Ôi con dao cạo lông mày nó màu hồng hồng, nhỏ xíu à, chị doạ chút thôi mà lão sợ sun vòi. Sống với nhau bao nhiêu năm chị chả thừa hiểu tính lão, nhát dao lắm. Lão nhìn chị kiểu rất bi ai, xong còn tủi thân hỏi chị không thương lão nữa à? Chị nghe cô Bích kể qua tình hình nhà lão rồi, con lão bị sinh non tội nghiệp lắm, mẹ thì bất mãn chị Thư ca thán lão suốt ngày, thấy lão cũng khổ nên chị nói năng tử tế hơn:
– Hoàng! Chuyện cũ qua rồi thì cho qua đi, tao là đàn bà tao còn cho qua được nữa là thằng đàn ông như mày. Tao cũng nói thật với mày luôn là tao có người khác rồi, mong mày đừng làm phiền tao nữa, để tâm để sức mà chăm sóc cho Hạt Đậu và chị Thư, chị ấy khổ vì mày nhiều rồi.
Vợ anh đấy, tức lên là mày tao chí tớ luôn. Vợ nói bình thản mà anh nghe sao xót xa quá! Anh hỏi vợ người đó là ai nhưng vợ nhất định không chịu tiết lộ. Anh đoán vợ đang có quan hệ bất chính với người đã có gia đình nên mới phải giấu giếm. Có khả năng chính thằng đó mới là người rót tiền cho vợ mở công ty chứ cậu Niệm ăn bám chú Nhất thì đâu dễ gì xin được ba khoản lớn như vậy? Anh biết người đẹp như vợ thừa sức mồi chài đại gia, vậy mà anh lại để vợ rời xa khỏi vòng tay của anh lâu đến thế? Vợ bướng, vợ hư hỏng thì có sao? Cứ dạy vợ dần dần là được, cãi nhau nhường vợ đúng hết cũng được, miễn không mất vợ là được. Anh đã sai khi nghĩ rằng vợ cũng yêu anh nhiều như anh yêu vợ, xa lâu là nhớ, nhớ là sẽ quay về xin lỗi. Nhưng không, anh đã nhầm. Vợ anh…thực ra chẳng cần anh vẫn sống tốt. Có ông chồng buồn tê buồn tái, anh nẫu nề bảo vợ:
– Bọn đại gia ham của mới của lạ nhưng cũng nhanh chán lắm, rồi em sẽ thấy chẳng ai bằng chồng em đâu. Khi nào mệt mỏi em cứ về bên anh, anh tin là anh sẽ chăm sóc tốt được cho cả em lẫn mẹ con Hạt Đậu.
Chị Hoài chẳng còn hơi sức đâu mà để ý lão Hoàng ba hoa, bấm thang máy lên một cái chị liền nhảy vào rồi ấn số xuống tầng hầm. Thật may, Niệm vẫn đang ở trong xe, chị vội vàng chạy qua chỗ nó. Cái thằng ôn nghiệt, trông thấy chị liền đóng mui chứ. Chị đập cửa bên ngoài mãi mà Niệm không chịu mở, còn khởi động lao xe vυ"t đi, hại chị phải túm cổ cậu Bách đẩy vào ghế phụ rồi ngay lập tức lái xe Bách đuổi theo. Bách nhìn chị Hoài biến con xe gia đình của mình thành xe đua cùng Niệm thì xót xa không sao tả xiết, ấm ức nói:
– Chị ơi con em ở mẫu giáo đang chờ. Con mẹ nó thì ở giảng đường đại học đang đợi. Chị thương em với!
– Yên tâm! Mượn đúng mười lăm phút!
Quả thật bà chị nói là làm, chưa tới phút thứ mười hai, thấy Niệm đi vào đoạn đường vắng chị đã liều mình phi lên chắn ngang giữa đường ép Niệm phải dừng lại. Thấy ai kia chịu mở mui, chị Hoài nở nụ cười đắc thắng chào Bách rồi lao xuống trèo vào xe người đó.
– Trình còi!
Chị chế giễu Niệm, cậu cười khổ. Chính cậu cũng thấy mình kém cỏi, cậu có thể cho phép Hoài lái xe nhanh, nhưng với điều kiện cậu phải ngồi ở ghế phụ. Còn nếu Hoài đi xe khác thì quả thực cậu không yên tâm nổi, bất đắc dĩ phải đi vào đoạn đường vắng để Hoài lấn lướt. Vì đã gọi điện báo cho ba Hùng rồi nên cậu lái thẳng về biển. Trên đường đi Hoài nói không ngừng nghỉ, kể chi tiết từng li từng tí chuyện xảy ra ban nãy với anh Hoàng. Nghe người ta thanh minh thanh nga cậu cũng nguôi nguôi rồi, nhưng vẫn muốn đòi chút phúc lợi sau khi phải chịu thiệt thòi nên trước khi về nhà, cậu rẽ vào bãi biển gần đó. Do không phải bãi tắm và cũng muộn rồi nên chỗ này chỉ có mỗi bọn họ, có người được dịp làm bộ mặt trầm tư khổ sở, hại người kia phải sà tới vỗ về:
– Thôi á, thương mà! Thương ghê lắm á!
– Thương chỗ nào?
Niệm nhàn nhạt hỏi, chị đưa hai tay áp lên má Niệm, vừa cẩn thận hôn từng chút một vừa dỗ:
– Chỗ này nè…này nữa nè…nè…nè…
Ngọt thế rồi mà cái mặt vẫn khó đăm đăm ý, chị hôn dần xuống cổ xong thì lén lút mở khuy áo Niệm, đưa tay chạm vào cơ ngực rắn rỏi, vừa mân mê vừa hôn hôn, kiên nhẫn yêu thương người ta, tới khi cảm nhận được hơi thở gấp gáp từ đối phương chị mới ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt hỏi:
– Bé Niệm hết giận chưa nạ?
Niệm lườm chị, chả biết lườm yêu hay lườm thật nữa? Chỉ biết đã hư hỗn kéo trễ cổ áo chị rồi cúi xuống cắn thật sâu lên bả vai. Chị đau ứa nước mắt, ai kia thấy chị ấm ức liền đưa đầu lưỡi ra vỗ về. Cảm giác đau dần dần tan biến, thay vào đó là những xúc cảm lâng lâng, hồn chị chả hiểu phiêu bạt phương nào mất rồi. Cũng chả hiểu sao chị với Niệm cứ chạm nhau xíu xíu thôi là cả hai đều như phát sốt, đúng là hai con người kém cỏi mà. Sợ quấn thêm chút nữa không dứt ra nổi nên chị phải cài lại khuy áo cho Niệm và chỉnh lại cổ áo mình cho ngay ngắn. Niệm đưa chị về nhà, trước khi xuống xe cậu bất thình lình nắm lấy tay chị, năm ngón tay đan vào nhau rất chặt chẽ. Niệm chạm môi lên tay chị, trìu mến hôn hôn hồi lâu rồi mới ngập ngừng bảo:
– Đây biết là khó khăn cho đấy…nhưng mà…mình công khai đi. Được không?
Công khai? Là dẫn về nhà ra mắt đó hả? Phía nhà chị có khả năng sẽ xuôi chèo mát mái chứ phía nhà Niệm thì lấy đâu ra cái mùa xuân ấy? Thân với dì Kỷ bao nhiêu năm chị chả thừa hiểu dì đi chứ, tiêu chuẩn chọn con dâu của dì cao khủng khϊếp, gái già như chị làm sao mà đáp ứng được? Sợ Niệm buồn nên chị nhẹ nhàng phân tích:
– Thực ra chuyện của mình chắc Bích và Bách cũng đoán được phần nào, nhưng đây dặn bọn nó giữ kín rồi. Đây vẫn muốn tụi mình sống thử với nhau dăm ba tháng nữa xem có hợp không đã. Hợp thì công khai, không hợp thì chia tay đỡ mất công làm gia đình đấy một phen kinh động.
Cậu nhìn ra được sự lo lắng trong đôi mắt chị, nhưng cậu chỉ gật đầu rồi xuống trước mở cửa xe cho chị. Sợ mẹ Quỳnh nghi ngờ nên chị chủ động đi cách xa Niệm một chút. Mẹ đón bọn chị bằng nồi lẩu hải sản thơm phức, gắp ít rau cho con gái xong mẹ sốt ruột nhắc nhở:
– Chị Hoài ham làm vừa thôi, để ý mà hẹn hò đi. Chị với anh Hoàng tuy không đăng ký kết hôn nhưng ở với nhau ngần ấy năm thì người ta cũng tính chị là gái một đời chồng rồi. Thế nên chị chọn anh nào hoàn cảnh tương tự mà yêu, chứ yêu trai tân sợ gia đình nhà người ta gây khó dễ đấy.
Những điều mẹ nói chị đều hiểu, chị lén lút liếc Niệm rồi lại quay sang mẹ Quỳnh, giả bộ nói vu vơ:
– Ơ cơ mà ở công ty có thằng cu vừa trẻ vừa đẹp trai đang tán con nhiệt tình dã man ý.
– Dào ôi, nó tán chơi tán bời chứ cái ngữ chị còn lâu nó mới rước, cẩn thận ăn dưa bở.
– Không phải dưa bở đâu mẹ, thằng bé này mê con dữ dội lắm, cứ nhìn thấy con là mắt sáng như sao á. Con sợ giờ con mà lấy chồng khéo nó khóc mất.
Chị cố ý bóng gió trêu chọc ai kia, người ta chắc tức lắm nhưng phải giữ ý trước mặt người lớn nên chỉ lườm trộm chị thôi. Mẹ chị bĩu môi hỏi câu xanh rờn:
– Thế cơ à? Thằng nào mà ngu dữ vậy?
– Thằng Niệm chứ còn thằng nào nữa?
Ba chị nãy giờ im lặng mà lúc lên tiếng thì phán câu rõ chất, hại con gái câm nín không nói lên lời. Cũng may mẹ chị nghĩ ba lẩm cẩm nên chẳng để ý. Chị đợi tới lúc mẹ đi tắm mới lén kéo ba vào buồng thì thầm:
– Ba…hoá ra chuyện chiếc nhẫn là thật hả ba? Ba đưa nhẫn cho con được không ba? Con ngoan rồi ý!
Ông Hùng bán tín bán nghi chạy ra hỏi Niệm, thấy Niệm gật đầu ông liền hớn hở trao cho con gái, ông dặn:
– Không được hư nữa đâu nhá!
– Dạ. Ba đừng nói với mẹ nha ba.
Ba Hùng đồng ý, ba ngây ngây ngô ngô thế mà có những chuyện còn tinh tường hơn cả mẹ và chị. Chứng tỏ trí nhớ của ba đang dần hồi phục, dạo này ba nói tốt như một người bình thường rồi, nghĩ tới việc ba sẽ sớm khoẻ chị phấn khởi ghê lắm, cứ vô thức cầm nhẫn xỏ ra xỏ vào rồi tủm tỉm cười.
– Muốn làm vợ đằng này đến thế rồi cơ à?
Có đứa ghé tai chị hỏi đểu, chị tức mình nhét luôn chiếc nhẫn vào túi áo Niệm, ra điều không thèm rồi ngúng nguẩy bỏ lên gác xép. Niệm vốn cao to nên chị nhường cậu nằm phòng chị cho thoải mái, còn chị chỉ cần cái góc nhỏ này thôi. Mắc màn xong nằm một mình một xó tự dưng chị lại thèm được ôm Niệm. Chị mê Niệm quá rồi, bởi không có cách nào buông bỏ Niệm nên chị thấy có lỗi với dì Kỷ. Chị thở dài thườn thượt, đang nẫu hết cả ruột thì có đứa lò dò chui vào màn của chị, nằm đè lên người chị.
– Nặng…muốn người ta bẹp chết à?
Chị hỏi nhỏ, tính thằng Niệm này nhây như quỷ, chị đuổi đánh mãi mà nó cứ lì lợm sấn lấy chị mới tức chứ, tức ở chỗ nó không sợ cái gì cả, đâm ra chả doạ được.
– Hoài ơi nhớ mắc màn nhé con, nhiều muỗi lắm!
Giọng mẹ Quỳnh vọng vào từ ngoài sân hại chị thót cả tim, chị vội vàng đẩy Niệm xuống bên dưới một chút, lấy chăn trùm kín đầu nó rồi đáp mẹ:
– Dạ, con mắc màn rồi mẹ ạ.
Bà Quỳnh dặn con dắt màn cho cẩn thận rồi quay sang rủ ông Hùng vào chơi với con gái một lúc, mấy khi nó về. Ông xua tay kêu ông mệt lắm, đi dạo nốt vòng này rồi về phòng thôi. Con gái ông ở trên gác xép thầm cảm ơn ba. Chị còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã cảm thấy sởn hết cả gải ốc vì bị kẻ xấu hôn miết lên bụng, vừa hôn lại vừa dùng môi mυ"ŧ vào khiến vùng bụng của chị không tự chủ mà hóp lại, nó cứ nhồn nhột kiểu gì ý, run run nữa.
– Niệm…yêu chị không Niệm?
Chị ngập ngừng hỏi, cậu còn ghi hận chị vụ trêu đểu cậu trước mặt mẹ Quỳnh nên hỏi lại đầy châm chọc:
– Già đau già đớn, ai mà yêu cho nổi?
Chị giận, ra sức đẩy Niệm. Có người không những không chịu rời chị mà còn dùng bụng chị làm gối bông, má áp lên bụng chị, tay mò mẫm tìm nơi mềm mại nhất để chạm, đoạn khoan khoái chìm vào giấc ngủ. Chị phì cười, khẽ đưa tay xuống xoa xoa đầu Niệm rồi cũng ngủ lúc nào không hay. Năm rưỡi sáng hôm sau chị tỉnh giấc thì Niệm đã về phòng chị rồi, mẹ Quỳnh chẳng mảy may phát hiện ra điều gì cả. Thấy người ta nghĩ cho mình chị thực sự rất vui, thấy người ta gọi ba mẹ mình là ba mẹ chị cũng vui nốt.
– Trước đây cứ nghĩ đấy nể ba Hùng nên mới gọi, giờ mới biết đấy cũng thích quá đi chứ bộ.
Chị ghé tai Niệm trêu chọc, Niệm tỉnh bơ thủ thỉ:
– Thích làm sao bằng đấy thích đeo nhẫn.
Cái thằng…ghét ghê cơ! Chị và Niệm ở nhà thêm ba ngày nữa mới lên thành phố. Hai người gặp bà Hoà ở ngay đại sảnh công ty, bà kêu tìm chị nên chị bảo Niệm về phòng làm việc trước rồi lịch sự mời bà ra căng tin trò chuyện.
– Dạ bác tìm con có việc gì không ạ?
– Ôi sao lại xa lạ thế? Mẹ chứ nị, hồi đó mẹ nói nặng có vài câu thôi mà dỗi mẹ tới bây giờ cơ à? Khi ấy mẹ nóng quá, Hoài đừng để bụng. Tình hình là em Bích sắp lên xe hoa về nhà chồng rồi, mẹ giao lại trọng trách làm cỗ cưới cho con với tư cách dâu trưởng. Đây là vinh dự lớn của đời con, hi vọng con suy nghĩ kỹ và đừng bỏ lỡ.
– Cảm ơn bác. Nhưng vinh dự lớn lao quá, con không dám nhận đâu ạ. Bác giao cho chị Thư đi.
Chị Hoài nhàn nhạt đáp hại bà Hoà mất cả hứng. Sống với con Thư một thời gian bà mới nhận ra ở cùng Hoài tốt gấp vạn. Hồi trước mỗi khi bực tức bà chửi Hoài ầm ầm, nó tuy hơi láo, có đốp chát lại vài câu nhưng được cái xong chuyện là xong, hôm sau hai mẹ con lại vui vẻ như thường, vẫn rủ nhau đi chợ tám chuyện nọ kia. Đằng này con Thư á, hễ góp xíu thôi là y như rằng cả tuần sau đó cái mặt nó lầm lầm lì lì nom phát mệt. Lười chảy thây ra chẳng thèm dọn dẹp nhà cửa rồi còn không cho thuê người giúp việc, kêu sợ bà vun vén cho nó với anh Hoàng giống vụ con Hằng. Bà thèm vào, bà có thằng cháu đích tôn rồi thì bà còn cần gì nữa. Ôi chao cái thằng Hạt Đậu nó giống y sì đúc thằng cha nó, nom dễ thương gì đâu. Đợi bao giờ nó được ra khỏi l*иg ấp, cứng cỏi thêm chút xíu bà sẽ tống Thư ra khỏi nhà để đón Hoài về. Hoài chăm trẻ con khéo lắm, hồi xưa nó chăm Bông suốt mà. Vì muốn Hoài thay đổi quyết định nên bà động viên:
– Con đừng ngại họ hàng nói ra nói vào, chỉ cần hôm cưới em Bích con đứng lên xin lỗi mọi người trong nhà, nói rằng con đã biết ăn năn hối cải và hứa từ nay sẽ không chơi bời lang chạ bên ngoài nữa thì gia đình mình sẽ tha thứ cho con. Chịu khó tu tâm dưỡng tính thêm một thời gian nữa rồi mẹ sẽ cho hai đứa đi làm giấy đăng ký kết hôn.
– Dạ thôi ạ, giấy tờ mà làm gì đâu bác, nhà con vẫn còn nhiều giấy vệ sinh lắm.
Bà Hoà tức nghẹn, nhưng biết thừa tính Hoài hay trả treo rồi nên bà người lớn bao dung chẳng chấp bọn trẻ con thích sân si. Không nhờ có quan hệ của bà với dì Kỷ thì cái ngữ nó mà đòi được vào công ty Niệm làm à?
– Con còn nhỏ, còn nông nổi hiếu thắng chưa hiểu thấu sự đời. Đến một ngày nào đó con sẽ nhận ra chẳng kiếm được ở đâu người chồng tốt như anh Hoàng, gia đình chồng gia giáo nền nếp như gia đình mẹ. Con nên nghĩ sâu hơn một chút.
Chị Hoài lịch sự cảm ơn những lời răn dạy của bác Hoà cho xong chuyện rồi xin phép trở về phòng làm việc. Vừa lên tới nơi thì chị nhận được tin nhắn của con gái bác:
“Em thử váy hôm qua rồi, váy hoàn hảo tuyệt vời không có gì cần sửa cả. Cảm ơn chị yêu. Em đã từng là một đứa em chồng bướng bỉnh quá quắt, nhưng thật lòng em rất ngưỡng mộ chị. Hôn lễ của em nhất định chị phải tới dự nhé!”
Dù sao cũng chỗ chị em với nhau nên ngày trọng đại của cô chị vẫn tới từ sớm. Do rạp bắc cả bên nhà dì Kỷ nữa nên chị chỉ ở bên đó chứ không qua nhà chồng cũ. Hồi chị mới rời nhà đó mỗi lần gặp Bông lại bị con bé dỗi, nó giận mẹ Hoài bỏ rơi nó mãi chẳng về. Cơ mà dần dần con cũng quen rồi, bây giờ có ba Bách mẹ Bích hết mực yêu thương con đỡ quấn chị hơn, gặp mẹ Hoài con chỉ thơm má mẹ xíu xíu rồi lại hăm hở rủ mẹ Bích đi thay váy đẹp. Nhìn mẹ con cô tung tăng bên nhau chị thèm có một đứa nhỏ khủng khϊếp. May mà Niệm không thích trẻ con nên chị đỡ thấy áy náy với cậu. Phần vì công việc gia đình, phần vì Bách là bạn thân nhất nên Niệm đã về nhà từ vài ngày trước. Mới có mấy đêm xa thằng nhỏ mà chị nhớ nó dã man, bữa nay qua đây vô tình bắt gặp ánh mắt nó đang liếc về phía mình, mặc dù chẳng nói với nhau câu nào nhưng lòng chị vẫn thấy có chút gì đó ấm áp lắm.
– Hoài! Mau vào đây dì nhờ cái này!
Dì Kỷ hồ hởi gọi, chị vui vẻ rẽ qua chỗ dì, Niệm và chú Nhất đang ngồi uống trà ở chiếc bàn đá gần đó. Dì đưa cho chị một xấp ảnh, hứng khởi bảo:
– Vào đây chọn con dâu tương lai cùng dì.
– Ơ…nhỡ Niệm…có người yêu rồi thì sao dì?
Chị ấp úng hỏi, dì phì cười gạt đi:
– Yêu đương gì? Mãi có thấy đem về giới thiệu đâu, có yêu thì chắc cũng yêu vớ yêu vẩn thôi. Hoài có con mắt thẩm mỹ tốt thử nhìn coi em nào được nhất?
Ánh mắt dì long lanh mong chờ, chị chẳng nỡ làm dì mất hứng nên chỉ đại một em gái da trắng má hồng. Có vậy thôi mà Niệm cũng để bụng, lúc chị vào nhà tắm nó giận dữ xông vào cùng, hầm hầm đóng cửa đánh sầm.
– Rốt cuộc với đấy đây là cái gì vậy hả? Một món hàng hay một thứ đồ chơi tiêu khiển? Lúc thích thì sấn lấy, khi chán rồi liền quẳng cho người khác không chút thương tiếc.
– Ôi đây lạy đấy, đấy nhỏ nhỏ cái mồm thôi cho đây nhờ. Có gì sau đám cưới về nhà mình nói chuyện, nha!
– Khỏi cần.
Có người lạnh lùng bỏ đi, vì nể mặt dì Kỷ nên thay bộ đồ thoải mái xong chị liền đi ra phụ các chị em nấu cỗ. Tất nhiên là với tư cách cháu dì chứ không phải dâu trưởng nhà ai đó. Cả một buổi sáng chị quần quật trong bếp mệt bã mồ hôi, tới giữa trưa vừa bê mâm cỗ lên trên nhà đã bắt gặp thằng oắt con đang tán gái mới điên người chứ. Dì kể cũng tin tưởng chị thật đấy, đã gọi ngay em gái chị chọn qua nhà chơi rồi.
– Em nghe đồn tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh Niệm cao lắm, có phải vậy không ạ?
– Đứng trước người đẹp như em đây thì làm gì còn cái gọi là tiêu chuẩn nữa hả em?
Thằng yêu nghiệt, nó bâng quơ vậy thôi mà khiến con gái nhà người ta cười khúc kha khúc khích, hai má hây hây hồng rõ đáng yêu, hại chị cứ nghĩ tới cảnh chúng nó thả thính nhau lại nóng hết cả máu. Chẳng riêng chị Hoài khó chịu, chị Thư sang ăn cỗ trông thấy Hoài cũng nổi cơn tam bành. Không ức sao được? Khó khăn lắm chị mới tha thứ được cho Hoài vì chuyện của bé Hướng Dương, vậy mà Hoài lại một lần nữa khiến bé Hạt Đậu bị sinh non, cơ thể nhỏ xíu nom đến xót xa.
– Ai mời con khốn nạn đó về đây?
Chị gằn giọng hỏi, anh Hoàng kêu chắc cô Bích. Anh có thể hiểu vì sao Thư điên đến vậy, căn bản hôm đó anh nhớ Hoài quá nên mở ảnh ngày xưa vợ chồng đi tắm biển ra xem. Chẳng may bị Thư phát hiện, anh sợ cô ấy ghét anh nên nói dối là Hoài mới gửi cho anh, anh chỉ vừa tình cờ nhấn vào. Thư nghe xong giận tím tái mặt mày, tức quá nên cứ vừa oán than vừa khóc lóc ầm ĩ, anh dỗ mãi mà không chịu nín. Một lúc sau Thư bị đau bụng dữ dội, đưa vào bệnh viện thì sinh non. Mỗi lần nhìn thấy Hạt Đậu yếu ớt mong manh trong l*иg ấp là một lần cô ấy rủa thầm Hoài. Hôm nay gặp mặt chắc uất hận lại dâng trào, Thư cầm rổ rau sống xông tới úp thẳng lên đầu Hoài, điên tiết chửi:
– Con đàn bà thối tha, chị yêu thương chăm sóc mày từ thuở bé, chân ướt chân ráo lên thành phố cũng là chị cưu mang mày. Chị thì vừa xấu vừa béo có cái gì bằng mày đâu mà mày cứ sân si với chị mãi thế? Mày không biết nhục à mà còn vác mặt tới đây hả Hoài?