Tang Nam Tinh dựng tai lên nghe ngóng.
Hai người đang cãi nhau, một nam một nữ, nghe giọng nói có vẻ không còn trẻ.
Giọng nam: “Sao lại bắt ép con bé, nó không muốn đi thì thôi.”
Giọng nữ: “Nó bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa chịu lấy chồng? Mẹ nó bằng tuổi nó là đã mang thai nó rồi đấy.”
Giọng nam: “Chúng ta là tự nguyện đến với nhau, khác.”
Giọng nữ: “Tôi lo sau này nó chẳng có ai chăm sóc. Tốt nhất là con bé tìm được người mình yêu thương. Nếu không được thì kiếm đỡ vài người ngoài kia vậy.”
Tang Nam Tinh: “...”
Bà cô này, quan điểm yêu đương của bà thật sự khiến người khác phải giật mình.
Cô hỏi hệ thống: “Lần này là thế giới kiểu gì vậy?”
[Đến rồi ký chủ, tôi truyền tiểu thuyết gốc cho cô đây!]
Cùng với giọng nói của hệ thống, Tang Nam Tinh cảm giác trong đầu xuất hiện thêm một đoạn cốt truyện xa lạ.
Cô nhanh chóng đọc lướt qua.
Lần này cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là "Bác Sĩ Lạnh Lùng Yêu Bá Đạo: Cô Vợ Bé Nhỏ Quyết Tâm Chạy Trốn".
Nữ chính mà Tang Nam Tinh đảm nhận là một tiểu thư nhà giàu kiêu kỳ.
Cô tiểu thư này bị cha mẹ ép đi xem mắt, trong buổi xem mắt lại trúng tiếng sét ái tình với nam chính.
Để theo đuổi nam chính, cô công chúa nhỏ được nâng niu từ bé này đã không tiếc công sức.
Tặng hoa tặng quà, thổ lộ ngọt ngào, bám riết không tha.
Nhưng quà tặng đều bị nam chính trả lại, lời đường mật thì coi như không nghe thấy, còn bản thân cô, anh ta cũng xem như không khí.
Lý do là vì trong lòng nam chính có một bạch nguyệt quang.
Thế nhưng, thời gian cứ thế trôi qua.
Dưới sự theo đuổi kiên trì của nữ chính, nam chính cuối cùng cũng có chút động lòng với cô.
Ai ngờ, ngay tối hôm đó, khi nam chính vừa hôn lên môi nữ chính.
Bạch nguyệt quang trở về...
Câu chuyện tay ba chính thức bắt đầu.
Nam chính không ngừng dao động giữa bạch nguyệt quang và nữ chính,
Lúc thì vì bạch nguyệt quang mà nói lời cay nghiệt với nữ chính.
Lúc lại vì nữ chính mà làm tổn thương trái tim bạch nguyệt quang.
Câu chuyện phát triển đến sau này, nữ chính thậm chí còn hiến tủy xương cho bạch nguyệt quang.
Đọc xong, Tang Nam Tinh thởphào nhẹ nhõm.
- Cẩu huyết quá thể, đọc xong chỉ muốn cho ai đó hai cái tát.
Cô chỉ có một vấn đề muốn hỏi hệ thống: “Lần này nam chính vẫn là Cố Ngạn đóng chứ?”
[Đúng vậy ký chủ.] Hệ thống đáp: [Ký chủ phu cũng đã được truyền tống vào thế giới này rồi.]
Tang Nam Tinh gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Dưới phòng khách, cuộc tranh cãi vẫn tiếp tục.
Hai người đóng vai cha mẹ của cô ở thế giới này đã ngừng cãi nhau.
Nghe thấy tiếng Tang Nam Tinh đi ra, cả hai ngẩng đầu lên.
Mẹ Tang: “Sao lại ra ngoài rồi? Mẹ có chuyện muốn nói với con...”
“Là chuyện xem mắt đúng không ạ?” Tang Nam Tinh hỏi.
Mẹ Tang gật đầu: “Mấy lần trước con đều từ chối, thôi thì bỏ đi. Lần này con không được từ chối nữa. Cậu ta là con trai cả được cưng chiều nhất của nhà họ Cố, lại còn là bác sĩ, người vừa đẹp trai, tương lai lại xán lạn...”
Ba Tang nói: “Điều kiện của cậu Cố đúng là không tồi, ba cũng thấy con có thể thử...”
Tang Nam Tinh nhìn ba mẹ Tang.
Ngoại hình, dáng vẻ và giọng điệu của “cha mẹ” cô ở thế giới này rất giống với cha mẹ ruột của cô.
Tang Nam Tinh thầm hỏi hệ thống: “Có phải bố mẹ tôi cũng xuyên vào đây không?”
[Không không.] Hệ thống đáp: [Đây là chương trình mà hệ thống chính phát triển để người xuyên sách dễ dàng nhập vai hơn. Ký chủ thấy thế nào? Nếu hài lòng thì nhớ cho đánh giá năm sao nhé, moah moah!]
Tang Nam Tinh: “...”
Cô ừ một tiếng, trong lòng cũng dâng lên một tia thân thiết với hai người này.
- Tuy cô sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng chưa bao giờ gặp phải những chuyện cẩu huyết như vậy.
Cô lớn lên trong tình yêu thương, hạnh phúc và tiền bạc.
Năm đó cô cũng là một cô bé tự tin, hoạt bát và tràn đầy sức sống.
Nhưng sau khi gặp Cố Ngạn...
Thôi bỏ đi.
Chuyện cũ không muốn nhắc lại.
Không muốn nghĩ nữa.
Toàn là nước mắt.
Tang Nam Tinh thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía ba mẹ Tang: “Xem mắt thì xem mắt, con đồng ý.”
Mẹ Tang còn chưa dứt lời: “Sao, mẹ biết là con không muốn, nhưng cậu Cố thực sự rất tốt, con cứ gặp mặt...” Cái gì? Con đồng ý rồi sao?!”
Mẹ Tang vừa mừng vừa sợ: “Tốt tốt tốt! Quá tốt rồi! Mẹ gửi Wechat của cậu Cố cho con, con thêm bạn với cậu ấy đi, hai đứa nói chuyện với nhau cho thoải mái, cậu ấy vừa đẹp trai, tính cách lại điềm đạm, lại còn có tương lai rộng mở nữa!”
Tang Nam Tinh lấy điện thoại ra, mẹ Tang đã gửi Wechat của Cố Ngạn cho cô.
Nhìn màn hình điện thoại, Tang Nam Tinh im lặng.
Người có tính cách điềm đạm mà lại đặt nickname Wechat là "Gián Xoay Laser Bảy Màu Chói Lọi" sao?
Ảnh đại diện còn dùng hình sao biển Patrick?
Phần giới thiệu còn viết: Đổi trạng thái tinh thần lấy tuổi thọ, sống đẹp đến năm 76 tuổi??
“Ting ting”
Tiếng thông báo của điện thoại khiến Cố Ngạn cau mày.
Anh biết, đây chắc chắn là đối tượng xem mắt mà bố mẹ ép anh đi gặp.
Nhưng anh không muốn đi.
Không phải vì lý do kỳ quặc mà người giúp việc nói là "Cậu ấy có một bạch nguyệt quang đã thích rất nhiều năm" mà chính anh cũng không biết.
Mà chỉ đơn giản là vì anh không tin vào việc xem mắt có thể tìm được tình yêu.
Anh muốn có được tình yêu.
Một tình yêu mãnh liệt, nồng nhiệt, tràn ngập bất ngờ.
Chứ không phải lựa chọn xem mắt nhạt nhẽo này.
Nhưng bố mẹ vừa rồi đã nói những lời rất nặng nề, nhất định phải bắt anh đồng ý đi xem mắt lần này.
Không còn cách nào khác, Cố Ngạn đành phải đồng ý.
Sau khi đồng ý kết bạn với cô gái có nickname Wechat là "Ngựa Con Nhỏ Bé Vô Địch Sấm Sét", ảnh đại diện là hình meme ếch xanh, Cố Ngạn chủ động nhắn tin cho đối phương.
"Chào cô."
Ngựa Con Nhỏ Bé Vô Địch Sấm Sét: [Chào anh, Cố Ngạn. Tôi là Tang Nam Tinh.]
Cố Ngạn không định giấu giếm việc mình không muốn đi xem mắt.
Gián Xoay Laser Bảy Màu Chói Lọi: [Thật ra thì tôi không muốn đi xem mắt, là do bố mẹ tôi ép, xin lỗi. Nếu cô cũng bị ép buộc thì hay là chúng ta phối hợp với nhau, một thời gian nữa thì nói với gia đình là không hợp được không?]
Đối phương rất nhanh đã trả lời.
Ngựa Con Nhỏ Bé Vô Địch Sấm Sét: [Không được. Tôi thực sự muốn đi xem mắt, chúng ta vẫn nên gặp mặt một lần.]
Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, Cố Ngạn nhướng mày.
- Bá đạo thật đấy.
Sao tim lại đập nhanh thế này?
Nhưng nhanh thì nhanh, lý trí vẫn phải đặt lên hàng đầu.
Cố Ngạn nhướng mày suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Bên phía Tang Nam Tinh.
Hệ thống lo lắng xoay vòng vòng: [Thôi xong, ký chủ, nếu ký chủ phu không đồng ý đi xem mắt thì phải làm sao đây? Đây chính là khởi đầu của câu chuyện! Nếu không hoàn thành được tình tiết quan trọng này thì chúng ta sẽ mãi mãi không thoát ra được đây!]
[Trời ơi! Ký chủ! Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị nhốt trong thế giới này mãi mãi sao? Không muốn đâu, đây là tăng ca! Tăng ca mà tôi không được trả thêm tiền đâu!]
Nhìn thấy hệ thống sắp phát nổ, Tang Nam Tinh nói: “Đừng lo lắng, sẽ không đâu.”
Cô quá hiểu Cố Ngạn rồi.
Cố Ngạn là người ăn cứng không ăn mềm, chỉ cần thái độ cứng rắn một chút thì anh ta nhất định sẽ đồng ý.
Nếu không đồng ý thì cứ cứng rắn hơn nữa.
Nói hay ho thì là "Thế giới hôn anh bằng nỗi đau, anh đáp lại bằng bài ca".
Nói khó nghe thì là đồ máu M chính hiệu.
Bên phía Cố Ngạn im lặng khoảng một phút, cuối cùng cũng nhắn lại.
"Được thôi, vậy chúng ta tranh thủ gặp nhau một lần. Nhưng mà tôi nói trước, chúng ta thực sự không hợp đâu."
Tang Nam Tinh nhướng mày.
Tang Nam Tinh: [Tại sao lại nói như vậy?]
Thực ra cũng không cần Cố Ngạn trả lời.
Cô quá hiểu Cố Ngạn rồi, Cố Ngạn vừa ngoáy mông là cô đã biết anh ta muốn đánh rắm gì rồi.
Tang Nam Tinh biết chắc chắn Cố Ngạn đang giở trò.
Quả nhiên, tin nhắn Cố Ngạn gửi đến ngay sau đó đã chứng minh suy đoán của Tang Nam Tinh là đúng.
Cố Ngạn: [Bởi vì tất cả mọi người đều bị người mai mối lừa rồi.]
Cố Ngạn: [Tuy bề ngoài tôi là con trai cả của nhà họ Cố, nhưng thực ra tôi đã cãi nhau với bố tôi rồi.]
Cố Ngạn: [Tôi rất nghèo, không có tiền.]
Cố Ngạn: [Tôi vừa lười vừa không thích vận động.]
Cố Ngạn: [Tuy tôi đã từng ra nước ngoài, nhưng là đi rửa bát, thật đấy, tôi còn từng ngủ ngoài đường xin ăn nữa.]
Cố Ngạn: [Hơn nữa, tuy hiện tại tôi làm việc ở bệnh viện, nhưng công việc của tôi là quét dọn nhà vệ sinh.]
Dừng một chút, anh ta lại bổ sung thêm một câu: [Tan ca tôi còn phải đi giao hàng.]
Tang Nam Tinh: “...”
Được rồi, để từ chối xem mắt, Cố Ngạn có thể nói ra bất cứ lời nào.
Tang Nam Tinh lại nhướng mày, trong lòng cũng dâng lên ý muốn trêu chọc Cố Ngạn.
Tang Nam Tinh: [Trùng hợp ghê, tình hình của tôi cũng gần giống anh.]
Tang Nam Tinh: [Tuy bề ngoài nhà tôi nói tôi là con một, nhưng thực ra tôi còn 7 người anh trai bị liệt, người ngoài đều không biết chuyện này.]
Tang Nam Tinh: [Chi phí điều dưỡng rất đắt đỏ, nhà tôi sớm đã khánh kiệt rồi.]
Tang Nam Tinh: [Tôi chưa từng học đại học, nói thật thì tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học, phép cộng trừ trên 100 là tôi không biết tính đâu.]
Tang Nam Tinh: [Hiện tại ban ngày tôi chạy xe ôm, buổi tối giao đồ ăn.]
Tang Nam Tinh: [Nói như vậy, xem ra chúng ta rất hợp nhau, chúng ta nhất định phải gặp mặt một lần.]
Cố Ngạn: “...”
Bên phía Cố Ngạn im lặng rất lâu.
Trên khung chat vẫn luôn hiển thị dòng chữ "Đang nhập...".
Hai mươi phút sau, Cố Ngạn cuối cùng cũng nhắn lại.
"Thật đáng thương."
"Chúng ta gặp mặt đi."
Biết tin Tang Nam Tinh muốn đi xem mắt với Cố Ngạn, ba mẹ Tang vui mừng khôn xiết.
Không chỉ chuyển cho cô hai triệu tệ để mua quần áo, còn thuê chuyên gia trang điểm với giá cao cho Tang Nam Tinh, nói rằng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, phải để Cố Ngạn nhìn thấy mặt đẹp nhất của con gái bảo bối nhà mình.
Ngày gặp mặt.
Tang Nam Tinh trang điểm tinh xảo, mặc một chiếc váy xinh đẹp tinh tế, bước ra khỏi cửa dưới ánh mắt an ủi của ba mẹ.
Nửa tiếng trước đó, tài xế đã đưa Tang Nam Tinh đến quán ăn nhanh mà cô và Cố Ngạn hẹn gặp.
Sau khi xuống xe, Tang Nam Tinh nói với tài xế: “Lái xe đi xa một chút, khi nào xong việc tôi sẽ gọi điện cho chú.”
Sau khi tài xế rời đi, Tang Nam Tinh trốn vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Lúc đi ra, chiếc váy tinh tế trên người đã được thay bằng chiếc sườn xám phối màu đỏ xanh phiên bản quê mùa mua trên Pinduoduo.
Ngồi trên ghế đợi một lúc, Tang Nam Tinh cũng đợi được Cố Ngạn.
Cố Ngạn còn khoa trương hơn cả cô.
Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ đã sờn rách hai lỗ bên hông do bị tàn thuốc lá rơi vào, quần đùi, chân đi dép lê.
Tang Nam Tinh nghe thấy tiếng nhân viên trong cửa hàng xì xào bàn tán--
“Người vô gia cư mà cũng đẹp trai như vậy sao?”