy nghĩ của Tử Cách, thế nhưng hầu như đều vô dụng.
Tử Cách đi làm là do Lục Lăng chở đi, rước về cũng là Lục Lăng rước, trước nay luôn thế. Vì Lục Lăng bị bệnh nên nàng luôn cách ly mình với xã hội, trốn trong những góc khuất của mình, thứ duy nhất mà Lục Lăng có là tình thương của Tử Cách, người duy nhất mà Lục Lăng có cũng chính là Tử Cách. Tử Cách dần dần biến thành lẽ sống của Lục Lăng, thành tất cả mà Lục Lăng nương nhờ.
Vậy nên Tử Cách từ mẹ chồng biến thành điểm chí mạng của Lục Lăng, tình thương của Tử Cách làm cho tâm hồn giận dữ của Lục Lăng dần trở nên mềm mỏng, cũng chính tình yêu của Tử Cách khiến quỷ dữ trong Lục Lăng trỗi dậy. Chúng luân phiên nhau dày vò tâm hồn mỏng manh của Lục Lăng, khiến nàng đắm chìm trong hỉ nộ ái ố. Nàng có thể vui trong phút chốc, cũng có thể buồn trong phút chốc, lại giận dữ tiếp theo lại nũng nịu, nàng còn chẳng biết nàng có phải bị thần kinh rồi không. Nhưng tất cả cảm xúc của Lục Lăng đều là do Tử Cách, mẹ chồng của nàng mang lại.
Nhưng hôm nay đến lịch Lục Lăng đi tái khám, một tháng thường Lục Lăng sẽ đi tái khám một lần, ngày hôm đó Tử Cách sẽ tự lái xe đến chỗ làm. Sau khi làm việc xong, Tử Cách thơ thẩn nhìn bầu trời lam nhạt đang chuyển dần sang tối, cảm giác trong lòng cứ ngày một ngổn ngang, không biết mình đang là ai, đang làm gì nữa.
"Phó tổng, chiều nay có muốn ở lại dùng cơm với mọi người không?" Trợ lý của Tử Cách tuổi tầm hai mươi lăm, dáng vẻ thướt tha xinh đẹp này khiến Tử Cách chợt nhớ đến cô gái nhỏ nhắn ở nhà. Nhìn ai Tử Cách cũng có thể thấy Lục Lăng, cô thật bệnh rồi.
"Không, chị phải về nhà chuẩn bị cơm rồi, để Lục Lăng ăn cơm một mình không nên" Nói rồi Tử Cách đứng lên dọn dẹp đồ đạc cho vào túi xách, sau đó mỉm cười lướt qua trợ lý của mình, hệt như một bà nội trợ tới giờ phải ở nhà nấu cơm cho chồng con ăn.
Sau khi Tử Cách khuất dần ra cửa, trợ lý của cô mới âm thầm che miệng nói chuyện bát quái, "Phó tổng của mình đội con dâu lên đầu quá. Cái cô Lục Lăng đó nhìn là thấy ghê gớm rồi."
"Ghê gớm mới lấy được con trai của phó tổng chứ bà" Nhân viên A cũng góp lời, thật ra tính tình của phó tổng rất tốt, làm việc ở đây rất lâu nên ai cũng kính nể. Chỉ có sự xuất hiện của cô con dâu làm mọi người không ưng lòng, nàng ta cũng quá ăn hϊếp phó tổng của mọi người rồi!
Nhân viên B mang ly cà phê đi rửa, nghe chuyện bèn đứng lại nói chiêm vào, "Lục Lăng đó nổi tiếng điên khùng mà. Nhỏ đó muốn gì thì phải là cái đó, nghe sự tích khi con trai phó tổng còn sống không? Nhỏ đó muốn ăn cơm của phó tổng nấu, nửa đêm con trai của phó tổng phải chạy từ tỉnh B chở ả về. Bắt phó tổng dậy nấu. Ghê gớm chưa? Con dâu mà tưởng là mẹ của phó tổng không"
"Trời! Có vậy luôn? Vậy phó tổng có nấu không?"
Nhân viên B bĩu môi, "Nhìn phó tổng hiện giờ cô nghĩ xem phó tổng là người thế nào? Trong công việc thì nghiêm túc vậy thôi, chứ phó tổng là người cực kì nhu nhược."
"Vậy hả."
Tử Cách lái xe chầm chậm vào bãi đỗ xe, người làm đã giúp nàng bấm sẵn cổng mở. Nhìn vào sân vườn thì thấy lại là Triệu Kiệt đứng đó, lòng Tử Cách âm thầm nặng nề. Nàng đã nói hết lời rồi mà hắn vẫn không nghe, nàng đã nói nàng muốn chia tay, nàng không muốn dính líu gì với hắn nữa. Nàng đỗ xe xong liền bước xuống xe đi lại chỗ hắn.
"Anh về đi, em đã nói là mình chia tay, Từ nay về sau không dính líu gì nhau nữa" Tử Cách nhìn gương mặt tuấn tú của Triệu Kiệt, trong lòng đưa ra quyết định chia tay cả ngàn lần, nàng nhất định sẽ không để hắn thuyết phục được mình nữa.
Triệu Kiệt gấp đến độ sắp sửa thất thố đến nơi, hắn nắm lấy hai cánh tay của Tử Cách, hỏi, "Em bị cái gì? Lúc nào em cũng đòi chia tay, em có hiểu cho anh không? Anh thật sự yêu em mà Tử Cách, em biết anh yêu em không?"
"Em không yêu anh. Chúng ta đã định sẵn là không thể yêu nhau, chỉ là bạn thôi, anh nhớ không?"
Triệu Kiệt như điên tiết lên, hắn quát, "Bạn! Có bạn nào như thế không? Bảy tám năm bên nhau chứ ít à em?"
"Bảy tám năm có ăn được không?" Lục Lăng đi bộ từ bên ngoài vào, thấy một màn này bèn hờ hững nói.
Tử Cách thấy Lục Lăng bèn vội hất cánh tay Triệu Kiệt ra, cô rất sợ Lục Lăng nổi giận với mình, con bé tuyệt không phải dạng người nên nổi điên. Mà cô cũng không phải là người gọi Triệu Kiệt đến, cô chỉ muốn đuổi hắn đi mà thôi.
"Chú xin con, nói giúp chú một lời đi được không? Con biết mẹ con nghe lời con nhất mà… Lăng Nhi, giúp chú đi con" Triệu Kiệt quay sang nài nỉ Lục Lăng, thế nhưng chỉ nhận được cái hừ lạnh sắc bén từ Lục Lăng. Nàng nắm cánh tay Tử Cách lôi vào bên trong nhà, Tử Cách đang đứng bị kéo đi, phản xạ đầu tiên là ngã về phía trước, vừa vặn được Lục Lăng ôm vào người.
"Mai mốt muốn mẹ đi thì nói, kéo vậy té chết" Tử Cách hết hồn mặt tái xanh tái mét, Lục Lăng bèn ôm lưng Tử Cách vuốt vuốt hai cái, nhỏ giọng dỗ, "Đừng sợ."
Chỉ hai chữ đừng sợ đã khiến lòng Tử Cách như mềm lại, đã lâu lắm rồi Lục Lăng nào có dáng vẻ che chở như thế. Lúc nào cùng hùng hùng hổ hổ ức hϊếp cô, bây giờ nghĩ lại mới thấy hoài niệm về ngày xưa.
"Ông dám đến nhà này một lần nữa tôi gϊếŧ ông. Lục Lăng tôi nói là làm, ông cũng biết rồi đó" Lục Lăng bỏ lại một câu, sau đó dắt Tử Cách vào bên trong nhà. Lần này cũng là dắt nhưng Tử Cách thấy nhẹ nhàng hơn, dễ chịu hơn hẳn cái kéo tay ban nãy.
Cửa nhà vừa đóng lại, Tử Cách đã thấy gương mặt Lục Lăng tối sầm lại như vũ bão kéo đến. Người làm đến định theo lễ dọn dẹp đồ cho hai người, nhưng lại bị giọng của Lục Lăng khiến cho nhất loạt sợ hãi.
"Từ nay về sau ai mà cho hắn bước vào trên trong sân thì biết tay tôi, hắn không phải chủ nhân căn nhà này, cũng không phải chồng của dì Cách. Ai cho phép mấy người cho hắn vào? Đừng để tôi bắt gặp hắn có mặt ở đây, án mạng xảy ra là do các người, nhớ đấy"
"Dạ biết rồi ạ" Người làm không ai bảo ai, đều nói vâng dạ.
"Dì đi tắm đi, sau này đừng có để hắn ta lôi lôi kéo kéo, bẩn hết cả tay rồi" Lục Lăng chạm vào hai cánh tay của Tử Cách bị Triệu Kiệt chạm ban nãy, chà chà hệt như có thể xóa đi dấu vết Triệu Kiệt chạm vào ban nãy.
Tử Cách khẽ cười một tiếng, "Người ta cũng đâu phải dơ bẩn đâu?"
"Ý dì là người hắn rất sạch? Sạch hơn tôi đúng không?"
"Không có, Lăng Nhi, ngoại trừ con ra ai cũng bẩn" Nói rồi Tử Cách đuổi theo bóng lưng của Lục Lăng, hai người cứ thế chơi trò rượt đuổi nhau. Khi thì người này muốn giữ lấy đối phương, khi thì người kia muốn đuổi theo đối phương.
Lục Lăng lấy trong tủ ra một bộ đồ, nàng ném cho Tử Cách, nói, "Biết vậy là tốt, dì đi tắm đi. Đồ ăn tối cứ nhờ người làm nấu là được"
"Con muốn ăn đồ mẹ nấu không? Mẹ tắm một chút thôi, nhanh lắm"
"Đi tắm! Nhanh! Nói nhiều quá"
"Vậy đợi mẹ xíu" Nói rồi Tử Cách ôm đồ của mình đi vào nhà tắm tắm, vậy nên cô không thấy trên môi của Lục Lăng là một nụ cười duyên. Đã từ rất lâu rồi Tử Cách nghĩ Lục Lăng không còn biết cười nữa, nhưng chỉ là, có cười, nhưng toàn là cười lúc nàng quay lưng đi, toàn là trộm cười.