Sự kiên quyết của Chủ tịch khiến toàn bộ hi vọng trong lòng chị Hương sụp đổ. Chủ tịch giơ tay ra hiệu, vệ sĩ của ông xông tới lôi chị ra ngoài. Bọn chúng đối xử với chị như một con chó ghẻ, thẳng thừng bảo nếu chị không nghe lời Chủ tịch thì từng thằng một sẽ âu yếm yêu thương chị.
– Lũ khùng. Cút hết đi!
Chị gào lên, tụi nó cợt nhả:
– Sao cô em cứ phải tỏ vẻ thanh cao thế nhờ? Người đàn ông đáng tuổi ba mình cô em còn phục vụ được nữa là thanh niên trai tráng như bọn anh?
– Trai tráng cái cóc khô, mấy thằng vệ sĩ quèn nghèo kiết xác ra mà đòi chơi gái đẹp hả? Mơ đi!
Chị quát, tụi nó không những không biết xấu hổ mà còn nhìn nhau cười man rợ, một thằng không nhịn được xông tới thơm lên má chị. Tởm quá, chị nôn tới tấp. Trai già, trai xấu nhưng giàu thì chị còn có thể xem xét chứ cái bọn trai nghèo học thức thấp thì chị kinh tởm. Vì không muốn bị lũ hạ đẳng chèn ép nên chị bắt buộc phải rời thành phố. Chị gói ghém đồ đạc rồi vội vã ra đi trong đêm, chuyến xe lúc một giờ sáng chở chị rời khỏi nơi đô thị phồn hoa, chở theo cả những giọt nước mắt chua chát của chị. Màn đêm đen như nhung, màn hình điện thoại của chị loé sáng báo tin nhắn:
“Tao đã nói rồi mà mày không nghe. Mày có nhan sắc, có học thức, kiếm đâu chả được chồng, cứ thích dính vào ông già đã có vợ cơ. Danh chính ngôn thuận lấy một người thực lòng yêu thương mày, hai vợ chồng cùng nhau xây dựng tổ ấm chẳng phải sướиɠ hơn sao? Cho dù lúc mày có nhiều tiền, rất nhiều người đến bên mày thì bao nhiêu trong số đó là thật lòng? Hay nó nịnh mày trước mặt, sau lưng chửi mày vô liêm sỉ? Chỉ những thứ do mày vất vả làm ra mới có giá trị, còn của đi cướp được thì chẳng bền đâu. Thôi quay đầu là bờ Hương nhé, tao sẽ tới thăm mày sau.”
Chị Hương cay cú chặn luôn số điện thoại của bạn thân. Chị căm ghét những đứa điên rồ thích lên giọng cao thượng dạy đời chị. Chẳng qua chị gặp phải con Hoài hãm thôi, vì nó nên tương lai xán lạn của chị cứ thế mà tiêu tan. Nếu nó không chơi bùa anh Niệm thì bây giờ anh đã là của chị rồi, chị sẽ khuyên anh nịnh ba, hai vợ chồng điềm nhiên kế thừa Nhất Kỷ. Tội nghiệp anh dính phải đứa con gái ngu dốt thành ra cuộc đời hỏng bét, chẳng những không được thừa hưởng xu nào mà còn phải nuôi thêm con vợ già vô tích sự. Chị và anh đến nông nỗi này đều do con Hoài hại. Cơn phẫn nộ bao trùm lý trí, chị uất ức nôn ra máu. Chị bây giờ như chim trong l*иg như cá cắn câu, sức lực hèn mọn chẳng thể đối đầu với Hoài. Cứ nhớ tới ánh mắt sắc như dao cau của Chủ tịch chị lại rợn người, chị biết rõ mình vẫn đang nằm trong tầm ngắm của ông, chị không dám láo, không dám liều, chị sợ sai một li đi một dặm. Những ngày sau đó chị sống rất khổ sở, đêm đêm mơ thấy Hoài đem theo vệ sĩ của Chủ tịch tới hành hạ mình chị lại bàng hoàng thức giấc rồi trằn trọc tới sáng. Mất ngủ nhiều đêm liền khiến thần trí chị mất ổn định, việc mang bầu cũng khiến chị nhạy cảm hơn thường lệ. Chị căm ghét Hoài nhưng chị lại sợ Hoài, chị sợ sẽ có ngày Hoài tới siết cổ chị như trong những cơn ác mộng. Có hôm vì quá hoảng loạn nên chị soạn tin gửi Hoài:
“Hương biết sai rồi Hoài ạ. Hương sẽ không bao giờ quay về thành phố nữa đâu, chỉ xin Hoài tha cho Hương.”
Chị Hoài nhận được tin nhắn thở dài thườn thượt, dạo này chị cứ được người ta quan tâm thế đấy. Hết Hoàng xin lỗi tới Hương nhận tội. Sợ Niệm nổi điên nên chị chỉ dám buôn chuyện với mẹ chồng. Mẹ Kỷ tức mình giật điện thoại của chị nhắn lại cho anh Hoàng:
“Thứ đàn ông hèn hạ tha cho con dâu dì nha con.”
Đoạn, mẹ tiếp tục soạn tin gửi cho chị Hương:
“Thứ đàn bà kém sang còn dám làm phiền con dâu bà nữa thì đừng trách bà ác.”
Chị nhìn mẹ Kỷ đeo kính lão chọn icon hăm doạ mà cười sặc sụa. Dạo này mẹ hay bị “hàng xóm” rình lắm nhé, bị cái chú Nhất ở nhà bên nhòm ngó dữ lắm, sáng nào mẹ ra ngoài sân tập dưỡng sinh chị cũng thấy ánh mắt chú liếc qua bên này. Chắc mẹ cũng biết nên sáng nào cũng nhắc nhở:
– Ai đó làm ơn ký đơn nhanh nhanh giùm.
Có hôm chú bảo:
– Bận quá chưa đọc xong.
Có hôm chú ca thán:
– Tay đau chưa ký được.
– Ui dồi ôi đau đến thế cơ à? Sao không bảo gái trẻ nó đến nó chăm sóc cho mau khỏi đau.
– Gớm gái trẻ làm sao mà bằng trai già? Bên ngoài tỏ vẻ thanh cao nhưng thực chất bên trong thối như rác. Tình tình củm củm dắt nhau vào khách sạn gia đình cơ mà?
– Này ông xỉa xói cái gì thế hả?
Mẹ Kỷ hỏi, chú Nhất bực bội vứt xấp ảnh qua hàng rào gỗ, cáo buộc mẹ nɠɵạı ŧìиɧ trước. Mẹ nhặt xấp ảnh lên, xem qua một hồi rồi chau mày bảo:
– Chắc lại đứa nào xấu tính gửi ảnh gây chia rẽ đây mà. Có một tối tôi giận ông nên ra khách sạn ngủ, sáng hôm sau lúc đi về tình cờ bắt gặp ông Tám bước ra từ phòng bên cạnh. Hoá ra ông ta để ý đến con bé làm quản lý trong khách sạn nhà mình, thi thoảng thèm hơi gái lại mò tới tò te tí tởn. Sợ tin xấu đến tai vợ nên ông ta hứa nếu như tôi kín miệng sẽ rót vào quỹ từ thiện của tôi nửa tỷ đồng. Tôi vớ được món hời sướиɠ quá cười phớ lớ.
– Chứ không phải vì thằng đấy tóc đen hơn tóc thằng này nên bà đổ đốn hả?
– Đồ điên! Tức thì chê cho vui vậy thôi, già ngần này tuổi đầu rồi phải có sợi tóc bạc nó mới khí chất chứ nị.
Mẹ Kỷ phán câu xanh rờn, chú Nhất sướиɠ ngất ngây con gà tây, chú hiền hiền thừa nhận:
– Vậy là tôi hiểu nhầm Kỷ rồi. Có vẻ Kỷ cũng hiểu lầm tôi, trước đây đối với tôi cái Hương chỉ là người mang thai hộ, bây giờ thì không là gì cả.
– Ông dùng từ hơi sai rồi đấy, nếu thực sự là “người mang thai hộ” thì phải được sự đồng ý của hai vợ chồng và tử tế ra thì nên dùng tới kỹ thuật hỗ trợ sinh sản cơ ông Nhất ạ. Còn chửa đẻ tự nhiên với ông và tôi không biết gì thì nó nên được gọi là nhân tình mới đúng.
– Tôi thuê nó đẻ con hộ thì tôi gọi nó là người mang thai hộ cho đơn giản, sao Kỷ phải bắt bẻ tôi từng chữ vậy? Còn về việc Kỷ bảo tôi nɠɵạı ŧìиɧ, xét về lý thì đúng là tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ, tôi đâu dám cãi. Giờ tôi chỉ dám xin Kỷ thư thư vụ ly hôn cho tôi một thời gian nữa, tại dạo này tôi bận quá.
– Thư thư đến bao giờ?
Mẹ cao giọng hỏi, chú thở dài bảo:
– Cũng không lâu nữa đâu, tầm năm chục năm thôi.
– Ông rồ hả? Năm chục năm nữa ông nghẻo xử nó rồi ai ký cho tôi? Đồ thần kinh!
Mẹ Kỷ mắng xong thì ỏn ẻn bỏ vào trong nhà khiến cho chú hàng xóm trông theo bóng hình mẹ ngây người thương nhớ. Chị Hoài vác cái bụng bầu khệ nệ đi kiếm người yêu. Người ta cũng vừa hay tập gym xong, cơ bắp cuồn cuộn nổi rõ mồn một trên làn da màu đồng hại chị càng ngày càng mê muội. Chị kéo Niệm vào phòng riêng, lẳng lặng khoá cửa rồi lao tới hôn Niệm dồn dập. Hôn trán, hôn lông mày, hôn đôi gò má, hôn môi, hôn thêm cả những chỗ chị thấy đẹp. Bởi trong mắt chị, tất tần tật những gì thuộc về Niệm đều đẹp nên rốt cuộc Niệm bị chị mần một trận lên bờ xuống ruộng. Niệm ngồi dựa vào ghế sô pha, mặc kệ chị như con sâu róm trườn trên người Niệm, ra sức âu yếm. Vành tai Niệm đỏ lựng, Niệm lườm yêu chị, giọng nói cợt nhả:
– Ghét đấy ghê!
– Vậy hả? Ghét người ta đến mức nào cơ?
Chị thắc mắc, Niệm cốc trán chị bảo:
– Ghét đến mức chỉ muốn cắn cho một cái.
Niệm rút dây áo của chị, luồn tay vào trong nâng lên nơi thanh xuân tràn trề sức sống rồi cúi xuống nhá nhẹ một cái. Chị không đau, chỉ thấy xao xuyến thôi. Mỗi lần Niệm mân mê nơi đó tâm trí chị lại như bị tê dại. Chị vuốt ve hàng lông mày rậm rạp của Niệm, ngọt giọng đòi hỏi:
– Đây cuồng đấy dữ lắm rồi đấy, đấy phải ở bên đây tới khi đầu bạc răng long nhé!
– Đây chỉ có thể ở bên vợ đây tới khi đầu bạc răng long thôi đấy ạ, hay là đấy cầu hôn đây đi.
Niệm mồi chài nhưng chị không bị dính bẫy. Chị vả nhẹ vào má Niệm, kiêu căng đuổi:
– Vậy thì đấy mau cút về với vợ đấy đi, đừng nằm lì bên đây rồi hít hà đây nữa.
Niệm không chịu, còn rúc chị sát hơn. Rõ ràng chị già hơn Niệm năm tuổi, nhưng bên Niệm lúc nào chị cũng ngỡ như mình mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi, còn Niệm mới là ông già khó tính. Bữa sáng hôm sau chị thèm húp thêm bát cháo nữa thôi Niệm cũng không cho vì sợ con to quá chị sẽ đẻ khó. Niệm càm ràm nhiều đến mức mẹ Kỷ phải góp ý:
– Con để cho Hoài thở xíu chứ, bữa ăn mà con cằn nhằn suốt, đến mẹ cũng thấy nhức đầu nữa là bà bầu.
Bởi vì bọn họ dùng bữa ngoài vườn nên sự việc vô tình lọt tai ông hàng xóm, ông vọng sang an ủi:
– Anh khỏi lo, ngày xưa anh gần năm cân mẹ anh vẫn sinh thường ngon nghẻ đấy thôi.
– Chuyện nhà tôi không mượn ông xía vô.
Bà Kỷ đanh đá lên tiếng, ông Nhất xỉa đểu:
– Ra vậy, ra là chuyện nhà bà cơ đấy. Thì ra mình Kỷ cũng có thể đúc được thằng Niệm, quả thật phi thường!
Bà chẳng thèm chấp ông, bà kêu người giúp việc soạn đồ cho hai mẹ con về quê Hoài ăn giỗ. Niệm vì bận họp nên sẽ về muộn hơn. Lúc bà Kỷ và Hoài về tới nơi, ông Hùng mừng rỡ chạy ra đón. Cái đợt lên thăm Hoài xong đi qua đoạn đường bị tai nạn năm xưa đầu ông đau dữ dội. Ban đầu ký ức của ông chỉ là những mảnh vỡ rời rạc, sau này nhờ chăm chỉ uống thuốc và học cách tĩnh tâm theo lời khuyên của bác sĩ, ông đã nhớ lại được sự việc năm đó. Tuy nhiên, trước khi thưa chuyện với bà Kỷ, ông vẫn nhân từ cho anh Hoàng một cơ hội:
“Tôi nhớ ra người lái xe đâm vào tôi và Hoài là ai rồi. Trước khi ngất lịm tôi còn trông thấy anh dìu người đó trốn đi. Nếu như bao nhiêu năm nay tôi không ngu muội thì Niệm sẽ chẳng phải chịu oan ức. Tôi cho anh hai tiếng để gọi điện thú nhận mọi chuyện với bà Kỷ và gia đình anh, bằng không tôi sẽ vạch trần anh.”
Lúc ông gửi tin nhắn anh Hoàng còn đang đi chở hàng. Dạo này túng thiếu quá anh phải nhận lái xe tải lớn chở hàng thuê cho các khu công nghiệp. Nghề này tuy phải chạy đường dài vất vả nhưng được cái lương lậu tốt, tuần chạy hai ba chuyến là đủ ăn. Giao hàng xong anh mới có thời gian mở điện thoại, vì gần đây mắt kém nên mỗi lần đọc chữ anh lại phải dí sát màn hình vào mặt. Sau khi đọc đoạn tin nhắn của ba Hùng tay anh run cầm cập, anh cứ ngỡ ba sẽ ngu muội cả đời, thực không ngờ được ngày mọi chuyện bị lộ lại tới sớm như vậy. Anh ngay lập tức lái xe về gặp mặt ba Hùng, anh tính sẽ quỳ xuống ôm chân ba, van xin ba bao che cho anh. Khi vừa mới rẽ qua ngã tư, tình cờ phát hiện ra chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc ngay phía trước trong lòng anh chợt dâng lên nỗi căm phẫn khó tả. Vì sao nó lại đi đường này? Phải chăng ba Hùng gọi nó về? Ba sẽ nói sự thật cho nó ư? Và rồi ba sẽ nhận nó làm con rể? Thằng chó dám cướp vợ anh, mặt dày làm vợ mang bầu rồi còn đánh anh. Nó dồn cuộc đời anh vào ngõ cụt thì nó cũng đừng mong sống yên. Đây chẳng phải là cơ hội trả thù tốt nhất của anh hay sao? Anh cay cú tăng tốc đâm vào đuôi xe, ra sức chèn ép khiến con xe đỏ chót đâm thẳng xuống ruộng. Xong xuôi, anh nở nụ cười đầy mãn nguyện rồi phấn khởi lái xe tải chuồn vội.
Đi thêm tầm chục cây số nữa anh lại bắt gặp một chiếc xe thể thao khác màu bạc cũng hết sức quen thuộc, là xe của Niệm. Hai chiếc xe đều là của Niệm, vậy rốt cuộc Niệm ở trong xe nào? Anh thực sự không biết nữa! Mắt anh dạo này rất kém, với cả hai chiếc xe thể thao đều không mở mui, phần đuôi xe được thiết kế phá cách nên từ vị trí của anh không thể nhìn rõ người lái. Anh điên tiết muốn đâm luôn cả chiếc màu bạc, ngặt nỗi người lái xe đó rất điệu nghệ, dù anh có tăng tốc hết cỡ cũng không thể đuổi kịp. Chỉ trong chốc lát anh đã bị cắt đuôi. Kiểu lái xe đó rất giống vợ anh, giống cả người dạy lái xe cho vợ…Dương Nhất Niệm. Nếu như Niệm lái con xe màu bạc thì ai là người lái xe màu đỏ? Anh còn đang băn khoăn thì máy báo có cuộc gọi đến, thấy số lạ nên anh chẳng buồn nghe. Người kia đành phải gửi tin nhắn cho anh, nội dung đại loại là mẹ anh vừa bị tai nạn kèm theo địa chỉ bệnh viện, bảo anh tới gấp. Anh cứ đinh ninh là bị đứa nào trêu, cho tới khi con Bích gọi điện oà khóc nức nở:
– Anh Hoàng ơi anh đang ở đâu đấy? Mau về đi anh. Chồng em với mẹ Hoà bị tai nạn trên đường về quê rồi, thấy người ta báo tin là bị xe tải đâm…chồng em mất lái phi xuống ruộng…lái xe tải bỏ trốn rồi anh…em căm hận nó…em đau quá…hai đứa con của em còn nhỏ dại…cha nó mà làm sao thì em sống không nổi…
Cô Bích nói được đến đó thì ngất xỉu. Anh Hoàng run rẩy phanh gấp, bàng hoàng không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Sao cậu Bách lại lái xe của Niệm? Còn chở thêm cả mẹ anh nữa? Là anh đã đâm họ sao? Sao có thể? Phải chăng chỉ là sự trùng hợp? Nhưng sao có thể trùng hợp đến thế? Trán anh lấm tấm mồ hôi lạnh, những chiếc răng giả lập cập va vào nhau, anh ngồi đờ đẫn một chỗ, mãi nửa tiếng sau mới có thể hoàn hồn để phi tới bệnh viện thăm mẹ. Ba Thuận đã tới trước anh rồi, gặp anh ba quát ầm ĩ:
– Thằng súc sinh! Ban ngày ban mặt mà mày dám làm chuyện đồϊ ҍạϊ như vậy hả?
Ông Thuận điên máu cầm dép phang anh Hoàng, việc đầu tiên ông làm khi tới đây là hỏi người chứng kiến vụ tai nạn xem họ có nhớ được biển số xe của thằng khốn nạn đâm vào vợ và con rể không để còn đi kiện. Rất may là họ có nhớ, nhưng rất không may đó lại chính là biển số xe của con trai ông. Nó dùng chiếc xe đó để đi chở hàng cho người ta, đã từng qua nhà vài lần thăm ba mẹ nên ông vẫn nhớ rõ. Cuộc đời ôi cũng thật trớ trêu!
– Có phải mày tưởng là Niệm nên định báo thù không? Mày không ngờ được em rể mày mới mua lại xe của Niệm chứ gì? Thằng ác độc, cút đi cho khuất mắt tao.
Vậy là không có sự trùng hợp nào cả, không phải là một người khác đâm vào chiếc xe chở Bách và mẹ Hoà mà chính là anh, chính anh đã hại mẹ anh và em rể anh. Anh cuống quít cầu xin ba tha thứ. Cô Bích tỉnh lại nghe ba Thuận tiết lộ sự thật liền chửi anh ầm ĩ:
– Anh là thằng đàn ông hèn hạ có một không hai trên đời này. Tại sao tôi lại ngu xuẩn giúp anh hết lần này đến lần khác? Để bây giờ anh hại chồng tôi, hại mẹ tôi. Từ hồi tôi sinh con tới giờ chiều nào chồng tôi cũng cưng chiều đút cháo cho tôi. Cả mẹ tôi nữa, mẹ yêu của tôi thương con gái đẻ xong người xồ ra nên rủ chồng tôi về quê, vừa thăm họ hàng vừa tiện thể hái lá thuốc đem lên nấu cho tôi uống giảm cân. Chỉ vì anh mà những người tôi yêu thương giờ phải nằm trong phòng cấp cứu, anh hại tôi tan nhà nát cửa anh đã vừa lòng chưa? Hôm nay mẹ Hoà và chồng tôi có mệnh hệ gì thì đừng mong tôi tha cho anh.
Nếu như mẹ Hoà có mệnh hệ gì thì ngay cả anh cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình. Anh ôm đầu ngồi thụp xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa. Anh khóc vì thương mẹ, vì mặc cảm tội lỗi, vì hối hận. Khi anh đang chìm đắm trong đau thương thì điện thoại lại tiếp tục réo, nếu không phải là thằng Nhẫn con chú Nhị thì có lẽ anh đã từ chối cuộc gọi. Cái tên của nó khiến anh sực nhớ tới tin nhắn của ba Hùng, lo cho mẹ Hoà quá nên anh chưa về năn nỉ ba được, anh vội vã nhấc máy hỏi han:
– Ba vợ tao gọi điện cho mày rồi phải không? Ba đã nói vụ việc năm xưa cho ai chưa?
– Nói rồi, mọi người biết hết rồi.
– Vậy thì cứ theo kế hoạch cũ mà làm.
Sau khi đâm vào cha con Hoài, anh Nhẫn được anh Hoàng dìu ra khỏi xe. Khoảnh khắc trông thấy ông Hùng trợn trừng mắt, anh Hoàng sởn tóc gáy. Thật may đó chỉ là khoảnh khắc rất ngắn ngủi, ông đã lịm luôn trước khi kịp làm gì anh. May mắn hơn nữa là khi tỉnh lại ông bị mất trí. Hai đứa anh đã từng bàn với nhau nếu có ngày ông nhớ lại vụ việc năm đó thì bọn họ sẽ đút cho ông ít tiền, xin xỏ ông giữ mồm giữ miệng. Nếu xin không được, chuyện bị lộ thì đành phải chối tội rồi đổ thừa cho ông thần kinh nói năng xàm xí. Đã bàn kỹ vậy rồi mà anh Nhẫn lại tính lật kèo:
– Nhưng lương tâm tao cắn rứt mày ạ, không biết bao nhiêu đêm tao gặp ác mộng rồi. Tao muốn thú tội. Dù sao tao cũng là người lái xe mà, không ai trách mày đâu.
– Mày hết khôn dồn đến dại à? Không ai trách mới lạ đấy. Chính tao là người tự ý lái xe ra khỏi gara. Tao còn quên không thắt dây an toàn cho Niệm nữa, vụ này mà lộ ra tao không còn chốn dung thân đâu mày. Mày nghe tao, cứ cương quyết phủ nhận đi, sẽ không sao đâu.
Anh Hoàng dặn dò anh Nhẫn rồi mệt mỏi cúp máy. Anh ngồi vật vã ở gốc cây xoài đợi tin tức của người thân. Tầm nửa tiếng sau thì mẹ anh và Bách được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Tuy cả hai người đều chỉ bị thương nhẹ nhưng chắc do trẻ tuổi sung sức nên cậu Bách tỉnh trước, mẹ anh thì mãi ba tiếng sau vẫn chưa tỉnh. Mọi người trong họ lần lượt tới thăm nom, nhưng vì sợ ảnh hưởng tới sức khoẻ mẹ nên ông Nhất kêu bọn họ sang phòng chờ ngồi. Trước mặt đông đủ họ hàng, ông đủng đỉnh mở file ghi âm lưu trong điện thoại, giọng nói run rẩy của anh Hoàng vang lên:
“…Chính tao là người tự ý lái xe ra khỏi gara. Tao còn quên không thắt dây an toàn cho Niệm nữa, vụ này mà lộ ra tao không còn chốn dung thân đâu mày…”