Chương 15: Trốn tránh

Editor: Bắp

Beta: Nhóc

-----------------------------------------------------

Sau cuộc ân ái nồng nhiệt, thân thể cũng được dễ chịu. Khi tỉnh lại, Chu Ninh cảm thấy đau đớn, ê ẩm lại thoải mái. Tục ngữ nói vận động khiến con người ta vui vẻ quả thật không sai.

Sau lưng không cảm nhận được độ ấm, Chu Ninh lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ mặc vào.

Quay lại nhìn đống hỗn độn trên giường, tràn đầy dấu vết hoan ái của cô cùng Trần Diễn, nghĩ đến đây cô lại thẹn thùng cười khẽ.

Đem khăn trải giường cùng vỏ chăn gỡ xuống ném vào máy giặt, xóa sạch hết dấu vết để lại.

Mũi tên đã rời cung không có đường quay lại nữa. Cô muốn tiếp tục, tiếp tục trầm luân loại cảm giác kí©h thí©ɧ này.

Mặc dù cô vẫn luôn phủ nhận, nhưng cô xác thực rất thích Trần Diễn, không chỉ là một chút. Đại khái từ lúc ở sân bay bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, quá trình ở giữa quá nhiều cũng không nhớ rõ, có một số ít trọng điểm, ví như bức tranh kia, cơm hắn làm, khích lệ của hắn.

Có lẽ thêm vài phần gia vị tình yêu, chẳng hạn như môi hắn, lưỡi, đầu ti, đôi tay đôi chân, còn có vật kia của hắn. Âm thanh, động tác, ánh mắt, lúc làʍ t̠ìиɦ hắn gần như biến thành người khác, mang theo rất nhiều mạnh mẽ cùng bướng bỉnh, nhưng vẫn luôn giữ chừng mực, thú thật cô rất thích kiểu làʍ t̠ìиɦ như vậy.

Không cần giống như bình thường, nhưng lại không thể quá lố bịch. Trần Kiệt có tật xấu này, lúc bình thường hắn yêu đương rất nho nhã lễ độ, khi lên giường không khác gì lưu manh chuyển thế, lời nói thô tục làm cô có chút phản cảm.

Cô lại nghĩ, nếu những lời này từ trong miệng Trần Diễn nói ra, sẽ thế nào đây?

Trần Diễn mới mười sáu tuổi, chắc không nói ra những lời đó chứ?

Nghĩ như vậy, cô đi đến phòng bếp. Trần Diễn quả nhiên đang làm cơm.

Bụng cô có chút đau, cơn đói dần dần cuộn lên, thức dậy đã là 12 giờ, hiện tại hơn 6 giờ còn chưa có một bữa cơm. Thời gian trôi đi đã làm những gì, đều là làʍ t̠ìиɦ rồi ngủ cùng Trần Diễn.

"Chị, chị đợi một chút, cơm xong ngay đây." Hắn quay đầu lại tình cờ nhìn Chu Ninh đi tới, động tác trên tay liền nhanh hơn.

Hai món mặn và một bát canh hoàn mỹ ra lò, còn chiếu theo khẩu vị của Chu Ninh mà cho thêm chút hạt tiêu.

Chu Ninh ăn rất vui vẻ, gọi Trần Diễn cùng ăn, hắn nói không đói bụng. Hắn không ăn cơm, cứ như vậy ngồi đối diện Chu Ninh nhìn cô ăn cơm, hai tay nâng mặt rất đáng yêu.

Hai người đều rất ăn ý, rời giường liền không hề đề cập đến bất cứ cái gì liên quan đến chuyện đêm qua, như vậy sẽ làm cho tình cảm giữa hai người thêm nảy lửa.

Chuông điện thoại vang lên, Chu Ninh cầm lên nghe máy.

"Anh đến chỗ nào rồi?"

"Vợ à, đêm nay anh không quay về, công ty tổ chức hoạt động đi trang trại ở ngoại thành chơi, buổi chiều ngày mai mới trở về."

"Công ty các anh vất vả mới được đi chơi, lại chỉ đi một ngày."

"Anh cũng khó chịu, coi như là tiền trợ cấp vậy, không nói nữa anh lên xe rồi, cúp đây."

"Được." Sau khi nói xong lại lần nữa đặt điện thoại lên bàn cơm.

"Chị, anh trai em đêm nay không quay về à?"

"Đúng vậy."

"Vậy… Chúng ta tới…" Chu Ninh cũng lo lắng không biết mình sẽ nói câu kỳ quái gì, hắn phá vỡ thế cục: "Xem phim đi."

Thời gian đã đến cuối tháng 7, nhiệt độ ban đêm cũng có 28°C, cho nên trong nhà điều hòa trong nhà bật vừa đủ.

Trần Diễn ấn mở một bộ phim tên "Thủy hình vật ngữ", kể một câu chuyện về tình yêu vượt qua giống loài, Chu Ninh lấy ra hai miếng dưa hấu, đưa cho Trần Diễn một miếng, ngồi ở trên sô pha, cô và hắn xem rất nghiêm túc.

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người không làm gì, không có hôn môi cũng không có vuốt ve, nhưng bầu không khí đều được điều chỉnh nhiệt độ thích hợp. Là loại không khí bình yên cùng dáng vẻ tự nhiên của hai người này đã chứng minh quan hệ giữa hai người không bình thường.

Hết phim, trong phòng khách tạm thời chỉ có tiếng nhạc nền hoành tráng cùng hình ảnh diễn viên không ngừng chuyển động.

Tắt đèn xem phim, cả hai người bị màn hình TV chiếu sáng. Không lâu sau, kết thúc một giây cuối cùng, phòng khách lâm vào một mảng đen nhánh.

Không ai lên tiếng.

"Chu Ninh, chị biết không." Hắn dũng cảm lại đơn thuần mở miệng.

"Em thích chị."

Chu Ninh cảm giác lúc này, tiếng tim đập lấn át hết thảy âm thanh trên thế giới, gương mặt bắt đầu nóng lên, là thuần túy động tâm(*).

(*) kiểu như chỉ đơn giản là thích

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt Chu Ninh gọi tên cô, không quan tâm đến cái gọi là quan hệ thân thích cùng tuổi tác, chỉ có nam nhân cùng nữ nhân.

"Ừ." Sau khi tự hỏi lẫn do dự, cô vẫn nói là đáp án chân thật nhất.

Người ngồi cạnh cô lúc này không giống Trần Diễn, mà giống một người khác. Chu Ninh cảm giác quen hắn rất lâu, rồi lại như lần đầu biết hắn. Cho rằng đã nhìn thấu hắn, kết quả chỉ là một góc của mặt nước.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~