Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chí Dã

Chương 25: Tổn thương người, tổn thương mình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chiều hôm đó có bữa tiệc nhỏ chúc mừng ký hợp đồng thành công, người tham dự không nhiều, chỉ có vài vi lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Giải trí Pai và trang web Song Mã, mấy nghệ sĩ đã ký hợp đồng và hai anh em Sầm Dã Sầm Chí.

Có điều, những người tham dự đều cảm thấy Sầm Dã có phần khác lạ so với tưởng tượng của họ. Người ta thường bảo đàn ông chơi rock đa phần rất phóng túng ngang ngạnh, thế mà trong cuộc xã giao hôm nay, chàng trai nổi như cồn kia lại lễ phép đúng mực, đi theo Lý Dược, nên kính rượu thì kính, nên đáp lời sẽ khách sáo nói đôi câu. Phần lớn thời gian Sầm Dã đều cười phóng khoáng, còn mang theo chút kiêu ngạo, người có mặt ở đây đều cảm nhận được, tiền đồ sau này của anh chắc chắn không thể đong đếm.

Nhưng cũng có người phát hiện ra, có những lúc Tiểu Dã ngồi trong góc sô pha, sầu não uống rượu, hoặc đi ra ban công nhoài người trên lan can, vẻ mặt cô đơn đến mức không ai dám tiếp cận.

Trên người chàng trai trẻ tuổi này có thứ gọi là cô độc. Dù bữa tiệc xa hoa, muôn sắc rực rỡ tối nay là dành riêng cho anh nhưng người ở đây còn hồn đã trôi dạt đâu mất.

Giờ phút này, Sầm Dã đứng trên tầng cao của tòa nhà tọa lạc giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh, trước mắt là đèn đóm phồn hoa chưa từng thấy. Bên dưới, xe cộ qua lại như thoi đưa và vô số người đang phấn đấu quên mình. Anh nghĩ, Có mấy ai có thể đạt đến tầm cao như anh, hơn nữa còn tiến đồ gấm hoa, tỏa sáng rực rỡ.

Nhưng cõi lòng anh luôn cảm thấy trống rỗng, giống như biển hoa vốn hiện hữu trong lòng thoắt cái đã biến mất sạch sẽ. Bây giờ còn lại gì? Thứ còn lại là lý tưởng, ham muốn, lý trí và sự lạnh lẽo. Đến hôm nay, khi thật sự chạm được vào, anh mới phát hiện thật ra chúng không hề có hơi ấm, chúng chỉ ở đó và vĩnh viễn ở đó. Nếu may mắn đạt được thì phải bỏ ra cái giá tương xứng, ai cũng như ai.

Hốc mắt Sầm Dã bỗng cay cay, anh không muốn đối mặt với bản thân, nhưng cũng thương xót cho mình trong giờ phút này. Còn người kia, có lẽ anh sẽ không thể nào giữ được cô nữa. Trước mặt Hứa Tầm Sênh, anh luôn tùy tiện bốc đồng, thể hiện sự nhiệt tình như lửa, ngoại trừ anh ra sẽ không có ai yêu cô như vậy. Nhưng hiện giờ, có một số việc bị người ngoài là Lý Dược vô tình phá vỡ, cộng thêm hôm đó cô gần như khinh thường phán xét anh: “Suy cho cùng, anh lựa chọn như vậy là vì tiến đồ của mình thôi.”

Rốt cuộc anh vẫn bị cô xem thường, đúng không?

Sầm Dã từ từ hít sâu, cảm giác nặng trĩu ấy tựa như bầu trời đêm đặc quánh, đè ép tim anh, không sao xua đi được. Anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Khi bước vào sảnh tiệc lần nữa, lúc ngọn đèn năm màu soi vào gương mặt tuấn tú khiến vạn người điên cuồng, anh lại lộ ta nụ cười lạnh nhạt và ngông nghênh quen thuộc.

Mình chẳng quan tâm gì cả! Anh tự nhủ.

***

Tối nay, Hứa Tầm Sênh không sao ngủ được.

Ban ngày vốn đã hẹn ban nhạc tập luyện, Sầm Dã lại biết đi đâu, cũng không nghe điện thoại. Điều này khiến đám con trai có chút lo lắng. Khi ấy, Hứa Tầm Sênh bỗng hồi lại lúc họ cùng nhau thi đấu ở Đông Bắc, khi vừa đến Bắc Kinh tham dự vòng thi toàn quốc, cả nhóm mất ăn mất ngủ, đồng sinh cộng tử, mỗi ngày đều mệt lử nhưng rất vui. Nhưng từ lúc nào họ lại trở nên như vậy?

Trương Thiên Dao móc mỉa Sầm Dã đôi câu rồi ngồi trên ghế xem điện thoại, khóe môi nhếch cười bí hiểm. Huy Tử có chút ủ rũ, cũng lướt điện thoại, có lẽ là xem bình luận của fan. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Hứa Tầm Sênh giao với Triệu Đàm, trong mắt cả hai đều chứa đựng nỗi dằn vặt và đau đớn.

Sau đó, Triệu Đàm nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, trầm mặc, không oán giận cũng không giễu cợt, chỉ có chút bất lực. Anh ấy nhanh chóng nói với mọi người, có thể Sầm Dã bị Trịnh Thu Lâm gọi đi rồi nên không nghe điện thoại được, sau đó miễn cưỡng tập trung mọi người tập chốc lát rồi mới giải tán.

Vậy là Hứa Tầm Sênh hiểu ngay, Triệu Đàm đã có quyết định của mình, quyết định ở lại bên cạnh Sầm Dã. Anh ấy hiểu rõ mình muốn gì, có thể đạt được gì, cũng như sắp mất đi thứ gì. Có lẽ anh ấy đã chấp nhận hoặc đã tha thứ cho tất cả việc này. Đây chính là Triệu Đàm, người anh em trung thành nhất của Sầm Dã.

Nhưng cô thì sao? Cô phải đi về đâu?

Nếu ban nhạc của Tiểu Dã sau này không còn vị trí dành cho cô nữa, như vậy với một người không màng đến giới giải trí, không thích xuất hiện trước công chúng, chỉ vì chút tình nghĩa chân thành nảy sinh giữa đêm đông gió tuyết, nhiệt huyết trào dâng mới gia nhập ban nhạc, Cô đâu còn lý do gì để ở lại?

Lẽ nào sau này thật sự phải trở thành bạn gái bí mật của Tiểu Dã, chịu cảnh ở chung thì ít xa cách thì nhiều, đau khổ chờ đợi cuộc tình không xác định có thể ra hoa kết quả hay không ư? Hoặc làm một thành viên trong nhóm nhạc đệm, cứ thế lệ thuộc vào anh, xem việc này là sự nghiệp cả đời mình?

Không, đây không phải cuộc sống cô muốn. Cô không thể sống như thế được. Cô không bao giờ bằng lòng sống phụ thuộc vào bất cứ người đàn ông nào.

Màn đêm thăm thẳm giống như giấc mộng hoang đường giáng xuống, Hứa Tầm Sênh nằm trên giường, rèm cửa sổ không kéo, che đi phần nào mặt trăng, bầu trời ngoài trụ sở trống rỗng, chỉ có màu xanh mực yên tĩnh, lác đác vài ngôi sao. Cô đờ đẫn nhìn xa xăm, trong lòng đã có đáp án, nhưng không muốn nghĩ thêm. Lần đầu tiên trong đời cô hốt hoảng, cố chấp và hoang mang.

Những con chữ cứ hiện lên trong đầu không sao gạt đi được, nên càng phiền não hơn, như thể có dòng suối lúc nông lúc sâu, uốn lượn quanh co trong lòng. Nơi vùng nước sâu có tên người kia đang lấp lánh như ánh sao sáng ngời, rọi thẳng vào tim.

Tiểu Dã, Tiểu Dã!

Em ngỡ rằng mình có thể mặc kệ tất cả, chỉ để ý đến anh. Em ngỡ rằng mối tình tha thiết thuần khiết vun đắp qua ngày đêm chúng ta ở bên nhau đã thẩm thấu và linh hồn em, sẽ không có gì có thể thay đổi nó.

“Đùng, đùng, đùng!” Tiếng đập cửa dồn dập táo tợn, hoàn toàn không cho người ta đường lẩn tránh. Hứa Tầm Sênh bàng hoàng, lập tức nhảy xuống giường theo phản xạ, nhưng chạy được vài bước thì bỗng khựng lại, nhất thời không ra mở cửa.

Nhưng người kia nào chịu bỏ qua, lát sau nhịp gõ chậm lại, có chút đáng thương.

“Hơn nửa đêm rồi, gõ cái gì mà gõ?” Có người mắng chửi trong hành lang.

“Biến về phòng đi!” Sầm Dã mắng lại, cách cánh cửa vẫn có thể mường tượng ra vẻ hung tợn của anh. Không biết vì kiêng sợ sự hung hãn hay tiếng tăm của anh, đối phương lập tức im bặt.

Lòng Hứa Tầm Sênh càng chua xót. Cô hít sâu, sửa sang lại tóc tai, quần áo rồi mới đi ra mở cửa.

Anh đứng ở cửa , cánh tay chống lên vách tường như mọi khi. Đôi mắt đăm đăm nhìn cô, tóc hơi rối, trên mặt còn lớp trang điểm do mới tham gia hoạt động nào đó. Người anh nồng nặc mùi rượu, cách xa mấy bước vẫn ngửi thấy, còn ánh mắt đong đầy những cảm xúc tĩnh lặng, thâm thúy, mê man và u ám.

Đây là lần thứ hai Hứa Tầm Sênh gặp anh trong tình trạng say khướt, mà lần trước đã để lại ấn tượng xấu với cô, nên lần này càng khiến cô mơ hồ bất an. Cô giữ cửa, không cho anh vào: “Có phải anh say rồi không? Về phòng nghỉ trước đi, có chuyện gì để mai hãy nói.”

Thế nhưng Sầm Dã cười khẩy lạnh lùng, đẩy cửa ra, vươn siết lấy eo cô, Hứa Tầm Sênh lập tức giãy khỏi tay anh, xa vài bước. Anh cũng không dây dưa, đi thẳng vào phòng, mệt mỏi ngả người lên giường, đưa mu bàn tay lên che mặt, nhịp thở chầm chậm.

Cô đứng cách anh chừng hai mét, nhìn anh chốc lát mới nghe anh lơ mơ nói: “Sênh Sênh, anh khát quá, rót nước cho anh.”

Hứa Tầm Sênh hoàn toàn không ngờ anh hung tợn mất kiểm soát xông vào đây như vậy, thế mà câu đầu tiên lại là câu này. Cô thoáng ngơ ngác rồi quay người đi rót cho anh cốc nước ấm. Hốc mắt bỗng cay sè, cô hít thở vài lần mới dằn xuống được.

“Sao chậm thế?” Anh khẽ càu nhàu sau lưng.

“Đến ngay.” Hứa Tầm Sênh nghe thấy giọng mình khô khốc, bưng cốc nước đi đến, đặt vào tay anh. Anh nhận lấy cốc nước, ngồi dậy uống cạn, sau đó ngẩng đầu nhìn cô. Vừa chạm phải ánh mắt anh, cô nhanh chóng nhìn xuống sàn nhà.

Hai người trầm mặc chốc lát, một bàn tay đưa đến từ từ nắm lấy tay cô. Đầu ngón tay kia có vết chai, lòng bàn tay mềm mại, cũng giống như hai mặt xấu xa và dịu dàng của anh. Hứa Tầm Sênh cúi đầu, nước mắt tuôn rơi. Anh không nói lời nào, chỉ nắm tay cô chặt hơn.

Lát sau, anh kéo cô vào lòng, Hứa Tầm Sênh vùng vẫy nhưng không thoát nổi. Hai người giằng co một hồi, anh bỗng tức tối quát lên: “Giãy gì mà giãy? Em không muốn… cho anh ôm hả?”

Hứa Tầm Sênh không ngờ anh lại nói vậy, rõ ràng biết có thể do anh say, nhưng chẳng phải lời nói khi say mới là thật lòng nhất sao? Không đợi cô phản ứng, anh đã đè cô xuống giường, hai tay giữ chặt tay cô, cúi đầu nhìn xoáy vào cô.

Hứa Tầm Sênh bất động, cũng thẳng thắn nhìn lại anh với đôi mắt không chút ấm áp. Hốc mắt cô vẫn hoen đỏ, nước mắt còn vương trên má. Nhìn dáng vẻ này của cô, Sầm Dã vừa đau lòng vừa bất lực. Vậy mà cô lại có biểu cảm lạnh lùng cực độ, như thể không bao giờ cho ai thật sự bước vào lòng mình, ngoại trừ Từ Chấp.

“Em nhìn anh đi…” Sầm Dã khản giọng: “Em nhìn anh đi, anh là bạn trai em, anh là Tiểu Dã…”

Vẻ mặt Hứa Tầm Sênh sụp đổ trong phút chốc, cô cắn môi, mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa. Bấy giờ lòng Sầm Dã vừa chua xót vừa vui mừng, anh ôm gọn cô vào lòng, để mặt cô gối lên ngực mình, nhìn cô đầy thương yêu như nhìn con vật nhỏ bị thương. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, thì thầm hỏi: “Em yêu anh đúng không? Em đã nói sẽ luôn thích anh, vĩnh viễn không thay đổi, em đã hứa rồi, em sẽ không thay lòng. Hứa Tầm Sênh không giống những người khác, xưa nay không bao giờ thay lòng.”

Lời nói trong lúc say chếnh choáng này khiến mắt Hứa Tầm Sênh cay nóng, cô khe khẽ nức nở, người bị anh ôm chạy sắp không thở nổi. Có nỗi kích động nào đó thôi thúc cô ôm lấy eo anh, nhưng cảm xúc vô vọng, bị thương như hồ nước sâu đυ.c ngầu kia vẫn đau đáu trong lòng. Cô không cử động được, không thể ôm anh được, ngón tay cô run rẩy, vừa chạm vào eo anh liền cứng đờ như hóa đá. Vì thế cô càng đau khổ, vùi sâu vào ngực anh, nghe nhịp tim anh đập thình thịch. Đối với cô đây là l*иg ngực của người đàn ông thân quen nhất, cũng xa lạ nhất trên đời.

Tiểu Dã của cô, Tiểu Dã luôn cười với cô, khóc sau lưng cô. Khi chán chường thì hút thuốc, lúc nhiệt huyết thì kiêu căng, chàng trai luôn tìm kiếm con đường của đời mình, hiện giờ đã trở thành người đàn ông chân chính. Anh không còn là anh của ngày xưa, nhưng cô vẫn ngoan cố đứng yên tại chỗ.

Anh cứ thế lẳng lặng ôm cô hồi lâu, lâu đến mức trái tim người đều dần dần tĩnh lặng. Dường như có nỗi ấm áp mà cả hai không dám tùy tiện chạm vào, song vẫn tràn đầy khát khao và hy vọng, ngấm ngầm lan tỏa ra xung quanh.

Sầm Dã cảm thấy không tìm được thời cơ nào thích hợp hơn lúc này nữa, thế là anh cố hết sức nói với giọng ôn hòa: “Hôm nay anh đã ký hợp đồng với tập đoàn Giải trí Pai, hôm khác sẽ nói chuyện với Dao Tử và Huy Tử.”

Hứa Tầm Sênh bất động, không nói lời nào, chỉ cúi đầu.

Sầm Dã chạm vào mặt cô, cảm thấy lành lạnh, lòng lại bất an, sốt ruột và bực dọc. Anh cố kìm nén, bình tĩnh hỏi: “Em vẫn trách anh vì chuyện này sao?”

Hứa Tầm Sênh ngửi hương vị thanh đạm lẫn trong mùi rượu nồng nặc trên người anh, hương vị quen thuộc này không hiểu sao lại khiến cô muốn ngửi lâu hơn chút nữa. Nhưng thế gian luôn có biến đổi không ngừng, cô có thể thật sự giữ lại được gì? Cô buông lời: “Không trách nữa, những việc đó đã không còn quan trọng. Con người luôn phải chọn con đường mình cần đi, thật ra em cũng hiểu được. Tiểu Dã, sau này ra mắt một mình, anh nhất định phải cẩn thận hơn, nghe nói giới này có rất nhiều cơ hội, nhưng cũng có vô số thủ đoạn bẩn thỉu. Anh hãy bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để bị tổn thương, đừng bốc đồng như trước. Tính cách của anh quá ngông cuồng, đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi nữa.”

Sầm Dã nghe giọng điệu cô giống như dặn dò trước khi ly biệt, bàng hoàng vô cùng, không cách nào tin được. Sao Hứa Tầm Sênh lại muốn rời khỏi anh chứ? Do anh nghĩ lung tung thôi. Đầu óc ngờ nghệch còn chưa nghĩ thấu đáo thì miệng đã thốt lên: “Anh biết, đừng lo lắng quá. Với lại, không phải còn có em luôn ở bên anh sao?” Giọng anh rất nhẹ, nhưng Hứa Tầm Sênh không hề ngẩng đầu, cũng không tiếp lời.

Sầm Dã chợt cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm,không khí như hóa thành những sợi tơ mỏng manh vô hình, chầm chậm lưu động quanh mình. Cô gái lúc này còn ở trong lòng mình, vẫn có thể chạm vào, thấy được và cảm nhận được, phút chốc nữa thôi sẽ tan biến không để lại dấu vết. Cảm giác bất lực, bị người ta vứt bỏ như sợi dây leo màu đen im hơi lặng tiếng càng mọc càng cao.

Vậy mà giọng anh vẫn nhẹ tênh, cúi đầu hôn phớt lên má cô: “Sênh Sênh… Anh yêu em! Anh chưa bao giờ thật sự yêu ai, đời này chỉ cần mỗi mình em thôi. Em cũng biết mà!”

Hứa Tâm Sênh đưa hai tay ôm mặt. Sau đó, cảm xúc phẫn nộ, đau khổ không thể nào kiềm chế được nữa, cứ thế lấp đầy trái tim Sầm Dã, nhưng càng đè nén thì vẻ mặt anh càng bình thản, tĩnh lặng. Anh biết khoảnh khắc này mình muốn hoàn toàn chiếm lấy cô, muốn hai người không bao giờ tách rời, muốn cô khóc và cười chỉ với mình anh thôi.

Sầm Dã đặt cô xuống giường lần nữa, hôn tha thiết. Động tác của anh vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt, còn mang theo nỗi kích động muốn hủy diệt, bắt đầu thô lỗ kéo quần áo cô. Trên mặt Hứa Tầm Sênh còn vương nước mắt, toàn thân luống cuống: “Anh làm gì vậy? Tiểu Dã, anh làm gì vậy? Đừng!”

Thế nhưng hành động của anh rất nhanh, sức lại mạnh, thái độ quyết liệt cởi phăng áo cô ra, thân thể ngọc ngà trắng mịn phơi bày trước mắt. Hứa Tầm Sênh càng hoảng hốt, giãy giụa kịch liệt. Anh đối xử với cô như vậy trong tình cảnh này, không chỉ khiến cô sợ hãi, thất vọng mà còn thấy nhục nhã. Nhưng chàng trai đang đau khổ hoang mang kia lại bắt đầu lỗ mãng vuốt ve, vừa hôn lên thân thể cô, vừa lẩm bẩm: “Baby… bảo bối… đừng tránh né… cho anh.”

“Anh đừng như vậy…” Hứa Tầm Sênh nức nở: “Tiểu Dã, đừng làm vậy!”

Thế nhưng trong mắt Sầm Dã, hiện giờ cô gái mình yêu đang khóc sướt mướt, sợ sệt yếu ớt, muốn phản kháng, muốn rời đi, mà anh thì không hề có ý định để cô rời xa mình. Sao cô lại muốn rời xa anh? Anh chưa bao giờ nghĩ họ sẽ đi đến ngày hôm nay. Giờ phút này, thân thể nõn nà kia đang hiển hiện trước mắt anh, muốn chiếm hữu quả thực dễ như trở bàn tay. Du͙© vọиɠ bị đè nén nhiều ngày dần dần dâng cao theo cơn say chếnh choáng và cảm xúc mãnh liệt. Anh khao khát cô, anh biết, nỗi khao khát này đã hiện hữu sâu thẳm trong linh hồn kể từ lần đầu tiên gặp được cô.

Hứa Tầm Sênh, hãy thật sự thuộc về anh! Yêu thương anh, thấu hiểu anh, đừng rời bỏ anh, đừng khiến anh trở thành khách qua đường trong đời em! Xin em hãy trở thành màu sắc tươi đẹp nhất thế gian, trở thành ánh trăng trắng ngần duy nhất trong lòng anh, xin em hãy vĩnh viễn ngự trị nơi trái tim anh.

Cho nên anh hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin của Hứa Tầm Sênh, phớt lờ tiếng khóc nghẹn ngào của cô. Đầu óc anh hiện tại chỉ có niềm khao khát tột cùng, ngay cả khi họ còn chưa yêu đương thì nó đã luôn tìm đến trong những giấc mơ. Thế là tay anh chậm rãi lần đến vùng đất bí ẩn sâu kín…

“Bốp!” Một cái tát vang dội thình lình giáng lên mặt Sầm Dã.

Thời khắc này, Hứa Tầm Sênh tuyệt vọng vô cùng, chàng trai trước mắt xa lạ đến mức cô không nhận ra, gương mặt kia rốt cuộc đã bị thứ gì nhấn chìm mà lại âm u và lạ lẫm đến thế?

“Anh cút đi cho tôi!” Hứa Tầm Sênh gào lên, giọng lạnh lẽo chưa từng có, lại vung tay lên tát vào mặt anh một cái mạnh hơn. Sau tiếng “bốp” thứ hai, gương mặt tuấn tú kia gần như đỏ gay.

Rốt cuộc anh dừng tay lại, đầu gục xuống bất động.

Đứa con được tạo hóa ưu ái, ngôi sao vạn người hâm mộ, sau khi bị tát hai cái, lúc này toàn thân cứng đờ như pho tượng, vô cùng chật vật. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tối tăm lạnh băng như bị bão tuyết phủ kín. Khuôn mặt Hứa Tầm Sênh nhòa lệ, tức khắc kéo quần áo, kéo chăn che đi thân thể bị giày vò của mình. Cô nghĩ mình thật sự không nhận ra anh nữa, không nhận ra Tiểu Dã trước mắt này. Tiểu Dã của cô đã đi đâu mất rồi?

Sầm Dã yên lặng chốc lát, dường như không có ý định làm gì cô nữa. Anh nhìn cô, rõ ràng chỉ một thoáng chốc nhưng lại lâu như trời tàn đất tận. Khóe môi anh bỗng nhếch lên, nở nụ cười càn rỡ phóng túng và nguy hiểm. Anh chậm rãi cất lời: “Từ Chấp có thể, sao anh lại không? Hứa Tầm Sênh, rốt cuộc em coi anh là gì? Em là bạn gái của anh chứ không phải của cái tên đã chết mất xác kia. Anh muốn ngủ với em lúc nào thì ngủ lúc đó! Đó là chuyện hiển nhiên, đó mới là thật lòng thật dạ! Em có hiểu…” Trái tim của anh không? Anh luôn đặt em trong tim mình, nhưng em luôn lãnh đạm, luôn khiến anh thấp thỏm lo lắng, em biết không?

Quả thật Hứa Tầm Sênh không dám tin vào tai mình, cô nhìn gương mặt chỉ cách mình trong gang tấc, rốt cuộc hiểu ra tất cả đã không thể cứu vãn. Trước khi nỗi thất vọng đớn tột cùng kéo đến, cô quay người đi, không muốn đối mặt với anh nữa. Cô không dám nghiền ngẫm cảm xúc ấy, cũng không muốn đối mặt với cả cục diện sụp đổ trước mắt. Cô sầm mặt, nhìn anh mà như nhìn vào hư vô, thốt lên: “Cút, Tiểu Dã, anh cút cho tôi. Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Sầm Dã nói xong lời kia, đầu óc cũng trống rỗng, âm ỉ đau nhói. Bỗng nhiên anh phát hiện, hóa ra mình vẫn cô độc, không có gì cả, cũng chẳng còn chút vướng bận nào. Anh sực nhớ mình đến đây là muốn thông báo cho cô biết, tập đoàn Giải trí Pai muốn ký hợp đồng với cô, để cô debut một mình, nhưng còn chưa nói được lời nào thì đã biến thành tình cảnh khó lòng cứu vãn. Hơn nữa, lòng anh cũng thấp thoáng hiểu được, cho dù thật sự nói ra, liệu người thanh cao như Hứa Tầm Sênh có chấp nhận đi con đường này không? Mấy năm qua, ngoại trừ anh và ban nhạc Triều Mộ, cô gái tĩnh lặng như cô có thật sự chịu cho người khác gần gũi bao giờ?

Ý nghĩ này vừa hiện ra, Sầm Dã cảm thấy cơn đau không có cách nào kìm nén lại đổ ập đến, nhấn chìm anh. Anh không muốn đối mặt với cô nữa, mà chỉ muốn chạy trốn tức thì. Anh lập tức đứng dậy, cầm lấy áo phông trên sàn nhà, không nói lời nào cũng không hề ngoảnh lại, rời khỏi phòng Hứa Tầm Sênh.

Tiếng cánh cửa đóng sầm sau lưng anh làm chấn động cả căn phòng. Kể từ đó, cả trời đất, cả căn phòng nhỏ bé này chỉ còn lại một mình Hứa Tầm Sênh. Cô đờ đẫn nhìn cánh cửa, nước mắt lã chã rơi, toàn thân không còn chút sức lực nào, giống như đời này không thể nào ngẩng đầu nhìn về phía người kia nữa.

***

Khi Sầm Dã tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Đầu anh đau âm ỉ, cổ họng khản đặc. Anh nhìn trần nhà chốc lát, lại đưa ngón tay lên chạm vào vách tường trắng lạnh lẽo bên cạnh, ngây ngốc hồi lâu, có cảm giác cả người như bị rút cạn tinh lực. Bản thân anh cũng không biết mình đã xuống giường rửa mặt, thay quần áo thế nào. Sau đó anh ngồi trước cửa sổ, đối diện núi mờ mờ và bầu trời mênh mông.

Anh châm điếu thuốc, hút lấy hút để. Nhắc đến cũng lạ, anh đã hút thuốc nhiều năm, bắt đầu từ hồi cấp Ba, vậy hôm nay lại bị “ông bạn già ” này làm sặc. Sau vài tiếng ho, sù sụ, Sầm Dã ném điếu thuốc đi, cầm điện thoại lên. Vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ùa đến: Sầm Chí hỏi anh thức dậy chưa, Trịnh Thu Lâm nhắn tin bảo anh gọi điện thoại cho chị ta, còn có cuộc gọi nhỡ của Lý Dược, Triệu Đàm và Huy Tử hỏi anh đang ở đâu…

Sầm Dã xem xong liền ném điện thoại xuống bàn, cả người gục xuống, giấu mặt đi.

Có một số việc không thể nhớ đến, mỗi khi nhớ đến ruột gan liền quặn thắt đau đớn. Trong lòng anh vừa có tình yêu mãnh liệt vừa có oán hận ngập tràn, hận cô nói lời lạnh lùng, hận cô hờ hững, hận cô không chịu nhượng bộ, cũng hận cô làm tan nát trái tim anh, giày xéo tôn nghiêm của anh dưới chân mình.

Cứ ngồi thế chốc lát, Sầm Dã từ từ dằn xuống dòng nước nóng hổi nơi hốc mắt, khôi phục vẻ lạnh lùng. Lúc này, điện thoại đổ chuông Lý Dược gọi điện đến: “Tiểu Dã, tỉnh rồi hả?”

Sầm Dã hít sâu bình ổn tâm trạng, khẽ cười: “Anh Dược, anh nói đi ạ!”

“Sửa soạn một chút, buổi chiều theo tôi bay đến Thượng Hải.”

Sầm Dã sửng sốt: “Có chuyện gì không?” Anh buột miệng từ chội theo bản năng: “Ngày kia là trận chung kết rồi, em còn phải tập…”

Lý Dược im lặng chốc lát mới trả lời: “Trận chung kết không phải lo, cậu hiểu mà, cứ phát huy bình thường là được. Bên tôi có một nhà đầu tư, xem như là ông chủ tôi, chúng ta qua bàn chuyện hợp tác với ông ấy một chút, ông ấy cũng rất muốn gặp cậu. Lát nữa tôi bảo trợ lý gửi thông tin vé máy bay đến điện thoại của cậu, đừng đến muộn.”

Cúp điện thoại, Sầm Dã lại ngẩn ngơ một lúc nữa mới đúng dậy kéo vali ra, nhét vào vài bộ quần áo và vật dụng hằng ngày.

Khi Sầm Dã mở cửa phòng ra, Sầm Chí và một trợ lý đã sớm chờ ở cửa. Trợ lý nhanh nhẹn nhận lấy vali của anh, Sầm Dã đeo kính vào, đút tay vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng bước xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua phòng Hứa Tầm Sênh, nhìn cửa phòng đóng im im kia qua lớp kính đen, chỗ nào đó nơi đáy lòng anh như bị bóp nghẹt.

Dưới tầng, xe bảo mẫu đã chờ sẵn từ lâu. Giờ đây khi anh ra ngoài, trong trụ sở luôn có vài nhân viên len lén nhìn anh từ xa, khác hẳn lúc anh mới đến trụ sở, còn dẫn theo đám anh em kéo hành lý tìm kiếm dáo dác khắp nơi. Hiện tại, trên những tấm poster treo khắp trong ngoài trụ sở, gương mặt anh luôn ở vị trí bắt mắt nhất. Sầm Dã nhếch khóe môi cười giễu, trợ lý mở cửa xe giúp anh, anh ung dung bước vào.

Xe chạy băng băng suốt chặng đường.

Lần này, anh và Lý Dược đi gặp chủ đầu tư, Sầm Chí không tiện đi theo, nên hiện đang ngồi bên cạnh anh, nói thao thao bất tuyệt những việc cần chú ý sau khi ký hợp đồng, dặn dò anh gặp người ta phải chú ý những gì, còn báo cáo vài số liệu theo dõi và tin tức của anh trên mạng. Sầm Dã im lặng, dõi mắt ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, thật ra không hề nghe lọt tai chữ nào.

“Tiểu Dã, Tiểu Dã?”

Sầm Dã đột ngột hoàn hồn, thấy anh trai đang nhìn mình chằm chằm, đầy thắc mắc: “Sao hồn treo ngược cành cây thế?”

“Không có gì, anh nói tiếp đi!”

Sầm Chí nhìn anh vài lần mới lên tiếng: “Nói xong công việc rồi, em xem còn có gì cần giao cho anh không?”

Sầm Dã vừa định nói “Không có” thì bỗng một cảm xúc và suy đoán mơ hồ dần dần hiện ra. Thậm chí anh không hề suy nghĩ thêm giây nào, bởi thứ kia như cơn hồng thủy màu đen có thể vùi anh chết ngạt chỉ trong nháy mắt.

Anh vẫn ngồi chễm chệ, song chân lại bất giác run run, ngón tay đưa lên chống cằm, cứ nhấc lên rồi lại buông xuống. Vào lúc Sầm Chí cho rằng anh không có gì cần nhắn nhủ thì lại thấy anh mở lời: “Anh, làm giúp em một chuyện…”

Sầm Chí giật mình…

“Chuyện này không thích hợp đâu.” Sầm Chí hạ giọng lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì.

Sầm Dã vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng giọng cực kỳ cố chấp: “Anh, cứ nghe em, làm vậy đi! Có hậu quá gì em sẽ chịu trách nhiệm, đây là chuyện của em và cô ấy. Ngày mai em về rồi, không xảy ra chuyện gì đâu.”

Anh bỗng đưa tay lên che mặt, cũng che đi ánh mắt: “Anh, xem như em cầu xin anh…”

***

Hứa Tầm Sênh thức trắng cả đêm, đến khi hửng sáng mới mệt mỏi thϊếp đi, lúc tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Cô vẫn cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ, mọi việc xảy ra tối qua đều là giả, tiếc rằng nó lại là sự thật. Cô bất chợt nghi ngờ sự tồn tại của mình trong cuộc đời, cũng không rõ rốt cuộc anh đứng ở đâu giữa đường đời này.

Cô thẫn thờ, không sao tập trung vào việc gì được. Muốn xuống dưới ăn gì đó, song vừa định kéo cửa lòng liền run rẩy. Cô chầm chậm xoay chốt cửa. Trong hành lang vẫn là ánh đèn màu vàng cam, song lại vô cùng trống vắng.

Hứa Tầm Sênh đóng cửa lại, từ từ quay đầu nhìn về phía phòng anh ở đằng sau, thấy một chiếc xe dọn phòng nhỏ trước cửa, nhân viên đang thay ga giường và khăn bên trong, ngoài ra không có người khác.

Trong nhà ăn, cô nhai đồ ăn như nhai sáp nến, xung quanh người qua kẻ lại, cô hoàn toàn không hề để tâm. Cô chợt nhớ đến Tiểu Dã luôn phàn nàn cô ăn quá ít, còn trêu đùa bảo người cô toàn xương xẩu. Lúc ấy cô còn hỏi lại: “Anh nhiều thịt hơn em ở chỗ nào?” Sau đó lại thấy được ánh mắt tràn ngập nét cười mờ ám của anh. Nhớ đến đây, nước mắt lại trào dâng, nhưng Hứa Tầm Sênh cố kìm nén không khóc trước mặt người khác, đành nhắm mắt hồi lâu, cổ họng nghèn nghẹn. Cuối cùng, cô bưng đĩa thức ăn gần như không động tới mang đến khu vực thu dọn rồi yên lặng rời đi.

Cả buổi chiều trôi qua trong trầm mặc, hôm nay ban nhạc vốn định tập luyện, nhưng cô không hề muốn đến. Vậy mà cũng chẳng có ai đến tìm cô. Cô cứ ngồi trước cửa sổ nhìn dãy núi xa xăm và bầu trời vắng lặng mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía Tây, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng.

Không biết ngồi bao lâu, cô chợt nghe thấy một âm thanh, đó là tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Trụ sở này xây dựng khá lâu, tuy đều sử dụng thẻ từ ra vào nhưng ổ khóa vẫn còn giữ.

Ngoài của có người!

Hứa Tầm Sênh thoáng giật mình, tích tắc tim như ngừng đập, quên cả hít thở. Là ai đang mở cửa, là anh sao? Nhất thời cô không biết phải làm gì, vừa sợ anh, nhưng trong lòng vẫn ngóng trông anh.

Là anh lần nữa mặt dày mày dạn làm như không hề xảy ra chuyện gì đến tìm cô ư?

Cô chầm chậm quay đầu lại, chăm chú nhìn vào cánh cửa im lìm, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Sau âm thanh chìa khóa xoay hai vòng, người bên ngoài dừng lại, tiếng bước chân xa dần. Hứa Tầm Sênh ngồi bất động một hồi mới đi tới cửa. Cô muốn mở cửa ra xem, thế nhưng thử vài lần vẫn không xoay được chốt vặn.

Cô bắt đầu hoang mang, một ý nghĩ khó tin tràn lan khắp đầu óc. Lẽ nào khi nãy người kia đã khóa cửa nhốt cô trong phòng ư? Cô ra sức đập cửa, nhưng cả hành lang yên chẳng có tiếng đáp lại.

Hứa Tầm Sênh lùi về sau hai bước, chợt nhớ ra gì đó, chạy đến bên giường cầm lấy điện thoại nội bộ, gọi tổng đài.

“Tút… tút.. tút..” Tổng đài có người trực máy 24/24, trước kia chỉ cần đổ chuông vài tiếng đã có người nghe, thế mà hôm nay cô gọi bao nhiêu lần, chuông vang thật lâu cũng không ai nhấc máy. Hứa Tầm Sênh hít sâu, lấy lại bình tĩnh, ai đã nhốt cô trong phòng? Hơn nữa, còn trùng hợp là tổng đài của trụ sở không ai nghe máy.

Cô yên lặng hồi lâu, không hề tức giận hay bối rối, trong đâu chỉ mờ mịt, đến khi hoàn hồn thì nước mắt đã đọng khắp mu bàn tay. Cô che miệng, không để mình bật ra tiếng nức nở. Cô cầm điện thoại gọi cho người kia, điện thoại đổ chuông vài hồi mới có người bắt máy.

Bên kia không chịu lên tiếng, Hứa Tầm Sênh cố đè nén tiếng khóc, chậm rãi hỏi: “Có phải anh cho người nhốt em trong phòng không?”

Anh vẫn lặng thinh, xung quanh vang lên âm thanh huyên náo, tiếng người, tiếng loa, còn có người gọi: “Anh Tiểu Dã, bên này, mời lên xe.”

“Sầm Dã, anh đừng như vậy!” Như thể dốc hết sức lực, Hứa Tầm Sênh mới nói ra được câu này.

Anh cúp điện thoại luôn. Buông điện thoại ra, Hứa Tầm Sênh giơ hai tay bưng mặt, cúi đầu khóc thảm thiết. Sao đêm giăng khắp bầu trời ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết cong cong treo trên đỉnh núi.

Anh có biết hay không?



Lòng em tựa trăng sáng,



tĩnh Soi chiếu cả non sông.



Non sông mãi lặng thầm,



Để mộng lỡ thanh phong.

***

Suốt cả buổi chiều và buổi tối ở Thượng Hải, Sầm Dã giả lả nói cười với “ông chủ” của Lý Dược như một người máy. Nội dung trò chuyện không có gì đặc biệt, song chẳng ai nhận ra trạng thái mất hồn của anh.

Cho đến khi phố xá lên đèn, đô thị phồn hoa, Sầm Dã đi theo đám người kia đến nơi náo nhiệt hoan lạc. Ánh đèn muôn màu soi xuống đỉnh đầu, anh ngồi trong đình viện cao sang quý phái, trước mặt là lan can lâu đài cổ kiểu u và hồ nước trang nhã. Anh biết mình đang ở đâu, thế nhưng chỉ muộn phiền ngồi đấy, không nói chuyện với bất cứ ai, uống hết này đến ly khác.

Lý Dược đi đến bên cạnh, nói gì đó với anh. À phải, đây là bữa tiệc do chủ đầu tư tổ chức thiết đãi đại minh tinh tương lai là anh. Lý Dược vỗ vai anh nói cười, Sầm Dã giơ ly cụng với anh ta, uống một hơi cạn sạch. Lý Dược mỉm cười đứng dậy, đi đến cửa đình treo rèm tầng tầng lớp lớp, xa hoa lộng lẫy, ôm eo một cô gái trẻ, không biết là gặp dịp thì chơi hay đã có quan hệ từ lâu.

Sầm Dã cười nhạt rời mắt đi, nhắm mắt tựa vào số pha, một tay đút vào túi quần, một tay cầm lấy điện thoại. Kể từ cuộc điện thoại kia, cô không gọi điện hay gửi tin nhắn đến nữa. Anh đã dặn Triệu Đàm và Huy Tử không được mở cửa cho cô. Về phần Trương Thiên Dao, hôm nay cậu ta cũng đi ra ngoài, không ở trụ sở. Ít nhất tối nay cô không thể rời đi, ngày mai… Trưa mai anh về Bắc Kinh rồi nói.

Nghĩ như vậy, tim anh như bị khoét một vòng. Cô muốn đi, muốn rời khỏi anh. Có lẽ thật ra cô chưa bao giờ thật sự để tâm đến cuộc tình này, nên mới dễ dàng từ bỏ như thế. Sầm Dã biết mình không thể nghĩ nữa, không thể rơi nước mắt giữa bao người. Anh hít một hơi thật sâu, thở hắt ra, cầm lấy vài ly rượu trong khay của nhân viên phục vụ, uống ừng ực. Đầu anh nóng rực, ngực râm ran, nỗi đau khổ đè nén trong tim khiến anh không thở nổi.

Sau đó anh nhắm mắt lại, không tài nào khống chế dòng hồi tưởng. Nhớ lại ngày đầu gặp mặt cô, nhớ dáng vẻ cô ung dung ngồi đánh đàn tranh, nhớ buổi đầu cô tham gia thi đấu với họ, mặc quần jeans và áo hoodie, để lộ vòng eo khiến tim anh loạn nhịp, nhớ khi cô cúi đầu run run giọng bảo: “Là anh, người đó là anh…”

Sầm Dã đưa tay cầm ly rượu lên che mắt, rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn rơi.

Anh nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi giọt lệ, mở mắt ra thì thấy một nữ nghệ sĩ khi nãy mới làm quen mặc váy dạ hội lộng lẫy để lộ tấm lưng trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh, đang bưng ly rượu, bị ai đó đẩy vào lòng anh. Bên cạnh còn có hai cô gái cười nói không ngừng.

“Cô hâm mộ Tiểu Dã, muốn đến làm quen với anh ấy thì giờ có cơ hội rồi đấy.”

“Phải đó, anh Tiểu Dã, Mandy thích anh lắm.”

Hai người họ chắc cũng đã say, mặt ửng đỏ.

Sầm Dã không hề biết, bản thân ngồi một mình trong dinh lại toát lên vẻ anh tuấn pha lẫn chán chường, song vẫn có sức hút bội phần trong mắt người khác. Thế nên cô gái kia ngã ngồi xuống đùi anh, dù miệng xin lỗi, nhưng khi nhìn thấy anh mở đôi mắt mê man sâu hút ra, nhất thời nhịp thở như ngừng lại.

Chàng trai này vừa u buồn vừa nguy hiểm, đẹp trai đến mức như có ma lực đầu độc người khác. Mandy vô thức đưa tay vòng qua cổ Sầm Dã, khẽ khép đôi mắt ngà say, định hôn lên môi anh. Hai cô gái bên cạnh cũng nín thở im bặt, giống như người sắp hôn anh chính là họ.

Nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, Sầm Dã lại nở nụ cười lạnh lùng ngả ngón, khẽ nói bên tai Mandy: “Đây là chỗ cô có thể ngồi à? Biến!”

Anh đẩy cô ta ra, Mandy lảo đảo được bạn bè đỡ lấy. Cô nàng tuy chỉ là nhân vật nhỏ bé nhưng cũng có chút tiếng tăm, bị mất mặt như vậy liền oán giận nhìn anh trừng trừng rồi bỏ đi. Hai cô bạn không hiểu ra sao, nhìn Sầm Dã vài lần rồi đuổi theo.

Sầm Dã chẳng buồn đếm xỉa, còn phủi quần mình như chế bẩn, rồi tiếp tục ngồi tựa vào số pha ngây người. Thình lình khóe mắt anh nhác thấy có gì đó lóe sáng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên ban công tầng hai có vài bóng người, song cũng chẳng có gì khác thường. Anh không có tâm tình chú ý nhiều, chỉ mải lo uống rượu và gặm nhấm nỗi đau.

***

Bảy giờ sáng hôm sau, Hứa Tâm Sênh nhận được tấm ảnh kia. Một tiếng “ting” thật nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh của cả căn phòng. Cô cầm lấy điện thoại, thấy một tin nhắn do dãy số lạ gửi đến.

Hình ảnh lấy nét cực rõ, dưới ánh đèn êm dịu, anh ngồi trên sô pha, hai tay vịn lên tay ghế, một cô gái ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh. Khóe môi anh nhàn nhạt ý cười, đôi mắt sáng trong không biết đang nói gì với cô ta. Mà do góc chụp nên không thấy rõ rốt cuộc môi anh có chạm vào má cô gái đó hay không.

Hứa Tầm Sênh chăm chăm nhìn tấm ảnh hồi lâu, lúc buông điện thoại ra đã không còn biểu cảm vui hay buồn. Cô đứng dậy, vali hôm qua đã thu dọn xong, chỉ là chưa kéo khóa. Lúc này cô ngồi xuống kéo lại, theo âm thanh xoèn xoẹt vang lên, tim cô cũng trống rỗng tan hoang.

Vỡ nát tất cả rồi!

Cả người cô như co rụt vào một thế giới an tĩnh, không có vui sướиɠ đau buồn, cũng không có Tiểu Dã. Cô biết mình sắp rời xa thứ gì, sắp trở thành bộ dạng ra sao, mà cô đã không còn đường nào khác để đi từ lâu rồi. Kéo khóa xong, cô cúi đầu nhìn vali, thầm nghĩ chắc hẳn có thể bắt kịp tàu cao tốc về thành phố Tương trong hôm nay. Cô không gọi cho Triệu Đàm hay Huy Tử, vì biết chỉ phí công, thế nên mới gọi thẳng cho Trương Thiên Dao, là người hiện giờ Sầm Dã chán ghét nhất và cũng có hiềm khích với anh nhất.

Trương Thiên Dao đang ở chỗ khá ồn, sau bảy, tám hồi chuông anh ta mới bắt máy, giọng do dự và nói thật nhỏ: “Hứa Tâm Sênh, có việc gì?”

Cô bình tĩnh cầu cứu: “Dao Tử, giúp tôi với.”

Trương Thiên Dao hoàn toàn ngẩn ngơ.

Sau đó, nhóm giám đốc công ty đĩa hát vừa ký hợp đồng với anh ta thấy chàng trai có hiểu biết, tướng mạo và tâm cơ đều không tệ này buông điện thoại xuống, luôn miệng xin lỗi mọi người rồi ngồi vào xe, phóng đi như bay.
« Chương TrướcChương Tiếp »