Ngự Hoa Viên nằm trong Túy Yên Đình, Hiền Phi, Thục Phi, mấy phi tần mỹ nhân ngồi ngay ngắn. Ngoài đình, các tiểu thư khoảng mười bốn mười lăm tuổi người thì bắt bướm, người thì ngắm hoa, người thì làm thơ, người thì xem cá.
Vân Liên Nhược vừa tới, ánh mắt của các nàng đều tập trung trên người nàng. Ở đây, không ai không biết Vân Liên Nhược nhưng không có mấy người trong đó thật sự gặp qua nàng. Nhưng chỉ cần Vân Liên Nhược xuất hiện, thì sẽ không có chuyện không ai nhận ra nàng. Luôn mặc y phục màu đỏ, luôn mang theo một bộ mặt giống như quỷ ra ngoài để dọa người.
“Nhược Nhi qua đây, qua đây ngồi với cô cô này.” Hiền Phi nhiệt tình kêu Vân Liên Nhược.
Vân Liên Nhược vẫn chưa đi vào đình, Lãnh Ngưng Tuyết liền xuất hiện ở trước chặn nàng lại. Lãnh Ngưng Tuyết cúi người thi lễ với các nương nương trong đình, mở miệng nói: “Hiền Phi nương nương, chúng thần chơi hoa lệnh lại đang thiếu một người, vừa hay Vân tiểu thư đến.”
Thục Phi mở miệng đầu tiên nói: “Khó có dịp nhiều tiểu thư tụ tập với nhau náo nhiệt như vậy, các ngươi cứ đi chơi đi.”
“Vâng.” Lãnh Ngưng Tuyết lên tiếng, kêu các tiểu thư trong Ngự Hoa Viên tới ngắm hoa nở.
Trong lòng của Vân Liên Nhược cười lạnh, Lãnh Ngưng Tuyết thật sự cảm thấy nàng dễ khi dễ sao. Hoa lệnh sao, nói trắng ra một chút chính là một đống người cùng ngồi với nhau, lấy tiếng trống làm hiệu lệnh, lấy hoa làm tín hiệu, hoa rơi vào trong tay của người nào, thì người đó phải biểu diễn tài nghệ, nếu không chịu thì phạt ba ly rượu. Lãnh Ngưng Tuyết đã muốn chơi như vậy, nàng không ngại chơi đùa với nàng ta.
Không bao lâu sau, cung nhân đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Các tiểu thư liền sôi nổi ngồi xuống. Lãnh Ngưng Tuyết ngồi đến gần Vân Liên Nhược, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn biểu diễn hay là phạt rượu hả?” Lời này nói ra, giống như nàng ta đã thấy được cảnh tượng mất mặt của Vân Liên Nhược.
Nếu như Vân Liên Nhược muốn chơi đùa, thì phản kích là điều không thể thiếu: “Nghe nói Lãnh tiểu thư tinh thông rất nhiều tài nghệ, chỉ là không biết, tiểu thư có thể kiên trì bao lâu? Cho dù không kiên trì được cũng không cần lo lắng, rượu hoa quế không tệ lắm đâu.
Lãnh Ngưng Tuyết ném cho Vân Liên Nhược một cái mặt lạnh, sau đó đi tìm chỗ ngồi xuống.
“Tiểu thư, nữ nhân này không có ý tốt, người không sợ bị chơi khăm sao?” Nhiễm Tâm nhỏ giọng hỏi.
Vân Liên Nhược không cho là đúng, chỉ nói một câu, làm cho Nhiễm Tâm vô cùng căm phẫn: “Tiểu Tâm Nhi, nếu như tiểu thư nhà ngươi bị chơi khăm, thì lúc trở về ngươi cứ chờ bị người khác chơi khăm đi. Nếu như hôm nay ta chơi không được vui, sau khi trở về ngươi sẽ chơi với ta.”
Giỡn sao! Hôm nay nàng liền không theo tiểu thư vào cung. Tiểu thư nói rõ ràng như vậy, nàng làm sao có thể không hiểu được chứ. Người đánh trống bị bịt mắt, không hề nhìn thấy hoa lệnh đã được truyền tới ai, nhưng nếu như có người âm thầm dộng tay một chút, hoa lệnh rơi vào trong tay của ai đó là chuyện chưa biết được. Cuộc nói chuyện giữa Vân Liên Nhược và Lãnh Ngưng Tuyết, rõ ràng, rõ ràng là nói cho nàng biết mình phải làm gì.
Tiếng trống vang lên, hoa lệnh liền được truyền đi. Tiếng trống ngừng lại, hoa lệnh cũng dừng lại theo, Lý Hàm Nhạn tiểu thư của Lý gia là người đánh trống, hoa lệnh được truyền đi từ chỗ của Lãnh Ngưng Tuyết.
Lý Hàm Nhạn bịt mắt lại rồi đánh trống, trong lòng vô cùng căng thẳng. Trước đó, lãnh Ngưng Tuyết đã nói với nàng, nàng ấy sai người đến nhắc nhở nàng, hoa lệnh nhất định phải rơi vào tay của Vân Liên Nhược. Lãnh Ngưng Tuyết thích Thái Tử, Vân Liên Nhược lại là Thái Tử Phi tương lai, lúc này hai người đã gây thù với nhau rồi.
Hoa lệnh được truyền đến chỗ của Vân Liên Nhược, tiểu nha đầu đứng sau Lý Hàm Nhạn nhận được nhắc nhở. Lý Hàm Nhạn đang muốn ngừng lại, lại phát hiện ra tay của mình không thể khống chế, không ngừng lại được. Xảy ra sự cố này, nên làm cho tiếng trống vang lên một lúc nữa mới ngừng lại, liền rơi vào trong tay của Lãnh Ngưng Tuyết.
Lãnh Ngưng Tuyết cầm hoa lệnh, trong lòng hung hăng mắng Lý Hàm Nhạn mấy lần, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được.
“Lãnh tiểu thư, hoa lệnh từ chỗ của ngươi truyền ra, giờ lại về đến tay của ngươi, thật sự rất có duyên nha. Không biết Lãn tiểu thư định biểu diễn cái gì? Hay là muốn tự phạt ba ly rượu.” Vân Liên Nhược bưng ly rượu ở trước mặt của mình lên vẫy vẫy.
Mặc dù Lãnh Ngưng Tuyết tức giận, nhưng mà vẫn đi đến trước đàn tranh, nhẹ nhàng gãy dây đàn, đàn lên một khúc. Ngón tay ngọc đặt xuống dây đàn, nốt nhạc cứ như vậy mà vang lên. Lãnh Ngưng Tuyết không hổ danh là tài nữ nổi tiếng trong Kinh thành, đàn xong một khúc, liền thu được không ít lời khen.
Nhiễm Tâm đứng ở một bên không thèm để ý, kỹ thuật đàn của Lãnh Ngưng Tuyết không tệ, nhưng trong nhạc khúc lại không có tình cảm, không thể nào so sánh được với tiểu thư nhà nàng.
Trong đình, Thục Phi nói: “Cầm nghệ của Ngưng Tuyết càng ngày càng tốt. Mấy năm qua, cầm nghệ của Liên Nhược tiểu thư có tiến bộ không?”
Mấy năm trước một lần ở trong cung yến, Vân Liên Nhược gảy một khúc, đó là một khúc khiến cho người ta không cách nào quên được. Có thể gảy đến mức mọi người đều bịt tai lại, Vân Liên Nhược chính là người đầu tiên.
Hiền Phi vừa nghe thấy lời này, lập tức trả lời: “Liên Nhược không thích những thứ này, cũng không có thời gian để luyện tập. Lại không bị Thái Tử điện hạ ghét bỏ.” Thục Phi bới móc, nàng đương nhiên sẽ tiếp lời.
Quả nhiên, Hiền Phi nói ra như vậy, Thục Phi lập tức chuyển đề tài khác. Ai cũng biết là Lãnh Ngưng Tuyết vừa có tài vừa có dung mạo, lại thích Thái Tử, nhưng không được Thái Tử liếc nhìn lấy một cái. Vân Liên Nhược thì vừa không có tài lại không có dung mạo, lại bị tứ hôn cho Thái Tử.
Tiếp tục vòng thứ hai, lượt này do tiểu thư Lâm gia ngồi bên cạnh Lãnh Ngưng Tuyết truyền ra, lần này, không có gì bất ngờ xảy ra, hoa lệnh lại rơi vào trong tay của Lãnh Ngưng Tuyết. Lãnh Ngưng Tuyết cầm hoa lệnh, sắc mặt không phải thúi bình thường.
“Xem ra, hôm nay cái hoa lệnh kia rất thích ngươi nha.” Khi Lãng Ngưng Tuyết đi ngang qua, Vân Liên Nhược miễn phí tặng nàng ta một câu.
“Vân Liên Nhược, đừng có đắc ý qua sớm, bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi.”
“Đa tạ Lãnh tiểu thư nhắc nhở, ta nhất định sẽ đắc ý đến cùng.”
Nói chuyện với Vân Liên Nhược, quả thực mình không nói lại được, Lãnh Ngưng Tuyết dứt khoát xem như không thấy nàng ta.
Lần này, Lãnh Ngưng Tuyết biểu diễn một bài múa, lúc trở về, hơi thở có chút rối loạn.
Mấy vòng sau, hoa lệnh vẫn rơi vào trong tay của Lãnh Ngưng Tuyết, mặc dù Lãnh Ngưng Tuyết có tài nghệ, nhưng lại không có nhiều tinh thần và thể lực để biểu diễn nhiều như vậy. Uống hơn mười ly rượu hoa quế, Lãnh Ngưng Tuyết đã có chút say.
“Lãnh tiểu thư, vòng này hoa lệnh đến ngươi, còn muốn tiếp tục không?” Vân Liên Nhược nói.
“Muốn.....Dĩ nhiên là muốn.....Tiếp tục đi.” Lãnh Ngưng Tuyết đã nói năng không còn rõ ràng. Lúc này, Tam tiểu thư Chu Lệ Viện của Hầu Phủ vẫn luôn bình tĩnh ngồi bên cạnh nàng ta đột nhiên đứng dây nói: “Các vị tỷ tỷ muội muội, hôm nay nên đến đây thôi.”
Có người lên tiếng, mấy vị tiểu thư đó từ từ rời đi. Chu Lệ Viện đi qua, dìu Lãnh Ngưng Tuyết: “Tiểu thư nhà ngươi say rồi, qua đây chăm sóc đi.”
Nô tì ở bên cạnh của Lãnh Ngưng Tuyết đi qua, cẩn thận chăm sóc Lãnh Ngưng Tuyết. Thấy Lãnh Ngưng Tuyết như vậy, Vân Liên Nhược thầm chậc lưỡi, tửu lượng của nữ nhân này không được tốt nha, nàng còn chưa có chơi đã mà.
Đứng dậy từ bên cạnh của Lãnh Ngưng Tuyết đi qua, nhẹ nhàng nói một câu: “Đấu với ta sao, ngươi không xứng.” Lãnh Ngưng Tuyết bị kí©h thí©ɧ đến, lập tức mạnh mẽ đứng lên, nhào về phía Vân Liên Nhược.
“Đồ xấu xí, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ không lấy ngươi.” Lãnh Ngưng Tuyết hét lên. Trong Ngự Hoa Viên có không ít tiểu thư bị hành động của nàng ta làm giật mình. Vân Liên Nhược cẩn thận tránh người đang nhào tới, không dấu vết lùi đến bên hồ xanh biếc. Lãnh Ngưng Tuyết nhào tới, Vân Liên Nhược liền nhường đường, còn có chút không đành lòng nhắm nghiền mắt lại.
Ùm một tiếng, Lãnh Ngưng Tuyết liền rơi xuống hồ.
“Cứu.... ... Cứu mạng.......” Rơi vào trong hồ, nước hồ lạnh lẽo làm cho Lãnh Ngưng Tuyết tỉnh táo lại một chút. Chuyện xảy ra quá nhanh, không có nhiều người nhìn thấy rõ cuối cùng đã xảy ra cái gì.
“Người đâu, mau xuống nước cứu Lãnh tiểu thư.” Đi ra khỏi Túy Yên Đình, Hiền Phi lập tức kêu thị vệ trong Ngự Hoa Viên.
Khi Lãnh Ngưng Tuyết được cứu lên, sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối loạn, thân thể run lẩy bẩy. Lúc này, âm thanh chói tai của Tiểu Thái Giám truyền tới: “Hoàng thượng giá lâm. Thái Tử điện hạ, Duệ Vương điện hạ đến.”