Cơn sốt của Cố Ngạn ập đến dữ dội.
Cả Tang Nam Tinh và hệ thống đều cảm thấy khó hiểu—
Không phải nói kẻ ngốc thì không bị cảm sao? Chẳng lẽ Cố Ngạn lại dám lén lút ra ngoài tắm mưa à?
Sau khi về đến nhà, Tang Nam Tinh đỡ Cố Ngạn nằm xuống giường, đắp chăn kín mít cho anh ta.
Bản thân cô thì xuống bếp nấu cháo cho Cố Ngạn.
Dì giúp việc phụ trách nấu nướng nhìn thấy Tang Nam Tinh đích thân xuống bếp, sợ hãi công việc của mình bị cướp mất: "Phu nhân, cô muốn làm gì ạ? Hay là để tôi làm cho!"
Tang Nam Tinh lắc đầu: "Món cháo này chỉ có một mình tôi làm được."
Nghe vậy, trên mặt dì giúp việc hiện lên vẻ mặt không phục —
Bà đã làm cơm ở nhà họ Cố hai mươi mấy năm rồi, từ Nam chí Bắc, trong ngoài nước, món gì mà bà không biết nấu? Sao món cháo này lại chỉ có một mình Tang Nam Tinh làm được?
Dì giúp việc vừa không phục vừa tò mò hỏi: "Phu nhân, tôi có thể đứng bên cạnh xem được không?"
"Được chứ." Tang Nam Tinh rất sảng khoái gật đầu đồng ý.
Chỉ thấy sau khi nồi gạo sôi lên, Tang Nam Tinh lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà, đập vào.
Dì giúp việc sờ cằm suy nghĩ: Ừm, tuy rằng dùng cháo gạo để luộc trứng lòng đào có hơi kỳ quái, nhưng người bệnh ăn chút trứng gà cũng tốt.
Đợi trứng chín, Tang Nam Tinh lại cho thêm vào nửa hộp sữa chua.
Dì giúp việc: "... Hả?"
Tiếp theo, Tang Nam Tinh lại cho thêm chút mật ong đường đỏ và hai miếng thạch trái cây vào cháo.
Dì giúp việc nhìn đến ngây người: "..."
Bà nhìn bát cháo trông giống như đồ ói trong tay Tang Nam Tinh: "Bảo sao cô lại nói món cháo này chỉ có mình cô làm được, hóa ra thứ được thử thách không phải là tay nghề nấu nướng mà là năng lực chịu đựng về mặt tâm lý."
Dừng một chút, dì giúp việc lại hỏi Tang Nam Tinh: "Nhưng mà phu nhân, cô chắc chắn cậu chủ có thể uống hết chỗ này chứ?"
Tang Nam Tinh gật đầu: "Chắc chắn."
Cô lên lầu, để Cố Ngạn dựa vào vai mình, dùng thìa múc cháo đưa đến bên miệng Cố Ngạn: "Há miệng."
Cố Ngạn nghe lời há miệng, ăn cháo do Tang Nam Tinh đút.
Ăn được hai miếng, sắc mặt anh ta vậy mà lại tốt hơn rất nhiều.
Khóe miệng cũng dần dần nhếch lên.
Nhìn đến mức dì giúp việc và hệ thống đều ngẩn ngơ.
[Ký chủ, cô đúng là thần kỳ, sở thích của ký chủ phu thật sự không phải người bình thường có thể phát hiện ra.]
Tang Nam Tinh: "Khẩu vị của Cố Ngạn chính là như vậy đấy, giống như dê xì hơi vị kẹo bông—vừa sang chảnh vừa kỳ quái."
Hệ thống: "..."
Cho Cố Ngạn ăn no xong, Tang Nam Tinh cũng không rảnh rỗi.
Cô tìm túi chườm đá giúp Cố Ngạn hạ sốt, lại thay quần áo ngủ cho anh ta.
Đến khi trời khuya hơn một chút, Tang Nam Tinh buồn ngủ, cô sợ Cố Ngạn nửa đêm lại sốt cao, bèn ngủ luôn bên cạnh Cố Ngạn.
Sau khi ngủ thϊếp đi, cô mơ màng cảm giác được có người nắm lấy tay mình.
Tang Nam Tinh mỉm cười, dùng sức nắm lại tay Cố Ngạn.
Vì lo lắng cho bệnh tình của Cố Ngạn, ngày hôm sau Tang Nam Tinh tỉnh dậy từ lúc trời còn chưa sáng.
Việc đầu tiên sau khi mở mắt ra chính là đưa tay sờ trán Cố Ngạn để thử nhiệt độ.
Chạm vào một mảng mát lạnh.
Quá tốt, hạ sốt rồi.
Tang Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định thu tay về thì tay Cố Ngạn lại nắm lấy mu bàn tay cô.
Trước mặt, Cố Ngạn chậm rãi mở mắt.
Cố Ngạn khi không nói chuyện thường thường nhan sắc sẽ tăng lên mấy bậc.
Anh ta nhìn Tang Nam Tinh, khẽ mỉm cười.
Nụ cười dịu dàng không sao tả xiết.
Tang Nam Tinh cũng mỉm cười, cô hỏi Cố Ngạn: "Cơ thể cảm thấy thế nào rồi?"
Cố Ngạn gật đầu, nói: "Chị dâu, em mơ một giấc mơ đẹp."
"Mơ gì vậy?"
"Em mơ thấy bà cố nội làm cho em món cháo em thích nhất, còn thay quần áo và lau người cho em nữa."
Tang Nam Tinh: "..."
Đừng ai cản tôi.
Hôm nay tôi nhất định phải đánh cho Cố Ngạn lăn ra gặp bà cố nội anh ta!
Nghĩ như vậy, Tang Nam Tinh thật sự đưa tay vỗ một cái thật mạnh lên l*иg ngực rắn chắc của Cố Ngạn.
Giây tiếp theo lại nhìn thấy trên mặt Cố Ngạn hiện lên một rạng mây đỏ ửng.
Tang Nam Tinh: "..."
Hỏng rồi.
Lại khiến tên biếи ŧɦái này sướиɠ run lên rồi.
May mà với tư cách là thư ký, Cố Ngạn chọc cô tức giận thì cô có thể lạm dụng chức quyền.
Vì vậy, Tang Nam Tinh sắp xếp lịch trình dày đặc cho Cố Ngạn.
Tám giờ họp, chín giờ ăn cơm với giám đốc Triệu;
Mười giờ họp, mười một giờ bàn công việc với giám đốc Lý;
Mười hai giờ họp, một giờ chiều thảo luận hợp tác với giám đốc Vương.
Liên tục mấy ngày liền, Cố Ngạn đều dẫn đầu bảng xếp hạng vận động WeChat với hơn 50.000 bước chân.
Thậm chí còn có công ty đối thủ mua tài khoản marketing trên Weibo bôi nhọ Cố Ngạn,
Nói Cố Ngạn quá hiếu thắng, còn buộc điện thoại lên người chó để lấy số bước chân.
Cố Ngạn: "..."
Tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Cố Ngạn gục mặt xuống bàn làm việc, nhìn Tang Nam Tinh với ánh mắt đáng thương như một chú cún con khổng lồ: "Chị dâu, tuy em cũng là dân văn phòng, nhưng chị không thể thật sự coi em như súc vật mà hành hạ chứ."
Cố Ngạn ngại không dám nói với Tang Nam Tinh là tối qua anh ta nằm mơ thấy mình biến thành một con lừa.
Anh ta khúm núm gửi tiền xin lỗi Tang Nam Tinh.
[Chuyển khoản - 99999 tệ]
[Chuyển khoản - 199999 tệ]
[Chuyển khoản - 555555 tệ]
Và nhắn nhủ: "Chị dâu, em xin lỗi, là em nhận nhầm người rồi, nhận tạm số tiền ít ỏi của em đi chị dâu hu hu hu oa oa oa chị dâu ơi!!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, hệ thống suýt chút nữa thì khóc ngập lụt: [Khi nào tôi mới có thể có nhiều tiền như vậy hu hu hu!!]
Tang Nam Tinh: "..."
Tang Nam Tinh cũng cảm thấy hơi áy náy, cô đưa tay vỗ vai Cố Ngạn: "Họp thêm ba cuộc nữa là anh có thể nghỉ ngơi rồi."
Cố Ngạn nằm vật ra ghế, uất ức nói: "Chị dâu, em đói."
Tang Nam Tinh lấy một hộp bánh pudding từ tủ lạnh nhỏ trong văn phòng, đút cho Cố Ngạn ăn: "Nào, há miệng ra."
Cố Ngạn ngậm lấy bánh pudding từ tay Tang Nam Tinh, lập tức vui vẻ trở lại.
Đợi đến khi Cố Ngạn bận rộn xong tất cả các cuộc hẹn, trở về công ty thì Tang Nam Tinh đang phỏng vấn người mới.
Cố Ngạn ngồi xuống cạnh Tang Nam Tinh.
Chưa kịp để Tang Nam Tinh hỏi cậu ta có muốn tham gia phỏng vấn cùng không thì cửa văn phòng đã bị gõ vang.
Tang Nam Tinh quay đầu lại, lên tiếng: "Mời vào."
Cửa văn phòng được đẩy ra, người bước vào là một cô gái trẻ.
Cố Ngạn cũng nhanh chóng vào trạng thái làm việc, cậu ta mở hồ sơ của cô gái ra: "Từ Tử phải không, mời tự giới thiệu đi."
Cô gái: "Tôi tên Từ Tử, tôi đến đây để ứng tuyển vị trí thư ký. Nếu có thể, tôi còn hy vọng mình có thể trở thành phu nhân chủ tịch."
"... Rất tiếc, có lẽ cô phải thất vọng rồi. Vị trí thư ký chủ tịch đã có người đảm nhiệm."
Dừng một chút, Cố Ngạn len lén liếc nhìn Tang Nam Tinh, nhỏ giọng nói: "Vị trí phu nhân chủ tịch cũng vậy."
Hừ.
Sao mọi người đều nói chuyện không biết lựa lời vậy hả?!
Tang Nam Tinh cảm thấy dái tai nóng ran, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Ngạn.
Cố Ngạn lại vui vẻ cười.
Tang Nam Tinh: "..."
Hỏng rồi, lại khiến Cố Ngạn sướиɠ run lên rồi.
Hôm nay có tổng cộng mười hai người đến phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn xong, Tang Nam Tinh hỏi Cố Ngạn: "Anh thấy thế nào?"
Cố Ngạn lật giở hồ sơ.
"Số một muốn làm phu nhân chủ tịch, tôi không cần, loại."
"Số hai là gay, ánh mắt nhìn tôi quá dăm dê, tôi thật sự sợ anh ta sẽ trộm qυầи ɭóŧ của tôi, loại."
"Số ba khi phỏng vấn kể chuyện còn ly kỳ hơn cả nửa đời trước của tôi, anh ta nên đi viết truyện, không nên đến đây."
Tang Nam Tinh: "..."
Nói nghe anh ta cũng quá nghiêm túc đấy nhỉ.
Cô nhìn xuống người phỏng vấn cuối cùng: "Vậy còn anh ta thì sao?"
Người phỏng vấn này là một người đàn ông trẻ tuổi, ngoại hình sáng sủa, hồ sơ đẹp, năng lực cũng không tồi.
Vừa rồi Tang Nam Tinh hỏi anh ta mấy câu, anh ta đều trả lời trôi chảy.
Cố Ngạn bĩu môi: "Anh ta? Anh ta đẹp trai quá, em sợ chị dâu... Khụ khụ khụ, không phải, ý em là năng lực chuyên môn của anh ta vẫn cần phải trau dồi thêm..."
Tang Nam Tinh: "..."
Tang Nam Tinh trừng mắt nhìn Cố Ngạn, dạy dỗ: "Anh không thể vì người ta đẹp trai mà không cho người ta cơ hội làm việc."
"Em biết rồi, chị dâu, em sẽ bảo người gửi offer cho anh ta ngay."
Cố Ngạn uất ức gõ tay lên bàn, hỏi Tang Nam Tinh: "Nhưng mà, không ngờ chị dâu lại là người thích ngắm trai đẹp nhỉ?"
Tang Nam Tinh liếc nhìn Cố Ngạn.
Nói nghe hay nhỉ.
Cô đương nhiên là người thích ngắm trai đẹp rồi.
Nếu cô không phải người thích ngắm trai đẹp, thì cô và Cố Ngạn cũng chẳng có đoạn nghiệt duyên này.
Hôm sau đi làm, Tang Nam Tinh nhận ra có gì đó không đúng.
Quần áo của Cố Ngạn.
Rõ ràng là bó sát hơn.
Cúc áo sơ mi cũng được cởi thêm hai cúc.
Tóc tai cũng được tạo kiểu.
Tang Nam Tinh nhìn Cố Ngạn, có chút lo lắng.
Cô thật sự sợ giây tiếp theo sẽ có cảnh sát xông vào lôi cậu ta đi vì tội ăn mặc phản cảm.
Tuy nhiên, lo lắng thì lo lắng, nhưng cơ ngực săn chắc, đôi chân dài miên man và vòng ba căng tròn thì một cái liếc mắt cũng không thiếu.
Hì hì.
Hệ thống trong đầu Tang Nam Tinh tấm tắc: [Ký chủ tỉnh táo lại đi! Ký chủ phu rõ ràng là đang quyến rũ cô kìa!]
"..." Tang Nam Tinh: "Dù sao thì... Anh ta có lòng như vậy là tốt rồi..."
Gần đến giờ tan sở, Cố Ngạn lại gần Tang Nam Tinh: "Chị dâu."
"Sao thế?"
Cố Ngạn hỏi: "Bận rộn cả tuần rồi, tối nay tan sở có muốn đến công viên giải trí chơi không?"
Thực ra Tang Nam Tinh chẳng nghe Cố Ngạn nói gì cả.
Sự chú ý của cô đều tập trung trên mặt Cố Ngạn.
Phải nói là.
Mũi cao, mắt sáng.
Thật sự rất đẹp trai.
Nhìn đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi của Cố Ngạn, Tang Nam Tinh mơ màng gật đầu đồng ý.
Gần đến giờ tan sở, Tang Nam Tinh thay một bộ quần áo khác.
Để tiện hoạt động, cô mặc một bộ đồ phong cách năng động.
Mái tóc đen dài được buộc gọn ra sau gáy.
Chiếc quần thể thao khiến đôi chân của Tang Nam Tinh càng thêm phần thon dài miên man.
Tang Nam Tinh hỏi Cố Ngạn: "Thế nào?"
Cố Ngạn ngẩng đầu, vừa nhảy dựng vừa la hét: "Giấy! Giấy! Emchảy máu mũi rồi!"
Tang Nam Tinh: "..."
Mãi một lúc sau Cố Ngạn mới cầm máu được.
Anh ta xoa xoa mũi, len lén liếc nhìn Tang Nam Tinh.
Sao lại có người phụ nữ hoàn hảo như vậy chứ?
Trong thử thách không được yêu Tang Nam Tinh, Anh ta đã đạt được thành tích xuất sắc “kiên trì được 0.01 giây, bạn cũng mau đến thử sức nào!
Vì đã chảy máu mũi trước mặt Tang Nam Tinh, Cố Ngạn cảm thấy hơi mất mặt.
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải để Tang Nam Tinh nhìn thấy mặt cool ngầu của mình trong buổi hẹn hò sau.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa công ty đã gặp ngay một cơ hội tốt.
Trước mặt, một ông lão tóc mai điểm bạc đang lom khom lưng, vất vả bê hai chiếc thùng lớn.
Cố Ngạn lập tức bước tới.
Anh ta định nói: "Ông ơi, để cháu bê đồ giúp ông."
Nhưng dưới ánh mắt của Tang Nam Tinh, vì quá căng thẳng.
Câu nói ra khỏi miệng lại biến thành: "Lão già, để ông đây bê giúp cho?"
Tang Nam Tinh: "..."