Chị rủ rê rõ nhiệt tình nhưng em gái vẫn bực dọc cúp máy. Anh Niệm ngẩng lên xỉa xói:
– Đằng ấy ghen sang ghê!
– Ơ phải sang thì mới xứng đáng làm người yêu sếp chứ.
Chị vênh váo đáp trả, vì ban nãy đã trót khoe ảnh bụng bầu xinh lên mạng rồi nên chị gọi điện thông báo tin mừng với gia đình hai bên. Mẹ Quỳnh bĩu môi kêu hôm nay không phải cá tháng tư chị đừng có xạo rồi dập máy luôn mới chán chứ, dì Kỷ thì nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Thật hay đùa thế con? Ba đứa nhỏ là ai hả con?
– Nếu…nếu là Niệm…thì sao hả dì?
Hỏi dì có một câu thôi mà chị toát mồ hôi hột, dì cười sằng sặc, lớn giọng mắng cháu gái:
– Cha bố nhà chị cứ thích đùa dai. Lần sau đừng đùa kiểu đó nữa con, không vui gì hết. Nhỡ họ hàng người ta nghe thấy tưởng thật dì biết giấu mặt vào đâu? Một đứa chị dâu cũ, một đứa em chồng, chả ra thể thống gì sất. Thôi dì đang bận làm tóc, lúc khác buôn chuyện sau nhé.
– Dạ, con chào dì!
Chị thở dài cúp máy rồi đi xuống ngó chỗ rau Niệm đang nhặt. Ai đời toàn ngọn non xanh mơn mởn mà nó bấu mỗi tí xíu ở phần ngọn, cả rổ rau to đùng đoàng nhặt xong được chưa đầy một bát, luộc lên còn lưng bát. Rau vừa nhừ vừa nát, từng lá rau thấm nhuần vị mặn chát của những hạt muối trắng tạo nên một món ngon khó đỡ. Thế nhưng thấy Niệm lóng nga lóng ngóng mãi mới luộc xong nồi rau nên chị vẫn cố nuốt xuống. Niệm thấy chị cười mếu liền nếm thử một miếng, nếm xong mặt cũng mếu theo. Chị ngồi dựa lưng vào chiếc ghế sô pha êm ái, tủm tỉm châm chọc Niệm:
– Công nhận đằng ấy ngoài việc kiếm tiền giỏi thì chẳng được cái tích sự gì sất.
– Ơ sao đấy nói bất công thế? Nếu như đây chỉ giỏi mỗi kiếm tiền thì không lẽ Hạt Mầm rơi từ trên trời xuống?
Niệm ngạo mạn mỉa mai chị, ánh mắt gian tà nhìn qua khe áo sơ mi, bị chị cốc trán cho đau điếng mà vẫn nhơn nhơn gục đầu vào người chị, nới rộng cổ áo của chị ra một xíu rồi hôn lấy hôn để. Những khi bị tấn công bất ngờ như này chị thường không thể cự tuyệt Niệm, trái tim chị cũng đang xao xuyến mãnh liệt thì đẩy người ta ra kiểu gì? Chị trìu mến nhìn Niệm ngậm lấy hạt ngọc kiêu sa, cố ý dùng cánh môi vân vê trêu đùa khiến nó đang từ hồng phớt chuyển sang một màu đỏ đậm. Má chị cũng đỏ theo, nhưng chị biết Niệm có chừng mực nên mặc kệ Niệm hôn mình. Mặc dù nhiều lúc chị cảm giác Niệm muốn yêu chị nhiều hơn, nhưng chắc nghĩ cho hai mẹ con nên ba chỉ dừng lại ở những nụ hôn cuồng nhiệt. Chị mỉm cười hôn đáp trả Niệm, môi chị miên man từng chút, từng chút một trên vùng cơ bụng săn chắc. Chị rất trân trọng người đàn ông này, cái người thật lòng thật tâm thương chị và luôn đem đến cho chị những xúc cảm chân thật nhất. Chị thích cả gương mặt rạng rỡ của Niệm mỗi lúc được chị chạm vào phần da thịt nhạy cảm.
– Niệm…chị yêu Niệm!
Niệm cười hiền, bàn tay rộng lớn dịu dàng ôm lấy gò má chị. Chị đeo vào tay Niệm sợi dây đỏ mà trước đây chị đã cuỗm của Niệm, vì chị mong Niệm sẽ luôn bình an. Mỗi buổi tối ở cùng nhau chị thường bảo Niệm nằm ghé đầu lên đùi chị, để chị tiện xoa bóp cho Niệm, lát lát chị lại hỏi:
– Đỡ đau đầu chưa?
– Đỡ rồi. Đấy đừng lo quá, không có gì đáng ngại cả, chỉ cần được đấy yêu thương nhiều là tự khắc khỏi.
Chị nghe ai đó làm nũng liền phì cười cúi xuống trao cho người ta một nụ hôn phớt lên môi. Niệm nói đùa rằng chị là liều thuốc giảm đau tốt nhất thế gian. Chị ngượng chín hồng cả mặt, nhiều lúc ở bên Niệm chị cứ như gái đôi mươi, hay thẹn, hay ngại ngùng, và còn hay cười tủm nữa.
Kết thúc mấy ngày nghỉ tuyệt vời Niệm vui vẻ lái xe đưa chị về thẳng công ty. Tới hầm để xe Niệm thơm nhẹ lên trán chị rồi mỗi đứa một hướng. Niệm có cuộc họp với đối tác, chị cũng có hẹn với dì Lan. Dì là bạn thân của dì Kỷ nhưng sống ở nước ngoài, hai dì cháu chủ yếu nói chuyện qua điện thoại thôi, hiếm lắm mới có dịp dì về nước chơi nên chị muốn đích thân tới lấy số đo để may đồ cho dì. Xe của công ty đưa chị tới khách sạn dì ở. Theo sự chỉ dẫn của nhân viên chị đi lên tầng năm, vừa ra khỏi thang máy thì đã bị chồng cũ ôm chặt rồi lôi vào căn phòng gần đó. Chị tính mò con dao trong túi nhưng lão nhanh tay giật túi chị vứt vào góc phòng rồi chốt chặt cửa. Chị đang nghén nên người rất nhọc, giằng co với lão không thắng nổi. Chị mệt đến mức chẳng có sức để chửi lão tùm lum như hồi trước, lão ghé cái mặt tởm lợm sát vào mặt chị, gằn giọng hỏi:
– Gây ra chuyện tày đình còn dám đăng ảnh lên mạng trêu tức anh hả? Anh nên xử lý loại đàn bà ngủ với em chồng rồi mang thứ nghiệt chủng trong người như thế nào đây vợ?
Tuy sau khi đăng không lâu tấm ảnh khoe bụng bầu xinh bị gỡ xuống nhưng mỗi lần nghĩ về nó anh lại buốt ruột. Anh cứ chắc mẩm sau khi biết Niệm là người gây tai nạn thì Hoài sẽ ghê tởm Niệm, bọn họ sẽ vĩnh viễn chấm dứt. Thế nên khi gọi điện cho Hương hỏi han tình hình, nghe Hương khẳng định em bé là con của Niệm anh cay khủng khϊếp. Anh u uất bóp má vợ, lấy ra một nắm thuốc từ trong túi quần tống vào miệng vợ rồi dùng tay bịt miệng chị, hùng hổ ra lệnh:
– Khôn hồn thì nuốt ngay xuống rồi xin lỗi anh! Mau! Đừng để anh phải cáu!
Thấy vợ trừng mắt lườm, giọng anh nhẹ nhàng hơn:
– Đầu vợ rốt cuộc làm bằng đất hay bằng bã đậu hả? Anh thương anh xót vợ, anh cảnh báo với vợ bao nhiêu lần rồi sao vợ không nghe? Thằng Niệm chỉ là một thằng não tàn tối ngày ăn chơi trác táng, tính cách hiếu thắng thích giật vợ người khác. Cái dạng nó không thể làm người cha tốt được đâu, vợ ngoan, vợ nghe anh bỏ thứ dơ bẩn đó đi rồi quay về sống hạnh phúc bên anh nhé!
Vợ nghe anh dụ dỗ thì gật đầu ngoan ngoãn. Anh tưởng vợ đã hiểu ra vấn đề nên mất cảnh giác buông tay, ai ngờ vợ nhân cơ hội nhè thuốc ra rồi ném thẳng qua cửa sổ. Anh tự trách mình đã quá chủ quan khi mang theo duy nhất một liều thuốc phá thai. Anh điên tiết giơ nắm đấm hướng phía bụng vợ, vợ ngay lập tức đưa hai tay ôm bụng, anh bực mình thụi ngay quả đấm đó lên đầu vợ. Cái thứ đàn bà ngu xuẩn, đấm cho vậy mà còn chưa chừa, vẫn ngoan cố lườm anh. Anh nóng máu đưa tay bóp cổ vợ doạ dẫm:
– Biết điều thì đừng ngoan cố bao bọc đứa nhỏ, kẻo anh lại nổi điên bóp chết cả mẹ lẫn con.
– Bà nói cho mày nghe nó là cục cưng của bà, bà sẽ bảo vệ nó tới hơi thở cuối cùng. Thế nên mày đừng nhằm vào đứa trẻ, mày có gan thì bóp bà mày chết luôn đi này. Để bà làm ma bà hiện về bà tóm sống mày!
Giọng vợ rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng từ ngữ vợ dùng vẫn sặc mùi thách thức anh. Cớ sao vợ lại nhẫn tâm với anh đến thế? Anh cố gắng lắm mới bỏ qua được chuyện vợ và Niệm lang chạ với nhau. Vậy mà giờ vợ còn mang trong mình giọt máu của nó, thử hỏi nếu chuyện này lộ ra ngoài sĩ diện của anh quẳng đi đâu? Người ta sẽ chửi anh là thằng đàn ông kém cỏi, có mỗi con vợ đẹp cũng không biết quản. Anh tức lộn ruột, nhưng do vẫn còn yêu vợ nên không nỡ bóp chết, chỉ đành vả vào cái mặt vênh váo đó vài phát bôm bốp. Chị không dám tát trả, tại sợ nếu bỏ tay ra khỏi bụng thằng chó sẽ hại con chị. Chị cố nín nhịn để che chắn cho đứa nhỏ. Anh điên tiết tát chị mạnh tay hơn, luôn miệng chửi rủa mẹ con chị.
Cùng thời điểm đó, ở một căn phòng khác trên tầng hai mươi của NIEM Group, chị Hương gọi cho dì Lan báo rằng Giám đốc bên chị có cuộc họp đột xuất nên không đến được. Hôm trước anh Hoàng gọi tới hỏi về cái thai của Hoài, chị liền xác nhận với anh đứa nhỏ là con của Niệm, chị còn gợi ý cho anh tên loại thuốc bà bầu uống vào dễ xảy thai, đồng thời nhắn tin cho anh biết địa điểm hôm nay Hoài đi gặp khách. Lần trước bị anh chửi chị đoán anh còn tình cảm với Hoài, kiểu gì cũng ghen l*иg ghen lộn lên rồi hành hạ nó cho coi. Mà kể cả anh không ra tay thì Thư cũng xử nó thôi, tầm mười phút trước chị đã gọi điện cho Thư báo rằng Hoài và anh Hoàng đang hí húi với nhau trong khách sạn. Tình hình này chắc sắp có đánh nhau to rồi nhỉ? Nhưng mà chẳng liên quan gì tới chị cả, chị vẫn tao nhã, vẫn dịu dàng pha một bình nước cam đem lên tầng hai tư, đợi các sếp nghỉ giải lao thì duyên dáng đi vào:
– Em mời các sếp ạ.
Các sếp đều cảm ơn chị, riêng sếp Niệm hỏi:
– Giám đốc của công ty chị đi gặp khách về chưa?
– Dạ chưa, chắc tầm nửa tiếng nửa mới xong sếp ạ.
Ai đó khẽ thở dài, bám người ta quá rồi, mới gặp thôi mà đã thấy nhớ, nhắn tin chẳng thấy người ra trả lời lại tò mò hỏi xem người ta đang ở đâu. Cái bà già này mải chém gió với khách đến nỗi chẳng gửi được cho cậu dù chỉ là một chiếc icon nhỏ. Cậu gửi thêm một tin nhắn ra điều giận mẹ Hạt Mầm rồi quay sang tiếp tục bàn chuyện công việc với Bách. Chị Hương thấy sếp chẳng thèm chú ý tới mình thì hơi tủi thân, thầm nguyền rủa cho con Hoài bị chị Thư đánh xảy thai luôn đi. Chị thấy chị thông minh thật đấy, với anh Hoàng thì nói sự thật cho lão tức l*иg lộn, còn với bà Thư lại nói dối là con của anh Hoàng khiến bà ấy sôi máu. Đàn bà khi ghen thì khủng khϊếp lắm, dám chắc giờ ông Hoàng hay Hoài nói em bé là con của Niệm bà ấy cũng chẳng tin đâu.
Đúng như chị Hương dự đoán, chị Thư sau khi hay tin liền xông tới khách sạn đập cửa ầm ầm. Anh Hoàng nghe giọng Thư gọi bên ngoài ngay lập tức biến thành một con người khác, anh ngây ngô ra mở cửa, làm bộ oan ức:
– Anh…anh cũng không hiểu sao Hoài lại gọi anh tới đây nữa…Hoài cứ ôm anh miết…anh sợ quá đi mất.
– Thương lắm! Anh về trước đi. Con này để em xử lý.
Anh Hoàng cun cút lủi luôn. Xem hai người đó tấu hài chị Hoài thấy nực cười dễ sợ, tiếc rằng chị chẳng đủ sức để cười, người chị mệt rã rời, xương cốt đau buốt. Cảm thấy không ổn, chị cố bò ra chỗ chiếc túi xách. Tuy nhiên chị vẫn chậm hơn chị Thư một bước, thấy Thư lục túi của mình cầm ra chiếc điện thoại, chị níu ống quần chị ấy, thều thào nhờ vả:
– Thư…gọi…gọi cấp cứu cho em…
Chị Thư giáng cho con yêu nghiệt trước mặt ba phát tát liên tiếp, thấy nó bị đuối sức nằm thoi thóp trên sàn nhà chị chua xót hỏi:
– Chị em gì cái loại con giáp thứ mười ba như mày?
– Giúp…giúp…em…đi…mà…xin chị…
Chị Hoài cố gắng mấp máy môi năn nỉ, chị Thư ngứa mắt hắt thẳng cốc nước vào mặt chị Hoài rồi quát:
– Sao mày cứ phải ép chị đến đường cùng vậy hả Hoài? Rõ ràng chị đã bảo mày đừng đi quá giới hạn rồi mà. Thế nhưng mày lại nhơn nhơn đăng ảnh khoe bụng bầu chọc chị, còn mặt dày hẹn chồng chị tới khách sạn. Mày là con thú chứ không phải con người Hoài ạ. Giờ mày vẫn còn mặt mũi để nhờ chị giúp mày cơ à?
Hoài không đáp chị, đôi mắt nó mệt mỏi khép lại, có thể nó bắt đầu cảm thấy nhục nhã chẳng dám đối diện với chị. Chị bực mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha, căm phẫn nhấn ngày sinh của Hoài mở khoá điện thoại. Vì từng là chị em thân thiết nên chị biết thói quen đặt mật khẩu của nó. Tin nhắn mới nhất đến từ “Ba Hạt Mầm”:
“Đấy mải chém gió với khách quên đây rồi. Cứ bị nhớ đấy mới chán chứ. Tối về đền nhé!”
Thấy cách sử dụng câu từ có vẻ không giống anh Hoàng, chị chau mày kéo đoạn chat đọc một hồi mới phát hiện ra ba Hạt Mầm là Dương Nhất Niệm. Chắc em Hương bị nhầm thông tin rồi, đứa trẻ không phải con của anh Hoàng. Chị kiếm mãi mà không thấy số điện thoại của anh trong máy nó, chỉ có một số lạ lưu tên “chohoang” nên chị tò mò nhấp vào. Hoá ra anh từng bị Hoài chặn số nên phải dùng số khác để nhắn tin, hoá ra người thả thính chính là anh, hoá ra…suốt bao nhiêu năm qua chị bị anh lừa. Hoài không hề gửi ảnh mồi chài anh, người khiến Hạt Đậu bị sinh non là anh Hoàng, người khiến chị mất Hướng Dương cũng là anh ta. Đắng nhất là chị lại nghi oan cho Hoài, chẳng mấy khi Hoài trả lời tin nhắn của anh, có thì cũng ngắn gọn:
“Lo mà chăm chị Thư với Hạt Đậu đi!”
Hoài không những không dụ anh mà ngược lại còn luôn khuyên anh phải chăm sóc chị. Chị toàn nghĩ xấu về Hoài, thậm chí còn úp cả rổ rau sống lên đầu Hoài, sỉ nhục Hoài trước đám đông. Hoài rất đanh đá nhưng lại chưa từng ra tay đánh chị như cách Hoài đập con Hằng, chứng tỏ sâu thẳm trong lòng Hoài vẫn còn thương chị rất nhiều. Hoài từng cảnh cáo chị bị u mê, nhưng chị lại ương bướng không tin. Chị cứ nghĩ tình yêu son sắt anh Hoàng dành cho chị vô cùng vĩ đại. Ai ngờ, tình yêu anh dành cho Hoài còn khủng khϊếp hơn nhiều. Trong đoạn tin nhắn gửi cho Hoài anh bảo Hoài là đoá hoa rực rỡ, là ánh sáng chói chang của đời anh. Anh kể về những lần tỏ tình thất bại năm xưa và cả sự sung sướиɠ khi rước được Hoài về làm vợ. Thì ra mấy câu thương chị, ngất ngây trước vẻ đẹp mập mạp của chị chỉ là lời đãi bôi. Anh Hoàng vừa hèn vừa xảo quyệt, còn chị vừa ngu vừa nhẹ dạ cả tin, bị lừa bao nhiêu năm mà không biết. Chị đau tưởng như bị ai đó lấy dao cứa vào tim. Chị vội vã chạy tới ôm em gái nhưng nó đã lịm mất rồi.
– Hoài ơi chị xin lỗi. Hoài ơi em tỉnh lại đi mà Hoài, chị sai rồi, chị xin em đó, đừng doạ chị Hoài ơi.
Chị run rẩy gọi cấp cứu, chị còn gọi cả cho Niệm kể sơ qua tình hình. Trong thời gian đợi người tới chị cố gắng bình tĩnh làm sơ cứu cho Hoài. Nước mắt chị rơi lã chã xuống gương mặt ướt nhẹp của Hoài, gương mặt vừa bị chị hắt nước vào và giờ đây trắng bệch nhợt nhạt không chút huyết sắc. Chị mếu máo năn nỉ:
– Hoài ơi chị van mà, là lỗi của chị Hoài ơi. Tại chị tin chó làm tổn thương em, nghiệp báo gì chị xin chịu hết, chỉ cần em không sao thôi, cố lên em.
Chị còn muốn nói rất nhiều điều với Hoài nữa, nhưng Niệm đã tới rồi, Niệm còn nhanh hơn cả xe cấp cứu. Niệm cướp Hoài khỏi chị, trừng mắt khi thấy chị bám theo. Niệm có ánh mắt dữ tợn y hệt chú Nhất, rất doạ người. Biết mình đi theo chỉ làʍ t̠ìиɦ hình thêm rối nên chị gọi điện kể hết mọi chuyện với Bách, nhờ Bách điều tra xem Niệm đưa Hoài tới viện nào thì nhắn tin báo cho chị. Sau đó chị đi thẳng về nhà, thật may là chị tìm thấy chiếc điện thoại cũ có lắp sim anh Hoàng dùng để thả thính Hoài, bằng chứng xác đáng quá anh không cãi được, chỉ nhún vai bảo:
– Gớm đàn ông đàn ang thả thính tí có sao mà em phải làm căng? Đàn bà như em phiền thật đấy, đã chẳng giúp được gì cho công danh sự nghiệp của chồng còn lắm mồm.
Thời buổi kinh tế khó khăn kiếm việc nhàn, chức cao, lắm tiền như vị trí Giám đốc ở xí nghiệp kẹo bánh khó ghê. Anh rải hồ sơ đi khắp nơi mà họ từ chối miết, có nơi nhận làm thì chỉ trả mức lương rất thấp, anh thèm vào. Cuối cùng anh quyết định tự kinh doanh, anh rút vốn hoàn toàn khỏi những vụ làm ăn chung cùng chú dì, anh rút thêm tiền tiết kiệm trong ngân hàng và vay bạn bè để mở một quán nhậu thật sang chảnh. Quán mới đi vào hoạt động nên đâu đã có lãi, lương hưu của ba mẹ vốn không đáng kể, hiện tại thu nhập hàng tháng của gia đình anh chỉ trông mong vào Thư, vậy mà cô ấy phán câu xanh rờn:
– Em sẽ giao lại quyền quản lý bệnh viện cho Hoài.
– Em điên hả?
Anh Hoàng vừa gào lên thì chuông điện thoại réo rắt kêu, đang nhức đầu nên anh tắt máy luôn. Cậu Bách đành phải gọi cho chị Thư thông báo:
– Chị ơi chị Hoài được đưa vào bệnh viện nhà chú Nhất ạ. Nhưng mà tình hình bây giờ là hơi căng đấy chị, tại em thấy Niệm vừa trao đổi với bác sĩ xong liền lừ lừ phóng xe ra khỏi viện luôn rồi. Tốt nhất chị bảo anh Hoàng mau trốn đi chứ không bữa nay em sợ anh không sống yên với Niệm mất. Thằng này đô lắm chị, bình thường một mình nó có thể chấp dăm bảy thằng như anh Hoàng đấy. Còn chưa kể bây giờ nó đang sẵn máu điên trong người nữa, em thực sự không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Chị cố gắng khuyên anh cao chạy xa bay trước khi quá muộn nhé!