Chương 19: Ngủ quên

Lâm Nhất Phàm không trả lời, hết sức tự nhiên xô cửa bước vào phòng. Khó khăn lắm mới tách nhau ra Nhược Vũ không muốn hắn xen vào không gian riêng tư của mình, nên có ý muốn đuổi người.

-Xem xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi, chị đây còn chưa ăn tối.

Lâm nhất Phàm đã quen với mồm mép chua ngoa của Nhược Vũ nên cũng không bắt bẻ làm gì, hắn ngồi xuống sofa liếc mắt hỏi.

-Cô đi đâu mà giờ này mới tới, điện thoại cũng không liên lạc được?

Nhược Vũ còn chưa trả lời thì chuông cửa reo lên, cô đi ra mở cửa, nhân viên mang thức ăn vào phòng.

Vì cô chỉ gọi có một phần mì ý nên trên bàn chỉ có một cây nĩa, Nhược Vũ đắn đo một hồi thì đi tới túi xách lấy một đôi đũa dùng để đi du lịch ngồi xuống nhướng mắt nói.

-Ăn cùng đi.

Lâm Nhất Phàm nhìn cây nĩa trước mặt mình, không thèm lấy quay mặt đi chỗ khác.

-Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.

-Tôi có việc riêng, anh quan tâm làm gì.

Nói rồi Nhược Vũ cầm đũa gắp mì lên ăn ngon lành, từ sáng đến giờ cô chưa có gì bỏ bụng, mặc kệ có người đang nhìn mình chằm chằm, lo cho cái bụng trước đã.

Lâm Nhất Phàm chán ghét ra mặt, trả lời kiểu gì vậy, uổng công hắn cả buổi lo lắng cho cô. Hắn định cãi lại thì chuông điện thoại vang lên, Lâm phu nhân gọi video call đến.

May là đã tìm được cô ta rồi, nếu không cũng không biết phải trả lời với mẹ như thế nào. Lâm Nhất Phàm ấn nút trả lời.

-Con nghe đây mẹ.

Lâm phu nhân ở bên kia nhìn kỹ trong màn hình, câu đầu tiên là hỏi “Tiểu Vũ đâu rồi?”

Nhược Vũ còn đang ngậm mì trong miệng, nghe Lâm phu nhân hỏi, cô vội nuốt xuống để trả lời nhưng mì quá khô nên không thuận lợi trôi xuống cổ họng. Nhược Vũ bị nghẹn, cô trợn trắng mắt quờ quạng tìm nước.

Lâm Nhất Phàm ngồi đối diện cũng hết hồn với cô, hắn quăng điện thoại sang một bên chạy tới chỗ tivi lấy một chai nước khoáng, rồi nhanh chóng mở nắp đưa cho cô.

Nhược Vũ uống vội vài hớp nước, nhăn mặt nuốt thức ăn xuống. Lâm Nhất Phàm đứng kế bên tốt bụng vuốt lưng cho cô, Nhược Vũ đang bị nghẹn cũng phải mở to mắt vì sốc.

Đột nhiên màn hình đứng yên, Lâm phu nhân tưởng điện thoại bị mất sóng, nên cầm điện thoại lắc qua lắc lại, miệng liên tục gọi.

-Nhất Phàm, con đâu rồi? Tiểu Vũ con có ở đó không?

Nhược Vũ khó khăn nuốt thức ăn xuống thực quản, ngực cô nhói lên một cái rồi mới trở lại bình thường. Cô thở dài một hơi, giơ ngón tay cái với Lâm Nhất Phàm.

Hắn thở hắt ra chê cô phiền phức rồi đi lấy điện thoại, vô dụng như vậy làm hắn hú vía một phen. Lâm Nhất Phàm đưa mặt mình vào điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì Lâm phu nhân đã phũ phàng.

-Mẹ tìm Tiểu Vũ chứ không tìm con.

Mặt Lâm Nhất Phàm rút lại còn một nhúm, Nhược Vũ phì cười, đưa tay lấy điện thoại.

-Mẹ à con đây, có phải mẹ nhớ con rồi không?

Lâm phu nhân bên kia thấy được Nhược Vũ rồi thì cười hiền từ, bà chỉ sợ hai người lừa bà tách riêng ra thôi, như vậy là tốt rồi, bà cảm thán một hồi rồi hỏi tới tấp.

-Hai đứa đã đi đâu chơi chưa? Ăn được món gì ngon rồi? Khí hậu nơi đó thế nào?

Mẹ chồng nàng dâu rúi rít một hồi kéo dài tận một tiếng đồng hồ. Lâm Nhất Phàm đợi đến mòn mỏi cuối cùng ngủ quên luôn trên sofa.

Nhược Vũ tắt điện thoại thì hắn đã ngủ say rồi, cô cũng buồn ngủ không kém, định gọi hắn dậy nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn cũng đáng thương nên lại thôi. Cứ coi như là đang ở nhà vậy.

Nhược Vũ bỏ mặc hắn leo lên chiếc giường êm ái, nhắm mắt đi ngủ.

**********

Giai Kỳ về phòng nhưng không thể ngủ được, Lâm Nhất Phàm sợ có lỗi với vợ hay là trong sáng thật không biết? Hắn dẫn cô tới đây xong rồi lại bỏ mặc cô không quan tâm. Cô giả vờ ngoan hiền đủ rồi, ít nhất thì của có gì với nhau trước khi trở về chứ. Nhưng mỗi người một phòng thế này thì hơi khó.

Cô gọi một chai rượu vang, đem thêm hai cái ly qua gõ cửa phòng đối diện. Giai Kỳ mặc một bộ váy trắng trễ vai, ngắn ngang đùi, xịt nước hoa thơm phức. Bờ ngực đầy đặn lấp ló, bày ra vẻ mặt hờ hững đợi Lâm Nhất Phàm mở cửa.

Năm phút trôi qua, hết gõ cửa lại bấm chuông nhưng cánh cửa vẫn im lìm không nhúc nhích. Giai Kỳ bực dọc quay trở về phòng. Tự uống rượu một mình.

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, từng tia nắng ấm áp xuyên qua lớp kính rọi thẳng vào mặt Lâm Nhất Phàm. Hắn nheo mắt mấy cái rồi lồm cồm ngồi dậy.

Gì vậy? Chẳng phải là đang ở Tam Đảo sao? Sao đột nhiên lại về nhà rồi. Hắn hoang mang một hồi rồi nhìn lại nội thất trong căn phòng, không phải, đây là phòng khách sạn của Châu Nhược Vũ mà.

Nhược Vũ vẫn còn say trong giấc mộng, du lịch gì chứ, cô cũng chẳng phải trước giờ chưa đi, tranh thủ ngủ thêm một chút cho mau hết ngày.

Lâm Nhất Phàm đút tay vào túi quần bày ra vẻ mặt soái khí nhất lay Nhược Vũ dậy. Cô đang trong hồi mộng mị, bị đánh thức đương nhiên sẽ không vui. Nhược Vũ chập chờn mở mắt, đôi mi cong dài khẽ chạm vào mí mắt dưới càng cuốn hút thêm.

Lâm Nhất Phàm định mắng cô một câu gì đó, đại loại là “lười như lợn” nhưng đột nhiên hắn bị bất động không biết là gọi cô để làm gì.

Nhược Vũ vươn vai một cái rồi lèm kèm mở mắt.

-Gì vậy?

Cô giật mình nhìn Lâm Nhất Phàm gần sát bên cạnh mình, trên mặt cô có gì bất thường sao? Hay là hắn lại không đứng đắn rồi? Nhược Vũ không suy nghĩ tung cước đá hắn một cái để hắn đừng nhìn mình nữa nhưng hắn đã kịp tránh sang một bên.

Nhược Vũ lườm hắn một cái, cái miệng nhỏ bận rộn mắng.

-Đồ biếи ŧɦái kia, làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy?

Biếи ŧɦái? Lâm Nhất Phàm trợn mắt nhìn cô, hắn mấy năm liền được bầu chọn là “Nam vương doanh nhân trẻ” đó, mỹ nhân xếp hàng dài ngoài kia để được hắn để ý tới kia kìa.

-Cô chê tôi là biếи ŧɦái mà lại cho tôi ngủ lại phòng à, chẳng lẽ cô đang có âm mưu gì với tên biếи ŧɦái như tôi?

Lâm Nhất Phàm tựa người vào cửa kính, nắng chiếu vào khuôn mặt tuấn lãng pha chút đắc ý khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi.

Nhưng…

Đối với Nhược Vũ, đây là đặc điểm dễ nhận dạng nhất của mấy tên tra nam trong truyền thuyết, cô nhìn không vô.

Nhược Vũ trề môi đứng lên chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh, trước khi rời khỏi cô còn châm biếm mấy câu.

-Tôi sợ kiểu người như anh để lạc bên ngoài sẽ làm hại con gái nhà người ta nên tốt bụng để anh ở lại. Mà cô mèo nhỏ của anh đâu rồi, không phải anh tới cùng cô ấy sao? Ra ngoài nhớ đóng cửa lại cho tôi đó.

Nhờ Nhược Vũ mà Lâm Nhất Phàm mới nhớ tới Giai Kỳ, hắn vuốt vuốt tóc rồi gõ cửa phòng vệ sinh lớn tiếng nhắc nhở.

-Châu tiểu thư đừng quên còn nhiệm vụ chụp ảnh đó.

Nói xong hắn bước khỏi phòng, còn không quên đóng cửa lại. Lâm Nhất Phàm ở tầng 14, lúc quay trở lại đã thấy Giai Kỳ đứng trước cửa đợi.

Giai Kỳ trông thấy hắn đưa mắt đánh giá một lượt, sớm như vậy hắn ra ngoài lúc nào? Cô đã đêm hôm qua gõ cửa không có ai trả lời, có khi nào hắn không có ở trong phòng không? Còn nữa bộ quần áo này là bộ tối qua mà, hắn không thay đồ ngủ sao?

Quá nhiều điểm để nghi ngờ, nếu đã không hứng thú, vậy còn dẫn cô tới đây làm gì. Giai Kỳ thắc mắc hỏi.

-Tối đêm qua anh không có trong phòng sao?