"Tôi yêu dì."
Lục Lăng nhìn sâu vào đôi mắt đen láy xinh đẹp của Tử Cách, thổ lộ ra một câu thật lòng mình. Nàng yêu dì ấy, cần nhất là dì ấy, nàng nghĩ nếu giờ phút này nàng không nói mình yêu dì ấy, đây là sự thiếu xót của nàng.
"Đừng…" Tử Cách nghiêng đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Lăng, làm sao cô dám chấp nhận tình yêu này. Người này là con của bạn cô, người này còn là người cô một tay chăm bẵm từ nhỏ đến lớn. Nước mắt vừa mới ngừng rơi lại tiếp tục rơi, Tử Cách không biết cô rốt cuộc tạo phải nghiệt gì, lúc nào cũng phải rớt nước mắt.
"Đừng khóc, tôi chỉ muốn nói dì nghe, dì không cần phải chấp nhận tôi đâu." Lau đi những giọt nước mắt nóng vội của dì ấy, Lục Lăng khẽ mỉm cười: "Khóc mặt như heo ngốc."
"Con mới giống heo."
"Dì đó."
"Con đó."
"Được rồi, tôi giống heo." Lục Lăng khịt khịt mũi mình chọc cho Tử Cách cười, nàng biết được không phải cứ yêu, bày tỏ là sẽ có được tình yêu. Vậy nên nàng cũng không truy cầu điều này, nàng chỉ cần dì ấy biết được nàng yêu dì ấy, cần nhất là dì ấy, nếu không được yêu nhau thì nương tựa nhau một đời đối với nàng cũng là một chuyện mãn nguyện.
Tử Cách nằm xuống giường kéo chăn lên ngang ngực chuẩn bị ngủ, cô hỏi: "Con ngủ lại với dì nhé? Phòng bên kia có bạn rồi."
"Về phòng ngủ cũng được."
"Đừng chọc dì nữa được không?" Tử Cách mặt xụ xuống ngay lập tức, mới vừa chọc cho cô khóc một trận thật lớn, bây giờ lại chọc cho cô tức giận nữa. Tử Cách thật muốn đánh Lục Lăng cho nhớ đời.
"Được được, không chọc dì nữa. Ngủ ở đây cũng được…" Lục Lăng ra vẻ thần bí nằm bên cạnh Tử Cách, sau nàng với tay ra ôm trọn Tử Cách vào lòng mình, nói thêm: "Với điều kiện dì cho tôi ôm dì ngủ."
"Vậy về phòng ngủ đi, dì không phải gối ôm." Tử Cách giả vờ hờn giận không đồng ý cho Lục Lăng ôm mình nhưng lại đẩy nhẹ như trách yêu, không hề có lực. Cuối cùng vì không khí quá đỗi êm đềm nên cả hai chỉ ôm nhau nằm ngủ, Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái, chúc dì ấy ngủ ngon rồi mới ngủ.
Sáng hôm sau người của Hưng Thịnh tới, dịp tết nhất bọn họ nhất định không bỏ qua cơ hội hội họp với nhau, dù cho Hưng Thịnh đã tan ra từ lâu. Ngày đầu tiên của năm mới là ngày của gia đình, ngày thứ hai của năm mới là ngày của hội, ngày thứ ba mới là ngày đi chúc tết bà con thân thuộc. Buổi sáng Tử Cách quyết định dậy sớm chuẩn bị đồ ăn chuẩn bị cho sự đổ bộ của họ, Lục Lăng nằm trên giường nhìn dì ấy đi đi lại lại trong phòng, hết phẩy tóc cho khô đến thay quần áo, dì ấy vẫn tưởng nàng đang ngủ.
"Dì ốm thật đó." Nàng nói, nhìn dì ấy ốm không có tí mỡ nào trên người thôi nàng đã xót, nhớ trước khi nàng đi dì ấy vẫn còn đầy đặn, chỉ vài tháng mà dì ấy lại như vậy.
Tử Cách giật mình, vốn cô tưởng con bé vẫn đang ngủ, vậy nên cô nhanh chóng choàng cho xong chiếc sườn xám màu bạc của mình, vừa gài nút áo vừa đỏ mặt: "Đừng nhìn."
"Vẫn thích nhìn."
"Hư hỏng."
"Hư hỏng?" Lục Lăng nằm trên giường ngửa đầu cười ha ha trêu ngươi Tử Cách, cài xong nút áo Tử Cách mới đi lại giường nhéo yêu Lục Lăng một cái: "Còn cười trêu dì hả?"
Lục Lăng bắt lấy bàn tay của Tử Cách, nàng mạnh tay hơn một chút kéo dì ấy nằm trên người mình. Khi bốn mắt nhìn nhau, nàng thề rằng nàng có thể bay ngay lúc này, cảm giác này thật khiến nàng phát điên.
"Tôi yêu dì." Tim Lục Lăng đập liên hồi, liên tục, chúng réo lên khi thấy nữ chủ nhân của chúng, kêu gào hãy thỏa mãn chúng bằng cảm giác yêu thương ngập tràn. Lục Lăng nhịn không được nghiêng đầu hôn lên má Tử Cách một cái, âu yếm nói: "Tôi hạnh phúc sắp chết rồi."
Tử Cách đỏ mặt, cả người cô nóng hệt như ai đó bỏ cô lên chảo lửa. Đã lớn đến độ này nhưng lại có cảm xúc như say nắng, hệt như một cô nữ sinh lần đầu thích thầm bạn học cùng lớp, thinh thích bảy phần, ngại ngùng ba phần. Cô còn tự cười bản thân mình.
"Dậy chuẩn bị đi, mọi người ập đến bây giờ đó." Bình thường năm nào mọi người cũng sẽ chuẩn bị lì xì cho Lục Lăng, người nhiều lì xì nhất cũng chính là con bé. Hưng Thịnh tan rã, nhiều đàn ông quyết định an ổn lấy vợ, năm nay ắt hẳn phần của Lục Lăng cũng không còn nhiều nhất như mọi năm.
Đúng thật là vậy, mọi người chưa đến mười lăm phút đã đổ bộ đến nhà của hai người. Mà trong đám người Hưng Thịnh này không thể thiếu một cái tên kì cựu, Triệu Kiệt. Hắn đến mang theo vợ đến, cô vợ có chiếc bụng bầu lúp lúp sau làn áo. Lục Lăng nhìn thấy một màn này mới quay đầu lại nhìn Tử Cách, bắt gặp ánh nhìn của nàng, Tử Cách chỉ cong cong ánh mắt lại hờn giận nàng.
"Tôi sai rồi." Lục Lăng khẩu hình miệng nói với Tử Cách, Tử Cách hờn giận giơ con dao lên ý bảo 'dì chém cho chết'. Hai người giỡn qua giỡn lại với nhau như thế, Triệu Kiệt bắt gọn không xót một ánh nhìn nào.
Mặt hắn đanh lại, nhìn qua cô vợ của mình liền thấy nghi ngờ không thôi. Tối hôm đó vì sao hắn say đến độ không chịu nổi, vì sao hắn lại thèm muốn em ấy không chịu nổi. Hắn nhìn qua Tử Cách, cô ấy mặc chiếc áo sườn xám bạc, đẹp như một giấc mơ. Hắn bao giờ yêu người khác nhiều hơn cô? Mười mấy năm nay hắn còn không nhìn đến một người con gái nào, vậy mà một phút lỡ lầm hắn đã mất đi tư cách ở bên cạnh cô. Bây giờ có nhớ cô hắn cũng chỉ có thể len lén nhìn, cảm giác này không khác gì bức chết hắn.
Tử Cách hít mũi khinh thường Lục Lăng rồi quay đầu phụ Bạch tỷ hâm nóng đồ ăn dọn ra cho mọi người cùng ăn, Bạch tỷ vừa múc đồ ăn ra tô vừa nói: "Sao không nhờ Lăng Nhi làm phụ, nó lớn như vậy rồi."
Tử Cách chỉ cười cười: "Em làm được rồi."
"Em chiều nó riết nó hư cho mà xem." Bạch tỷ vẫn không thôi chen vào gia đình người khác, bình thường Tử Cách đối với những lời này chỉ nghe xong bỏ qua, bây giờ cũng thế.
Triệu Kiệt ngủ với em gái của một người trong hội, em ấy tâm tính rất được, dễ thương hay cười, trái ngược hoàn toàn với gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Tử Cách. Tử Cách biết em ấy thích Triệu Kiệt, mỗi ngày đều nấu đồ ăn đến cho hắn ăn. Không ít lần em ấy bắt gặp cô đang nói chuyện với Triệu Kiệt, nhưng chung quy, em ấy vẫn si mê hắn đến vậy. Tử Cách cả đời chẳng bao giờ giở trò bẩn thỉu, nhưng lần này cô đã nhúng tay vào, đích thân cho thuốc vào ly rượu của Triệu Kiệt. Cô biết ngoài cô ra không ai có thể chuốc thuốc hắn, vì ngoại trừ cô ra, hắn không tin tưởng người đàn bà nào khác.
Và hắn đã là chồng của người khác như thế, một người trọng chữ tín như hắn, đề cao bạn bè như hắn, không thể nào trở mặt không cưới em ấy. Nhất là trong bụng của em ấy còn mang thai của hắn.
Mọi người ăn uống rôm rả, Lục Lăng cũng gọi Kim Quang từ trong phòng ra ăn cùng mọi người. Đám đàn ông rủ nhau uống rượu hát hò, phụ nữ ăn xong, no say bèn dọn dẹp trước, chừa chỗ cho đàn ông chơi.
Bỗng nhiên có một người trong hội nói: "Tiếc thật… Em còn nghĩ chị Cách và anh Kiệt sẽ kết hôn…"
Tử Cách trừng mắt ra hiệu cho hắn im, nhưng hắn ôm đầu bật khóc, có vẻ như bị rượu làm cho say không chịu nổi rồi. Mặt của Tiểu Hồng vợ Triệu Kiệt tối đen lại, nhưng vẫn giả một nụ cười đoan trang.
"Cũng may, bằng không sao chú Kiệt có vợ đẹp đến thế." Lục Lăng ngây thơ nở một nụ cười, ai cũng nghĩ nàng thật sự ngây thơ khi nói câu này, chỉ có Triệu Kiệt và Tử Cách biết không phải như vậy.
"Lăng Nhi, ăn xong thì về phòng đi."
"Được." Lục Lăng hôn lên má Tử Cách một cái thật nhẹ rồi rời khỏi, mọi người lại nghĩ đây là phong cách Châu Âu mà Lục Lăng học được trong trường. Chỉ có Triệu Kiệt biết mọi chuyện như thế nào, hắn nắm chặt đôi đũa đến độ tay cũng buốt đau. Hắn không những mất lượt, còn mất lượt vào tay một tiểu nha đầu!