Chị Hoài thấy điệu bộ ăn vạ của chị Hương có phần gượng gạo nên tức mình mắng:
– Khỏi làm màu, để bà sai người quẳng mày xuống tầng một cho vai diễn nó sinh động.
Chị Hương sợ tái mặt, vội vã hé mắt năn nỉ:
– Hương van Hoài mà…Hương đang mang trong mình đứa con của Chủ tịch Nhất. Xin Hoài tha cho Hương…
Chị Hoài há hốc, đứa con của Chủ tịch Nhất? Chuyện động trời gì vậy? Phải chăng chị ở biển lâu quá nên thành người tối cổ rồi? Tuy trong lòng còn căm phẫn nhưng do bản thân cũng là phụ nữ, cũng sắp làm mẹ nên chị không đánh Hương nữa, chỉ véo tai nó nạt nộ:
– Mày khôn hồn thì cút ngay khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao. Còn để tao nhìn thấy mày một lần nữa thì lúc đó tao không chỉ đập mày vì tội làm hại Hạt Mầm mà còn đánh ghen thay cho dì Kỷ tao nữa. XÉO!
– Hoài nghe ai nói bậy vậy? Hoài hiểu nhầm Hương rồi, việc ác như vậy người Hương không bao giờ làm đâu, Hương ghê tởm những người sống giả dối.
Chị Hương sụt sịt kêu oan nhưng con Hoài kênh kiệu chẳng buồn liếc chị thêm một cái. Nó lừ lừ bỏ đi, khoảnh khắc nhìn thấy anh Niệm đón nó ngoài cửa tim chị quặn thắt. Chị nghi hoặc lao ra cửa sổ ngó xuống phía dưới, giờ thì chị đã hiểu vì sao trong phòng có máy quay, toà nhà trụ sở chính của NIEM Group cũng thuộc sở hữu của Chủ Tịch Nhất mà ông mãi không điều vệ sĩ tới giải cứu chị. Lý do rất đơn giản, vệ sĩ của ông bị người của anh Niệm chặn bên dưới không cho lên. Chị rớt nước mắt soạn tin nhắn:
“Hoá ra nãy giờ anh tiếp tay cho con Hoài sỉ nhục em. Anh bị nó bỏ bùa đến ngu muội rồi. Tỉnh táo lại đi anh à, người yêu anh thật lòng chỉ có em thôi. Chỉ có em mới dám vì anh mà sinh con cho cha anh. Nếu như đứa nhỏ trong bụng em là con trai thì nó nhất định sẽ trở thành người thừa kế của Nhất Kỷ. Một khi em thâu tóm được Nhất Kỷ, nếu anh chịu kết hôn với em thì anh sẽ có tất cả.”
Hôm nay vốn đã là một ngày rất khó khăn với Dương Nhất Niệm, biết rõ kẻ đứng sau bày trò hại con mình là ai nhưng không được đích thân trả thù quả thực là một thách thức lớn. Đã vậy lại còn thêm tin nhắn sặc mùi cẩu huyết hại cậu muốn phát tiết ngay lập tức. Ngặt nỗi, cậu chưa kịp xông vào phòng thì Hoài đã ôm cậu ngăn cản:
– Niệm…đừng…không được đυ.ng tới bà bầu. Chị xin đó…coi như tích đức cho con…
– Tránh!
Niệm quát chị, ngữ điệu tràn ngập sự phẫn uất, gương mặt phừng phừng lửa giận rất đáng sợ. Để kiềm chế cơn điên của Niệm chị đành gục mặt vào người cậu giả bộ ngất lịm, đợi Niệm hốt hoảng bồng chị lên thì ôm rịt lấy cổ Niệm không chịu rời. Niệm nhá tai chị, mắng nhỏ:
– Đồ mất nết.
– Mất nết thì cũng là mẹ của con đấy…đi…đi về đi đám cưới đi…còn ăn cỗ nữa…con nó đói rồi…
– Thứ của nợ.
Có người càu nhàu nhưng vẫn chịu nhượng bộ ôm mẹ em bé xuống dưới. Lúc này vệ sĩ của ba cậu mới được phép lên đưa chị Hương đi khám. Nghe bác sĩ bảo đứa nhỏ vẫn khoẻ mạnh chị thở phào nhẹ nhõm. Chị nhờ người lấy giúp chị đoạn clip vừa bị Hoài đánh, sau đó lén bán tin cho cậu em làm phóng viên, nhờ em ấy viết bài vạch trần bộ mặt thật của Hoài. Đại loại nội dung là Giám đốc công ty may Thu Hoài cắm sừng chồng, chơi bùa ngải, dùng mọi loại thủ đoạn bỉ ổi mê hoặc em chồng để có chửa, rồi vì sợ đứa con sắp chào đời không được thừa hưởng tài sản nên đã đến hành hung chị, người phụ nữ đáng thương đang mang trong mình giọt máu của Chủ tịch Nhất.
Lúc bài mới được đăng đồng loạt trên các trang mạng, đọc những lời tổng sỉ vả của dư luận dành cho Hoài chị cười không khép được miệng. Chị biết tin Chủ tịch Nhất muốn tìm người sinh con nối dõi nhờ đứa bạn thân của mình, cũng chính là con gái chú Nhị, một người vô cùng gần gũi với Chủ tịch. Chứng kiến sự tha thiết và chân thành của chị, chú Nhị đã đồng ý giới thiệu chị cho Chủ tịch. Phần vì Chủ tịch rất khó tính, phần vì có khá nhiều người muốn sinh con cho Chủ tịch nên mới đầu ông vẫn tỏ ra lưỡng lự. Nhưng rồi chị đã chứng minh cho Chủ tịch thấy, chị không những xinh đẹp, học thức cao mà còn là người phụ nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiền lành lương thiện. Chủ tịch rốt cuộc cũng chịu ưng thuận. Chị được đưa tới khách sạn Nhất Kỷ vài lần, lần nào cũng có mấy em gái tới sớm chăm sóc chị. Bọn họ trang điểm cho chị, giúp chị thay bộ váy lộng lẫy và buộc thêm tấm vải che mắt rồi để lại chị một mình trong phòng đợi Chủ tịch. Một thời gian ngắn sau đó, chị có tin mừng. Từ khi biết chị mang thai, hàng tuần Chủ tịch đều chuyển tiền bao nuôi chị, ông mua cho chị bất cứ món hàng hiệu nào chị thích. Chị cứ ngỡ đợt này Chủ tịch sẽ trả thù Hoài thay cho chị, ai ngờ chính Chủ tịch lại là người gây sức ép khiến em chị phải gỡ toàn bộ bài đăng nói xấu Hoài. Chỉ trong chưa đầy mười lăm phút, tất cả các trang im lìm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tất nhiên đó là chuyện trên mạng, còn chuyện trong nhà thì khó mà êm xuôi được như thế. Bà Kỷ sau khi xem được đoạn clip quý giá đó đã soạn đơn ly hôn nhờ luật sư gửi cho ông Nhất rồi lẳng lặng kêu lái xe chở bà tới đám cưới Đan. Mấy chục năm chung sống với ông chưa bao giờ bà phải chịu nỗi nhục lớn như ngày hôm nay. Cứ ngỡ họ hàng người thân đứng về phía mình, ai ngờ bọn họ đều sợ ông Nhất, lo con cái mất công ăn việc làm nên ra sức bênh vực ông. Bọn họ nói bà phải thông cảm cho ông, phải biết gánh nặng của tập đoàn Nhất Kỷ trên vai ông lớn cỡ nào, việc ông không muốn công sức bao nhiêu năm của mình rơi vào tay người ngoài là điều hiển nhiên. Bọn họ biện minh thay ông rằng phải đi gửi con ở nơi khác bản thân ông cũng không sung sướиɠ gì, nhưng vì Niệm ngang bướng nên ông mới bất đắc dĩ. Cho dù bất đắc dĩ thì cũng phải bàn với bà một câu chứ? Vợ chồng đầu gối tay ấp mà giấu nhẹm vậy à? Để tới khi sự việc bung bét ra rồi con vợ này mới được biết, cuộc đời ôi chao cũng thật nực cười. Bà cay đắng gạt nước mắt, ngồi trên xe bà xem đi xem lại clip Hoài đánh Hương, cái clip mà bà đã tải được về trước khi chồng bà xoá sạch dấu vết. Rốt cuộc chỉ có mình Hoài bênh vực bà, vậy mà trước đây bà lại nghĩ oan cho con bé, tưởng nó không thật lòng thương mình. Cứ nghe tới đoạn “đánh ghen thay cho dì Kỷ tao” bà lại thấy khoái. Khi xe dừng lại ở hội trường đám cưới, bà sai người gọi Hoài ra nói chuyện riêng. Gặp bà, Hoài lí nhí nhận tội:
– Dì…con sai rồi dì…là con ngu xuẩn, nóng nảy nên kẻ xấu mới bắt được thóp khiến mọi chuyện ầm ĩ…con xin lỗi dì…dì đừng vì con mà ghét Hạt Mầm nha dì.
Bà thấy bộ dạng hối lỗi vô cùng đáng yêu của Hoài liền bật cười, bà ôm con bé vào lòng, ghé tai nó thủ thỉ:
– Đánh hay lắm, con dâu của mẹ!
Chị Hoài sống lâu cùng Niệm đâm ra cũng học được nghệ thuật chớp thời cơ. Chị ngay lập tức vùi mặt vào vai mẹ chồng, nức nở giãi bày:
– Con biết mẹ từng giận con vì con giấu mẹ chuyện của con và Niệm, thực ra con không cố ý đâu mẹ, tại con sợ mẹ buồn. Con hiểu lòng mẹ mà, nếu đặt con ở trong hoàn cảnh đó con cũng sẽ xót con trai mình thiệt thòi như mẹ thôi. Con biết thân con gái một đời chồng không xứng với Niệm, đã rất nhiều lần con muốn từ bỏ, nhưng mẹ biết mà, con trai mẹ xuất sắc như vậy, nó hại con chết mê chết mệt rồi, con bỏ nó không nổi mẹ ơi. Thế cho nên là mẹ muốn gì ở con dâu mẹ cứ nói, con nhất định sẽ nỗ lực hoàn thiện mình.
Bà Kỷ nghe Hoài tâm sự mắt đỏ hoe, là tại bà không tốt, cùng là đàn bà phụ nữ, cũng từng hiếm muộn mà bà lại hắt hủi con bé, thiên vị con mình, thậm chí chứng kiến Niệm lo lắng cho nó đến mất ăn mất ngủ bà vẫn cho rằng chúng nó không nên thuộc về nhau. Bà ích kỷ chỉ suy nghĩ tới cảm xúc của mình chứ không hề đứng trên phương diện của Hoài để cảm nhận. Vậy mà Hoài vẫn nghĩ cho bà, chưa từng trách bà, đến khi xảy ra chuyện vẫn đứng về phía bà. Bà xoa đầu con dâu, nghẹn ngào bảo:
– Nín đi con, là mẹ sai, đừng ghét mẹ. Mẹ mong được ở gần cháu lắm, con không chê thì dọn về ở với mẹ.
– Dạ, tối nay con sẽ dọn về luôn.
Thấy Hoài đồng ý bà Kỷ mừng lắm, chỉ cần Hoài về thì kiểu gì Niệm cũng sẽ về theo. Giờ bà chẳng cần chồng nữa, chỉ cần có các con và cháu là đủ rồi. Bà trìu mến nhìn xuống cái bụng to tướng của Hoài, bà dắt con vào hội trường ăn đám cưới. Mẹ con bà ngồi một xó, bà vừa nắm xôi đút cho con dâu ăn vừa trò chuyện với bé Hạt Mầm. Thi thoảng thấy thằng cu đạp hai mẹ con lại cười tít mắt. Hoài Đan cùng chú rể đi mời nước khách khứa tình cờ trông thấy dì Kỷ thân với chị Hoài bất chợt hơi chạnh lòng.
– Đáng lẽ ra hôm nay dì phải rất buồn mới đúng, buồn vì để vụt mất đứa con dâu trân quý như Đan. Cả Niệm cũng thế, Niệm nên đem bộ mặt u sầu thảm hại tới chứ không phải là nét mặt rạng rỡ mỗi lần liếc về phía chị Hoài như vậy.
Đan ghé tai Đại ca thán, chồng cô chỉ cần nhìn ánh mắt Niệm là đủ hiểu vợ mình đang tưởng bở. Tuy nhiên, vì muốn bảo vệ cảm xúc của vợ, Đại nhanh trí bịa đặt:
– Chắc là họ cố tỏ ra vui vẻ để Đan đỡ vướng bận thôi. Đan nên sống hạnh phúc cho họ an tâm.
Đại nói rất đúng, từ bây giờ Đan nên buông bỏ Niệm và sống hạnh phúc thì tốt hơn. Một người đàn ông thiếu quyết đoán và hèn nhát như Niệm không xứng đáng có được tình yêu của Đan. Đan hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng qua bàn ba Tám rót trà, ba cô tươi cười cảm ơn con gái rồi quay sang buôn chuyện với các chú:
– Tụi bay đã kịp xem cái clip trên mạng trước khi Chủ tịch Nhất gỡ xuống chưa? Đúng là đẹp mặt mà.
– Úi, tụi em xem rồi anh ạ. Mang tiếng gia đình gia giáo mà dột từ nóc dột xuống, đáng đời!
Đám đông bàn tám rôm rả, bà Kỷ nghe người ta xỉa xói nhà mình thì tủi hổ cáo lui. Hoài và Niệm cũng về cùng bà luôn, đối với quyết định ly hôn của bà Niệm hoàn toàn tôn trọng. Bà sai con gọi người tới lắp hàng rào gỗ chia dinh thự làm hai phần. Xong xuôi bà soạn tin gửi ông:
“Dinh thự được chia hai rồi, nhường ông căn nhà to, tôi chỉ lấy cái nhà nhỏ sau vườn thôi. Ông mau ký đơn đi để mà danh chính ngôn thuận đón gái về.”
Ông Nhất nhận được tin nhắn tức lộn tiết, thực ra ông đã điên từ lúc luật sư của bà Kỷ gửi đơn ly hôn rồi, nhưng vì đang có một cuộc họp quan trọng nên ông vẫn phải nén xuống để tiếp tục. Do từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên ông có khả năng kiểm soát cảm xúc khá tốt, thấy gương mặt ông vẫn trầm ổn cấp dưới an tâm tập trung vào công việc. Ông Nhị tuy hơi lo ngại về dự án xây dựng khu sinh thái sắp tới của Nhất Kỷ do nguồn vốn phải bỏ ra là một con số khổng lồ, nhưng vì trước giờ Chủ tịch luôn có khả năng tạo ra những con gà đẻ trứng vàng nên ông cố gắng dốc sức để làm tốt nhất có thể. Kết thúc buổi họp, ông kêu lái xe đón Hương tới công ty vì ông biết chắc Chủ tịch muốn gặp nó. Rất nhiều người hiểu nhầm clip trên mạng bị gỡ là vì Chủ tịch ra mặt gây sức ép, nhưng thực ra Chủ tịch đâu có thời gian xía vô mấy chuyện tủn mủn, mọi việc đều do ông xử lý. Nhất Kỷ không những là đứa con cưng của Chủ tịch mà còn là tâm huyết cả đời của ông, cho dù bị Chủ tịch khiển trách, ông vẫn sẽ tận tâm tận lực bảo vệ hình ảnh của Nhất Kỷ.
Đầu tiên khi biết Hương bị Hoài đánh, ông điều vệ sĩ của Chủ tịch tới NIEM Group bảo vệ Hương, tuy vệ sĩ bị người của Niệm gây khó dễ một lúc nhưng cuối cùng vẫn lên được tầng hai mươi để đưa Hương đi khám. Ông cứ ngỡ mọi chuyện kết thúc ở đấy, ai ngờ con Hương mất dạy dám tung clip lên mạng. Ông bực bội gọi điện cho người phóng viên viết bài bôi bác Hoài, cho cậu ta mười lăm phút để gỡ bài nếu không muốn bị kiện vì tội đăng tin sai sự thật. Sở dĩ ông tự tin như vậy vì theo như ông tìm hiểu Hoài và Hoàng không phải quan hệ vợ chồng theo pháp luật, Niệm và Hoài tới với nhau sau khi Hoàng nɠɵạı ŧìиɧ với Thư. Thế cho nên cậu ta viết Hoài cắm sừng chồng, chơi bùa ngải là vu khống. Được cái cậu ta là người hiểu chuyện, ngay lập tức nghe lời ông. Mọi việc ra nông nỗi này âu cũng tại ông giới thiệu con Hương cho Chủ tịch Nhất. Ở đâu cái thứ đàn bà giả tạo thấy gớm? Trước mặt ông thì ngoan ngoãn hiền dịu, sau lưng lại âm thầm toan tính đủ điều. Đến giờ phút này mà nó vẫn chưa chịu hối cải, gặp Chủ tịch vẫn khóc lóc kể tội Hoài. Chủ tịch còn chẳng buồn liếc nó, Chủ tịch u uất nhìn chằm chằm vào lá đơn ly hôn, miệng hỏi nhàn nhạt:
– Trong clip Hoài nói chị “hại Hạt Mầm” là vụ Hoàng đánh Hoài phải không? Tôi đoán không nhầm thì chính chị là người báo địa điểm Hoài gặp khách hàng cho Hoàng. Nghe đâu hôm đó Thư cũng tới, phải chăng chị đã nói với nó đứa con trong bụng Hoài là của Hoàng, kích nó nổi điên?
Chị Hương sợ tái xanh người, Chủ tịch đúng là con cáo già lõi đời, cư nhiên vạch trần trúng phóc mưu đồ của chị. Cảm thấy không dễ gì qua mắt ông nên chị thừa nhận:
– Em làm mọi chuyện cũng bởi vì em thật lòng lo nghĩ cho Chủ tịch. Em muốn thay anh diệt trừ thứ nghiệt chủng, khiến cho Hoài không thể dùng nó khống chế con trai anh.
Chủ tịch Nhất cười khẩy, ông từng có thiện cảm với Hương là vì ngoại trừ đôi mắt thì nó khá giống Kỷ. Nói cách khác, chỉ cần dùng vải che mắt thì nó chính là phiên bản thời thiếu nữ của Kỷ. Thời gian gần đây ông đã rất nhớ Kỷ của ngày đó, dịu dàng, hiền hậu, vô tư và đặc biệt không vụ lợi. Kỷ của bây giờ hoàn toàn trái ngược, là một bà già nóng nảy, khó tính, tối ngày khóc lóc đay nghiến chồng chỉ vì quyền thừa kế của con. Rất nhiều lần bà xã doạ sẽ bỏ ông nếu như người thừa kế của Nhất Kỷ không phải là Niệm. Ông nghĩ bà chỉ doạ chơi chơi thôi, chẳng ngờ có ngày bà thực sự gửi đơn. Trong đơn bà viết nguyên nhân ly hôn là do chồng nɠɵạı ŧìиɧ, điều này khiến ông rất đau đầu, bởi vì nếu ông chấp nhận ký đơn thì lý do đó sẽ khiến quá trình hoà giải vô cùng khó khăn. Tuy ông có khả năng nguỵ tạo bằng chứng để chối tội, nhưng thân làm thằng chồng, ông không hèn như thế. Ông đã dám chơi thì ông sẽ dám nhận.
Thực ra lúc bảo chú Nhị tìm người sinh con cho mình ông rất dứt khoát, nhưng vào khoảng thời gian sau đó mỗi đêm nằm cạnh vợ ông lại hơi chần chừ. Ông sợ khi biết chuyện bà sẽ không hiểu cho ông. Ông cũng muốn vợ chồng ngồi nhâm nhi chén trà rồi bàn bạc việc lớn, tiếc rằng bà luôn tìm cách chọc tức ông mọi lúc mọi nơi. Mắng ông nhỏ nhen, ích kỷ chưa đủ, bà còn kêu ông xách dép cho ông Tám, Hoài Đan là con gái mà còn được cha giao cho toàn bộ cơ ngơi, trong khi Niệm của bà con trai thứ thiệt mà chẳng được xu nào. Đôi lúc nổi điên bà dùng những lời lẽ châm chọc khiến ông tổn thương. Bà chê tóc ông nhanh bạc, chê mắt ông kém, tầm nhìn hạn hẹp. Bà khen ông Tám già rồi tóc vẫn còn đen mượt, con mắt tinh tường, hiểu biết sâu rộng.
Hôn nhân gặp trục trặc, ông như sống trong địa ngục. Đỉnh điểm là một buổi sáng nọ, nhận được tấm hình ông Tám và bà tươi cười toe toét bước ra từ khách sạn Nhất Kỷ, máu điên của ông sộc thẳng lên đại não. Thứ dâʍ đãиɠ, dám ngang nhiên hẹn hò với tình cũ ngay trong khách sạn gia đình. Ông đã muốn bóp chết bà, nhưng rồi ông tự hỏi sao mình phải mất giá như thế? Ngoài kia còn rất nhiều người muốn gần gũi ông, tội gì ông phải phẫn uất vì một bà già mất nết? Để trả thù người vợ bội bạc, ông đã cho người đưa Hương tới khách sạn. Ông tưởng rằng mình sẽ hoàn toàn quên được bà, ai ngờ ngay cả lúc ở bên cạnh người phụ nữ khác, bóng hình thủa thiếu nữ của bà vẫn ám ảnh tâm trí ông. Lúc biết Hương dính bầu ông có chút nhẹ lòng, ông mong đứa nhỏ là con trai, mong nó không ngỗ nghịch ngang bướng như Niệm, ngoan ngoãn giúp ông gánh vác Nhất Kỷ. Tuy nhiên, ngay lúc này đây, ông thực sự vô cùng hối hận về hành động của mình. Ông cầm một xấp tiền vứt vào người đàn bà đang quỳ dưới đất, chau mày ra lệnh:
– Vĩnh viễn biến khỏi thành phố này!
– Chủ tịch…Chủ tịch bình tĩnh…Chủ tịch không thương em thì cũng phải thương con chứ. Nhỡ đâu đứa trẻ của em là con trai thì sao? Nó sẽ giỏi giang, phong độ như anh, sẽ giúp anh san sẻ biết bao âu lo trong công việc.
Chị Hương nức nở năn nỉ, tiếc rằng thái độ của Chủ tịch vẫn rất lãnh đạm. Ông tuyên bố:
– Là con trai hay con gái thì cũng không quan trọng nữa rồi. Căn bản đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ độc ác, tanh tưởi và thủ đoạn như chị Hương đây thì không thể nào được mang họ Dương, càng không có tư cách trở thành người thừa kế.